VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



“Bảy ngàn vạn linh thạch!”
“Là ai?”
“Ai dám tiếp tục ra giá?”
….
Lăng Huyền Thiên vừa hô lên bảy ngàn vạn mọi người liên kinh hãi không thôi.

Bọn họ kinh hãi không phải vì giá tiền hắn đưa ra, mà là bởi Hứa Cao đã nói rõ thân phận của hắn, hơn nữa còn nói rõ ràng là Thần triều nhất định muốn tòa long mạch này rồi, vậy mà hắn còn dám ra giá sao.
Đám người đều nhìn về phía Lăng Huyền Thiên trên tầng thượng như nhìn người ngu ngốc vậy.

Ngươi nếu muốn ra giá thì có thể mở trận pháp che giấu đi, tầng thượng có một điểm khác biệt đó chính là có trận pháp che giấu khí tức, Liệp Hoành thương hội sẽ không mở trận pháp này ra nhưng người đấu giá tại tầng thượng hoàn toàn có thể tự mình mở.

Khi mở ra sẽ không biết nguồn gốc của thanh âm, cũng như không ai dò xét được khí tức của ngươi.
Bây giờ tiểu tử này vậy mà trực tiếp ra giá, cũng không che giấu bản thân, há không làm mọi người than thầm đây.

Đúng là thực lực không cao nhưng lại thích khoe khoang.
Hứa Cao ngồi tại tầng thượng nghe thấy có người ra giá thì tức giận nhìn về phía Lăng Huyền Thiên nói: “Tiểu hữu, tại Bắc thành không phải lúc nào người khác cũng nể mặt ngươi đâu”
Hắn tất nhiên nhận ra Lăng Huyền Thiên, mặc dù có chút kinh ngạc về thực lực và thân phận của tiểu tử này.

Nhưng dù sao Hứa Cao cũng là một vị bán thần cảnh, há lại có thể sợ hãi đây.

Hơn nữa theo như điều tra tên tiểu tử này dường như là người của thế lực gì đó kêu là Thiên môn.
Tuy Thiên môn từng có chân thần ra tay, nhưng các thế lực lớn cũng không có quá sợ hãi bọn họ, có thế lực nhất đẳng nào không có thần linh tồn tại đây.

Huống chi trong mặt của hắn toàn bộ Thiên châu đều là của Thần triều, bao quát cả đầu long mạch này.
“Hứa Cao, nơi này là phòng đấu giá, gười trả giá cao được, ngươi lại muốn đem Thần triều ra uy hiếp người khác sao?” đúng lúc này một thanh âm vang lên.

Khi mọi người nhìn về hướng thanh âm phát ra thì thấy có một nam tử tướng mạo anh tuấn đang cầm một cây quạt giấy màu trắng nhẹ vỗ, sau lưng hắn là một lão giả, râu dài cỡ gang tay màu đen toàn thân hắn có từng tia pháp tắc nhẹ nhẹ tản ra, hiển nhiên là một vị bán thần cảnh.


Hơn nữa thực lực của hắn so với Vũ Dật Hành cao hơn rất nhiều.
Nam tử này không phải Bạch Vũ Hải thì là ai, còn người mở miệng lại chính là lão giả này.
“Bạch lão nói rất đúng, là Hứa mỗ nóng vội rồi” Hứa Cao nhìn thấy lão giả này thì cười gượng nói.
Đừng nói là hắn, cho dù cao tầng của Thần triều đến cũng không dám nhiều lời với lão giả này.

Bởi vì lão giả này chính là Bạch Hạo, một vị bán thần cảnh hơn nữa khoảng cách hắn đạt thần cảnh cũng không còn bao xa.
— QUẢNG CÁO —
Vì sao không lấy Thần triều ra uy hiếp ư? Tuy Thần triều tại Thiên châu trên bề nổi nhìn như là thế lực đứng đầu.

Nhưng rất nhiều người tại Trung châu đều biết, Thiên châu có rất nhiều thế lực thần bí cùng gia tộc lánh đời, cho dù là Thần triều cũng không dám trêu chọc.

Bạch gia chính là một trong số đó.
“Tám ngàn vạn linh thạch” lúc này một giọng nói nhẹ vang lên, người mở miệng đúng là Đế Nhất.

Hắn cũng không để ý Hứa Cao cùng Bạch lão giả kia, tại sao ư.

Tại vì sau lưng hắn là người mà ngay cả mấy vị thần linh của Thần triều đều kiêng kị.
“Một trăm triệu!” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý nhiều, thản nhiên mở miệng.

Thứ hắn không thiếu nhất chính là linh thạch nếu cần hắn hoàn toàn có thể dùng đan phương thay cho linh thạch đây.

Hắn tin chắc rằng Bạch Vũ Hải càng cần đan phương hơn linh thạch.
~ rầm rầm ~
“Tiểu tử, ngươi là chán sống sao?” Đế Nhất tức giận vỗ bàn một cái thét lên.

Tên tiểu tử kia vậy mà dám tranh giành với hắn sao.
Tuy hắn có thể lấy ra một trăm triệu linh thạch, nhưng hắn không có thừa tiền đến mức đó.

Hơn nữa lãnh thổ mua về không phải là xong, mà trong ba năm đầu tiên người đều phải nộp một phần tài nguyên lên cho Liệp Hoành thương hội.


Còn bọn họ với Thần triều chia trác như thế nào thì không ai biết.
Chính vì vậy mà lãnh thổ tuy khoảng hai mươi đến năm mươi năm mới bán ra nhưng lại không có mấy nhà hào hứng với nó.

Nếu không vì đầu long mạch kia hắn cũng sẽ không ra tay đấu giá tòa lãnh thổ này.
~ Hừ ~
Lão giả họ Bạch nghe thấy Đế Nhất nói thì nhẹ hừ lạnh một tiếng, uy áp của hắn cũng là trực tiếp đánh lên người Đế Nhất.

Lời hắn đã nói ra, bây giờ tên tiểu tử này còn dám uy hiếp người đấu giá, chẳng khác gì không để hắn vào mắt.

Cho dù là người của Thánh Thiên viện hắn cũng không quan tâm.
~ oanh ~
Chỉ là khi uy áp của lão giả này sắp đánh lên người Đế Nhất thì một màn chắn nhẹ cản lại tạo nên một tiếng vang nhỏ, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy.

Hơn nữa những người tu vi cao thâm đều nhìn ra rõ ràng có một màn chắn che lại Đế Nhất.

Nhưng màn chắn này rất nhanh đã cùng uy áp của Bạch lão giả va chạm rồi biến mất.
“Hắc ám pháp tắc!” lão giả gọi Bạch lão nhìn thấy một màn này cũng kinh hô.

Hắn có thể nhìn ra tiểu tử kia chỉ là đại thánh cao giai, sao lại có thể mượn nhờ pháp tắc của người khác đây.
Đế Nhất cũng là không dễ chịu gì, tuy hắn mượn nhờ hắc ám pháp tắc của vị kia ban cho để chống lại uy áp của lão giả, nhưng có chút không đủ, miệng hắn còn có một tia máu nhẹ ứa ra.

Hiển nhiên là bị chấn đến nội thương rồi, lão giả này thật kinh khủng.
Nghĩ như vậy Đế Nhất liền ôm quyền thi lễ với Bạch lão giả nói: “Tiền bối, là do vãn bối nhất thời lỗ mãng, mong tiền bối bỏ qua”.

— QUẢNG CÁO —
“Hừ” Bạch lão giả thấy hắn chủ động nhận lỗi cũng không tiếp tục lên tiếng, chỉ hừ nhẹ một tiếng.


Dù sao thì tiểu tử kia cũng là người của Thánh Thiên viện.

Hơn nữa còn có thần linh chủ động cho hắn mượn dùng pháp tắc, như vậy địa vị chắc chắn không thấp nên Bạch lão cũng không muốn làm khó hắn.
“Nếu chư vị không tiếp tục thì để tại hạ ra giá! Một ức năm ngàn vạn” đúng lúc không khí có chút trầm xuống, Bạch Vũ Hải tươi cười hướng mọi người nói.
“Cái gì?”
“Người của Liệp Hoành thương hội lại trực tiếp ra đấu giá? Như vậy làm sao tranh đây?”
“Đúng là hiếp người quá đáng”
….
Bạch Vũ Hải vừa ra giá, mọi người liền nổi giận vô cùng nói.

Liệp Hoành thương hội vốn tổ chức đấu giá, bây giờ bọn họ lại ra giá, thì ai có thể cùng bọn họ tranh đây.

Tuy hầu hết mọi người đều biết đầu long mạch này chắc chắn không đến tay bọn họ nhưng cũng phải nói cho mọi người biết rằng mình có tồn tại.

Đây chính là nhân sinh thường tình.
“Bạch công tử, các ngươi là muốn vừa bán vừa mua sao? Vậy lão phu bội phục.

Ta chắc chắn Thần triều cũng bội phục cách làm này của ngươi” Hứa Cao khinh bỉ lườm Bạch Vũ Hải nói.
Tuy có Bạch lão ở đây, nhưng chỉ cần hắn không vi phạm quy tắc thì lão ta cũng không có cách gì uy hiếp hắn.

Dù sao đi nữa thì hắn cũng là người của Thần triều, lão đầu kia cũng không dám quá phận.
“Đúng vậy, Bạch Vũ Hải, ngươi là bị Bạch gia vứt bỏ nên muốn phá hoại việc làm ăn của Liệp Hoành thương hội sao” Đế Nhất cũng là hùa theo Hứa Cao nói.

Hắn cũng Bạch Vũ Hải tranh đấu không ít, tất nhiên biết rõ thân phận của hắn rồi.
Bạch Vũ Hải nghe Đế Nhất nói vậy cũng không tức giận, mà thản nhiên hướng hắn nói: “Ha ha, Đế Nhất ta cũng không giống như người nha.

Bạch Vũ Hải ta cũng không có mấy điểm tốt, nhưng cũng sẽ không vô sỉ và mặt dày được như ngươi”.
Nói xong hắn còn nhẹ nhìn Tần Mộng Dao mỉm cười, khiến cho mọi người đều phần nào hiểu được thâm ý của hắn.

Hẳn là tên Đế Nhất kia một lòng truy cầu nữ tử này đi nhưng nàng tựa hồ cũng không ưa thích hắn, chỉ là hắn một mực bám lấy mà thôi.
“Ngươi …”
— QUẢNG CÁO —
“Tốt, ta cũng không rảnh lôi thôi với ngươi” Bạch Vũ Hải lườm Đế Nhất một cái.


Sau đó hướng về phía mọi người nói: “Trước tiên ta cần nói với chư vị vài điều, thứ nhất Liệp Hoành thương hội trước giờ đều chưa từng phá hư quy củ của mình còn tại sao đầu tiểu linh thú kia có thể tiến vào đây? Là bởi vì bọn họ có tư cách cũng như thực lực này.

Thứ hai, Liệp Hoành thương hội sẽ không bao giờ tự đấu giá vật phẩm mà mình bán ra, trước đây là như vậy, sau này cũng như vậy”.
Dừng một chút hắn lại tiếp tục nói: “Ta đấu giá đầu long mạch kia là thay Bạch gia đấu giá”.
“Cái … cái gì? Bạch gia?”
“Chẳng lẽ là một trong những thế gia mạnh nhất Trung châu Bạch gia sao?”
“Chẳng trách ngay cả người của Thần triều cũng nể mặt bọn họ như vậy”
….
Bạch Vũ Hải vừa nói mình đại diện Bạch gia đấu giá thì đám người đều như ong vỡ tổ.

Tuy bọn họ tại Bắc châu nhưng cũng biết một số gia tộc mạnh mẽ tại Trung châu, Bạch gia chính là một trong những nhà có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Đám người đứng đầu thế lực lớn thì không kinh ngạc giống bọn họ.

Ngược lại trong lòng những người đó đều đang có một dự cảm bất an.

Thử nghĩ xem, tại sao Bạch gia tự nhiên lại đến Bắc thành đây hơn nữa còn tham gia vào vụ đầu giá lần này chẳng lẽ không đáng lo sợ sao, rất có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn hắn.
Lăng Huyền Thiên thì mỉm cười không nói, tên tiểu tử Bạch Vũ Hải này thật không tệ.

Trước khi hắn ra giá đã cho ngươi thông báo với Lăng Huyền Thiên, rằng mảnh đất đó coi như là quà hợp tác giữa bọn họ và Thiên môn.
Lăng Huyền Thiên cũng không quan trọng, dù sao mục đích của hắn cũng là phát triển phàm giới.

Vì vậy hắn cũng không ngại cùng Bạch Vũ Hải hợp tác.

“Một ức năm ngàn vạn lần thứ ba.

Chúc mừng Bạch công tử tòa lãnh địa này đã thuộc về người!” sau ba lần lên giá.

Mộc Lan mỉm cười hướng Bạch Vũ Hải nói.
Đấu giá hội cũng kết thúc tại đây nhưng mọi người biết chắc rằng ân oán trong nơi này sẽ không dừng tại đây.

Bắc thành chắc chắn cũng không còn yên ổn được bao lâu..


Bình luận

Truyện đang đọc