VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



“Woah, Hồ Nguyệt tỷ đã đạt đến bán thần cảnh rồi sao?” Tiểu Ánh hâm mộ nhìn về phía nữ tử trước mặt nói.
Trước mặt nàng là một nữ tử vóc dáng yêu kiều, khuôn mặt vô cùng mê đắm lòng người, chính là Hồ Nguyệt không sai.

Giờ phút này nàng vẫn nhắm chặt hai mắt để cảm nhận từng tia cực huyễn pháp tắc trong thiên địa.

Khi nghe thấy Tiểu Ánh hỏi thì nàng mới chậm rãi mở mắt ra, sau đó mỉm cười lên tiếng: “Đúng vậy, cũng là nhờ có công tử giúp đỡ”.
Nói rồi nàng nhẹ đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía Lăng Huyền Thiên.

Tuy nói Huyễn Thần hoa có thể giúp người ta cảm ngộ cực huyễn pháp tắc nhưng Hồ Nguyệt biết nếu như không nhờ Lăng Huyền Thiên tăng cường thuộc tính pháp tắc trên nó, thì một đóa Huyễn Thần hoa hẳn là không đủ để nàng cảm ngộ Cực Huyễn pháp tắc.

Chứ đừng nói đến chuyện nàng có thể đạt đến bán thần cảnh.
“Tốt, nếu như ngươi đã đột phá vậy tiếp theo việc xây dựng nơi này hẳn là do ngươi đến làm” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý nhiều, thản nhiên nói.
Hắn mới lười quản mấy việc như xây dựng hay quản lý đám người Thiên môn tại đây.

Hắn chỉ phụ trách tuyển chọn và bồi dưỡng đám người cao tầng mà thôi, mọi việc còn lại để bọn họ lo là được.
“Tuân mệnh” Hồ Nguyệt cùng Tiểu Ánh đồng thanh nói.

Hai người cũng biết Lăng Huyền Thiên rất lười làm mấy chuyện này.

Cho dù là việc xây dựng Thiên môn tại Mê vụ sâm lâm cũng đều là bọn họ cùng La Khinh Sương đứng ra làm đây.

Nhắc mới nhớ, cũng không biết hiện giờ bọn người nơi đó sao rồi.
“Hả?” đúng lúc này, Lăng Huyền Thiên nhẹ hô lên một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” đám người Hồ Nguyệt thấy biểu cảm của hắn thì kinh ngạc hỏi.

Trước giờ bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Huyền Thiên có biểu hiện như vậy đây, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao.
“Không có gì, là đám người La Khinh Sương có chút phiền phức nhưng không đáng lo” Lăng Huyền Thiên nhẹ lắc đầu nói.
Đám người nghe hắn nói như vậy thì kinh nghi một chút.


Khoảng cách từ Phi Linh thành đến nơi này rất xa, vậy mà Lăng Huyền Thiên lại có thể cảm nhận được Thiên môn gặp chuyện, sao mọi người có thể không nghi ngờ.
Thật ra bọn họ có chỗ không biết, cũng không phải do Lăng Huyền Thiên cảm nhận được sự tình xảy ra tại Thiên môn bên kia mà là do hắn lưu lại đạo uẩn tại nơi đó, phòng khi có thần cảnh đến gây sự.

Hơn nữa, cũng nhờ phần đạo uẩn đó tồn tại mà cửu lộ huyền môn mới tồn tại.

Bây giờ đạo uẩn biến động, tất nhiên hắn có thể cảm nhận được.
Tại phạm vi ngoài Phi Linh thành năm dặm, có một tòa cung điện sừng sững trên bầu trời, tòa cung điện đó được gọi là Thiên môn.

Bên dưới Thiên môn có Địa môn cùng Huyền môn.
Thiên môn tuy xuất hiện không bao lâu, nhưng đã có vô số người đầu nhập.

Tuy nhiên hầu hết những người tiến vào Thiên môn cũng chỉ có thể gia nhập Huyền môn và Địa môn, bởi vì thử thách của Thiên môn trước giờ chưa từng có người có thể vượt qua, ngoại trừ một người.

Người đó chính là Mạc Vô Tà.

— QUẢNG CÁO —
Vốn Tần Phong cũng không muốn cho Mạc Vô Tà gia nhập Thiên môn nhưng Lăng Huyền Thiên đã từng nói, phàm là người có thể vượt qua bậc thứ bảy trăm chín mươi chín của cửu lộ huyền môn thì đều được phép gia nhập Thiên môn.

Chính vì vậy hắn đành phải để Mạc Vô Tà tiến vào Thiên môn.
Chỉ là không ngờ rằng, sau khi Mạc Vô Tà phát hiện ra La Khinh Sương cũng không phải là chân thần, hắn lập tức trở mặt, thậm chí còn dẫn người của Đan các tiến vào nơi này.

Đúng vậy, cũng không phải là người của Ma tông, mà là người của Đan các.

Thậm chí ngay cả Lãnh Thiền cũng trở lại.

Chỉ có điều bây giờ thân thể của nàng cũng không là thân thể cũ nữa, mà là thân thể của Khôi lão.


Thực lực cũng chỉ còn là đại thánh cảnh cao giai nhưng Lãnh Thiền lại dám quay lại trả thù, chắn chắn nàng có thủ đoạn gì đó.
Lúc này tại Mê vụ sâm lâm đã vô cùng hỗn loạn, đám người Đan các đang bao vây một đám người đeo mặt nạ bằng băng, từ chất lượng mặt nạ và hình thù của chúng, mọi người đều có thể nhìn ra cấp bậc của bọn họ phân bố không đều.

Hơn nữa tại nơi này đại đa số đều là đệ tử, chỉ có hai người đứng đầu một nam một nữ, mặt nạ bọn họ tinh xảo và hoành chỉnh hơn rất nhiều.

Hẳn là cấp bậc cao tầng tại Thiên môn, hai người này đúng là La Khinh Sương cùng Tần Phong.
Đối diện với người của Thiên môn là một đám người mặc đồ luyện dược sư, bên trên có huy hiệu một chiếc đỉnh, chính là đám người Đan Các.

Cầm đầu bọn họ là một thiếu niên nam tử và một lão già cao gầy, đúng là Mạc Vô Tà cùng Lãnh Thiền đã đoạt xá Khôi lão.
Lãnh Thiền ánh mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm La Khinh Sương nói: “Tốt cái nha đầu thối nhà người, chỉ có tu vi thánh vương cảnh lại có thể ngộ ra pháp tắc.

Hơn nữa còn hại bản thần mất chân thân, bản thần nhất định giết người thành trăm mảnh”.
Sao Lãnh Thiền có thể không tức giận đây.

Nha đầu này xem chút đã khiến nàng chết không thể lại chết.

Nếu không phải nàng thân là luyện dược thánh sư, phương diện linh hồn cao hơn người bình thường, sớm đã đột phá đến thần hồn thì chắc chắn sẽ bị nha đầu này diệt sát.
Nhưng dù là nàng không chết, lại phải đoạt xá lấy một tên đại thánh cảnh để sống tạm, hơn nữa còn là nam tử, thật sự là sỉ nhục vô cùng.

Chính vì thế nàng mới đồng ý hợp tác với Mạc Vô Tà đối phó với đám người Thiên môn.
La Khinh Sương thì không để ý đến Lãnh Thiền mà nhìn về phía Mạc Vô Tà nói: “Mạc Vô Tà, Thiên môn quy củ ngươi hẳn phải biết, một khi làm phản không chỉ bị diệt sát, mà cơ hội luân hội cũng không còn”.
“Hắc hắc, tiểu cô nương.

Ngươi thật nghĩ mình là chân thần sao? Lại muốn hù dọa ta?” Mạc Vô Tà cười hắc hắc nói.
Hắn gia nhập Thiên môn vốn chỉ là muốn kiếm chút tin tức tình báo về cho Ma tông mà thôi.


Hơn nữa hắn cũng muốn xem một chút thiếu niên làm cho hắn khiếp sợ tại Bích Vân huyệt rốt cuộc là ai.
Chỉ là hắn đến đây đã hơn ba tháng nhưng cũng chư từng gặp được Lăng Huyền Thiên.

Qua nghe ngóng thì biết Lăng Huyền Thiên hẳn là đã đi đến Bắc thành, sau đó một lần tình cờ hắn phát hiện thực lực chân chính của La Khinh Sương.

Vì vậy Mạc Vô Tà mới quyết định tìm kiếm viện thủ tiêu diệt Thiên môn.

Còn tại sao lại nữa chọn Đan các ư? Là bởi vì Ma tông cùng Đan các qua lại không ít lần.

Hơn nữa hắn còn gặp được Lãnh Thiền trong hình dạng Khôi lão, tất nhiên là nên hợp tác với Lãnh Thiền rồi.
“Hừ, các ngươi tưởng là dựa vào hai người các ngươi có thể lật thiên sao?” Tần Phong hừ lạnh nói, cùng lúc đó toàn bộ khí tức đại thánh cảnh cao giai của hắn cũng bộc lộ ra.

Trước đây Lãnh Thiền còn là bán thần cảnh thì cũng thôi đi, bây giờ chỉ còn đại thánh cảnh cao giai, hắn sao lại có thể sợ hãi.

— QUẢNG CÁO —
“Ngu muội!” Lãnh Thiền khinh bỉ nói, sau đó hắn lấy ra một viên đan dược màu đỏ trực tiếp nuốt vào.
“Tăng Lực Đan!”
Sau khi Lãnh Thiền nuốt Tăng Lực Đan vào thì cả người nàng như thuế biến.

Vốn nàng đang là đại thánh cảnh cao giai lại trực tiếp bước vào bán thần cảnh, khí thế cũng là điên cuồng tản ra.
“Ha ha ha, các ngươi nghĩ luyện dược thánh sư danh hào này của ta chỉ là dùng cho vui sao?” Lãnh Thiền cười lãnh khốc nhìn đám người nói.
Trước kia tu vi nàng là bán thần cảnh không có nhiều đan dược có thể tăng lên.

Bây giờ tuy chỉ có tu vi đại thánh cảnh, nhưng vì nàng đã từng ngộ ra pháp tắc nên nàng sử dụng tăng lực đan có thể giúp nàng trực tiếp đạt đến thực lực của bán thần cảnh.

Hơn nữa tăng lực đan cũng không có quá nhiều tác dụng phụ, chính vì thế nàng mới dám quay trở lại báo thù.
“Tiền bối không nên nhiều lời, trực tiếp giết bọn họ, tránh đêm dài lắm mộng” Mạc Vô Tà liếc Lãnh Thiền nói.

Tuy hắn xem thường nàng, nhưng dù sao bây giờ nàng cũng có thực lực bán thần cảnh, không thể không gọi một tiếng tiền bối.
“Được!” Lãnh Thiền gật đầu nói.
Sau đó toàn bộ thánh lực từ trong cơ thể nàng tràn ra, kỳ lạ là khi thánh lực của nàng rời khỏi thân thể, toàn bộ đều hóa thành từng ngọn lửa nhỏ hung mở miệng hung hăng cắn tới đám người bên dưới.
“Ám Long Chi Dạ” La Khinh Sương thấy vậy cũng lập tức ra tay, từng đầu rồng nhỏ màu đen dài chừng gang tay từ mặt đất bay lên hướng đám lửa kia thôn phệ.
Chỉ là những đầu hắc long này tuy nhiều nhưng quá mỏng manh, phàm là chạm vào ngọn lửa kia đa số đều bị đốt cháy, cũng không thể ngăn được những ngọn lửa đó oanh kích.

“Ngu ngốc, tuy hắc ám pháp tắc cao hơn hỏa pháp tắc của ta không ít.

Nhưng ngươi chỉ là ngộ ra chút da lông, hơn nữa thánh lực ít ỏi, sao có thể cùng ta chống lại” Lãnh Thiền nhìn thấy La Khinh Sương liều mình chống đỡ thì khinh bỉ một tiếng.
Nàng và La Khinh Sương đều giống như nhau chỉ ngộ ra pháp tắc mà thôi, cũng không thể trực tiếp sử dụng.

Vì vậy hai người đều phải dùng thánh lực bù vào, từ đó phát huy ra một phần uy lực của pháp tắc.

Nhưng sau khi nuốt Tăng Lực Đan tu vi của nàng đã đến bán thần cảnh, thánh lực sao lại là La Khinh Sương có thể so sánh.
Tuy nàng có chút thắc mắc tại sao nha đầu kia lại có thể tại thánh cảnh dùng pháp tắc, nhưng cũng không quan trọng, dù sao nha đầu này cũng không thể sống được bao lâu.
“Kinh Hồng Nhất Kích” Tần Phong thấy tình hình không ổn, cũng không quan tâm đến việc bại lộ thân phận, lập tức xuất ra trường thương hướng Lãnh Thiền đánh tới.

— QUẢNG CÁO —
“Ngươi … ngươi là người của Thần triều?” Mạc Vô Tà có chút kinh nghi hỏi.
“Hừ, Thần triều thì sao chứ, trước sau gì hắn cũng thành người chết” Lãnh Thiền cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Nàng nhẹ vung tay lên, sau đó vô số ngọn lựa tụ tập lại tạo thánh một đầu cự ưng to lớn vô cùng, trực tiếp lao xuống muốn san bằng cả Thiên môn và hai người La Khinh Sương cùng Tần Phong.
“Lần trước đã tha cho ngươi, lần này lại tìm đến cửa, đã vậy ta giúp ngươi chấm dứt đi” đúng lúc này trên tòa cung điện vang lên một thanh âm.
Sau thanh âm là một hư ảnh nam tử vô cùng to lớn xuất hiện tại bầu trời trên Thiên môn cung điện.
“Phong cấm!” nam tử kia nhẹ giơ tay một chỉ, sau đó một ngọn núi đủ màu sắc vô cùng to lớn từ trên tay hắn rơi xuống đám người Đan Các, tức thì toàn bộ đám người đó đều bị ngọn núi luyện hóa, ngay cả xương cốt đều không còn.

~ phốc xuy phốc xuy ~
Không có tiếng van xin, cũng không có người nào kịp phản ứng lại.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ khi thân ảnh kia xuất hiện đến khi đám người Lãnh Thiền cùng Mạc Vô Tà bị giết tất cả chỉ là trong chớp mắt.

Đến khi thân ảnh kia biến mất thì mọi người tại xung quanh Thiên môn mới kịp phản ứng lại.
“Ta thiên! Là thần linh ra tay sao?”
“Thật sự kinh khủng!”
“Thiên môn uy không thể phạm”
….
“Thiên môn thật sự có thần linh! Vẫn là sư tôn anh minh” một đại hán trung niên lấp ở xa xa kinh sợ lẩm bẩm..


Bình luận

Truyện đang đọc