VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Bước vào là ba người hai nam một nữ.

Nữ tử dáng người thon nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp, mặc một bộ váy dài màu đỏ vô cùng bắt mắt.

Cho dù so sánh với Lý Lan Khuê hay Tần Mộng Vân thì nhan sắc nàng đều hơn một bậc.

Cùng với đó nàng tỏa ra một loại khí chất trông vô cùng cao ngạo.
Đứng bên cạnh nàng một nam tử trẻ tuổi vóc người cao ráo, mặc một bộ màu xanh trường bào.

Đang nhìn chằm chằm Liễu Hạ, hắn đúng là người đã lên tiếng.

Theo sau hai người bọn họ một tên nam tử lưng mang một thanh trường kiếm được vải quấn quanh, tay cầm một thanh màu xanh ngọc kiếm.

Người này đúng là người Lăng Huyền Thiên gặp tại Vạn Bảo Các, Lôi Minh.
Chỉ là bây giờ Lôi Minh vậy mà đã đột phá cao giai huyền sĩ, trong khi tại Vạn Bảo Các thời điểm hắn bất quá là một đê giai huyền sĩ mà thôi.

Thật không ngờ chỉ trong chưa đầy một tháng hắn đã đột phá hai cảnh giới nhỏ.
Dù sao không phải ai đều là thần mạch như Tô Ngọc Linh.
“Tần Thiên Long, ngươi nói lời đó sai rồi.

Dù sao ta cùng tiểu cô nương kia nếu luận tuổi tác cũng chỉ là không quá 100 tuổi người mà thôi.

Sao có thể coi là lấy lớn ức nhỏ.

Huống hồ tại Huyền châu vẫn là so nắm đấm ai lớn người đó có quyền nha?” Liễu Hạ dù là hướng Tần Thiên Long trả lời, nhưng một mực đều chăm chú đánh giá nữ tử mặc váy đỏ.
Nữ tử này là ai? Vậy mà khí tức cho dù hắn cũng thấy một tia sợ hãi.
“Bọn họ là ai nha” Tô Ngọc Linh tò mò nhìn Hoàng Phủ Hùng hỏi.

Nàng chỉ nhận ra Lôi Minh nhưng cũng không nhận ra hai người còn lại.

Thậm chí nàng còn không biết Lôi Minh là ai, chỉ là tại Vạn Bảo Các hơi nghe mọi người nói.

Cũng không có để ý hắn.
“Bọn họ là Vạn Kiếm tông người.

Tên nam tử lưng đeo trường kiếm là Lôi Minh, nghe nói đó là một thanh thất phẩm linh kiếm.

Cũng nhờ nó mà hắn cũng rất nổi trội tại Vạn Kiếm tông.

Tên thiếu niên mặc áo màu xanh là Tần Thiên Long.


Hắn được coi là người có thiên phú cao nhất tại chúng đệ tử của Vạn Kiếm tông.

Nghe nói hắn cũng là một tên thiên sinh linh thể.

Còn nữ tử kia ta cũng là không biết nàng là ai” Hoàng Phủ Hùng nhìn mấy người nói.

Tình báo của hắn thế nhưng đều không có liên quan đến nữ tử này.
“Nàng là Bách Lý Ngự Vân, con gái của Bách Lý Hà Phong tông chủ Vạn Kiếm tông.

Nghe nói thực lực cùng thiên phú của là đều trên xa Tần Thiên Long.

Chỉ là Bách Lý Hà Phon một mực xem nàng như báu vật, rất ít khi để nàng xuất hiện.

Nên hầu như không ai biết đến nàng” Từ Trọng Sơn nghiêm túc nói.

Sở dĩ hắn biết nàng cũng là vì Vạn Bảo Các thường xuyên cùng Vạn Kiếm tông làm sinh ý.

Tất nhiên bọn hắn cũng phải điều tra một chút.

Dù sao hầu hết vụ làm ăn lớn đều là Bách Lý Hà Phong dẫn theo nàng đến.

Mục đích cũng là vì nàng làm quen cao tầng để sau này tiếp quản Vạn Kiếm tông.
“Haha Liễu Hạ huynh nói không sai! Chỉ có mấy cái tự cho mình là danh môn chính phái như Vạn Kiếm tông mới thích lo chuyện bao đồng.

Có trách cũng chỉ trách nàng cùng Thiên Huyền tông quá nhỏ yếu lại muốn cùng chúng ta tranh ăn a” Ngự thú sơn trang một tên nam tử trên người mặc một bộ hắc bào.

Dây lưng hắn mang một hình mình hổ cánh ưng kỳ dị linh thú đứng dậy nói.
“Triển Hạo, người cũng muốn xen vào chuyện của chúng ta cùng Linh Ẩn tông sao?” Tần Thiên Long nhìn Triển Hạo lạnh giọng nói.

Hắn đứng về phía tiểu nha đầu cũng không phải vì hắn muốn giúp Thiên Huyền tông.

Chỉ là trước giờ Vạn Kiếm tông cùng Linh Ẩn tông luôn tranh chấp.

Hắn cũng là muốn ép Liễu Hạ một đầu, để giảm khí thế Linh Ẩn tông.

Nhưng Ngự thú sơn trang người xen vào lại là truyện khác.
“Tần huynh, ta cũng không phải người thích xen vô chuyện bao đồng a.

Ta cũng chỉ muốn hỏi một chút Lôi Minh? Ngươi có biết em trai ta Triển Hoàng đang ở đâu hay không?” Triển Hạo hướng Tần Thiên Long giải thích, xong lạnh lùng nhìn Lôi Minh hỏi.


— QUẢNG CÁO —
Dù sao em trai hắn cùng Lôi Minh theo đuổi Lý Khuê Lan điều này ai cũng biết.

Huống chi sau khi em trai hắn mất tích tại Châu Thuỷ thành, thì Lôi Minh cũng rời khỏi đó.

Hắn vốn không nghĩ Lôi Minh có thể làm gì Triển Hoàng, dù sao thì bên người hắn có hai tên linh huyền cảnh cao giai bảo vệ.

Nhưng giờ nhìn Lôi Minh cũng là cao giai linh huyền cảnh hắn không thể không nghi ngờ.

Dù sao một tên cao giai linh huyền cảnh cộng thêm thất phẩm linh bảo thật đúng là có khả năng giết ba người bọn họ.
“A Triển Hoàng mất tích sao? Đúng là tên ngu ngốc trộm cướp không được lại còn bị người giết ngược sao.

Ha Ha” Lôi Minh thản nhiên nói.

Chỉ là hắn như có như không đưa mắt nhìn đám người Thiên Huyền tông đầy ngạc nhiên.
Hai tên này vậy mà cao giai huyền sĩ đều có thể đánh giết? Dù sao lúc đó Tô Ngọc Linh cũng chỉ là một tên đê giai linh sĩ mà thôi.

Hắn cũng không nhìn ra được cảnh giới bây giờ của nàng.

Nếu không chắc hẳn sẽ càng ngạc nhiên.
“Thiên Huyền tông” thấy Lôi Minh cử động Triển Hạo cũng là đưa mắt nhìn về phía Thiên Huyền tông đang ngồi.

Dù sao hắn không phải người ngu, tất nhiên hiểu được Triển Hoàng mất tích hơn phân nửa là liên quan đến người của Thiên Huyền tông.
“Đệ đệ của ta đang ở đâu?” Triển Hạo từ từ đi về phía người Thiên Huyền tông một bộ lạnh lùng hỏi.

Hắn cũng không nghĩ Thiên Huyền tông người dám giết đệ đệ của hắn.

Cùng lắm là bị nhốt lại ăn chút thiệt thòi thôi.

Dù sao ngờ có hắn mà Triển Hoàng cũng được một vị trưởng lão địa vị không thấp trong sơn trang thu nhận làm đệ tử.

Ắt hẳn cũng không nhiều người dám giết hắn.
Xung quanh mọi người đều là cười trên đau khổ của người khác.

Ai ai cũng một bộ có kịch hay xem.

Duy chỉ có Lý Lan Khuê là một mặt khó coi.


Dù sao Triển Hoàng cái chết cũng liên quan đến nàng.

Vốn nàng nghĩ Thiên Huyền tông dù sao cũng từng là một trong những thế lực đứng đầu tại Huyền châu, chắc hẳn Ngự thú sơn trang cũng không thể vì một cái Triển Hoàng mà xung đột quá lớn với bọn họ.

Nhưng là bây giờ Triển Hạo ra mặt thì sẽ khác.
Càng nghĩ nàng càng lo lắng không thôi.
“A người nói là cái tên suốt ngày cầm quạt phe phẩy sao? Hắn bổn sự không được lại thích trêu chọc bổn thánh nữ nên bị ta giết rồi” Tô Ngọc Linh một mặt cười nói.

“Ngươi… Tốt.

Đã vậy ngươi cũng nên xuống suối vàng gặp nó” Triển Hạo tức giận nói.

Cùng lúc hắn cũng là hướng Tô Linh Ngọc ra tay.

— QUẢNG CÁO —
Đang lúc hắn chuẩn bị ra tay một tiếng thanh âm vang lên.

Người nói chuyện đúng là Lý Lan Khuê.
“Khoan đã, ngươi đệ đệ chết là do hắn tự tìm.

Chặn đường đánh cướp nhân gia nhưng không được nên mới bị giết”.
“Sư muội ngươi làm gì?”
“Chuyện này cũng không cần chúng ta xen vào”
Linh Ẩn tông mấy người vốn đang ngồi xem kịch hay thấy Lý Lan Khuê nói vậy cũng là từng người mở miệng ngăn cản nàng.

Dù sao bọn họ Linh Ẩn tông cũng không ưa gì Thiên Huyền tông.

Càng không muốn vì bọn hắn ra mặt.
Thấy Lý Lan Khuê mở miệng Triển Hạo lườm nàng nói: “Lý Lan Khuê, nể tình ngươi là Linh Ẩn tông đệ tử.

Ta không trách ngươi tội vu khống.

Nhưng tốt nhất ngươi nên im miệng lại”
Muốn tại nơi đây giết người nhất định cần có lí do chính đáng.

Nên hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải để mọi người chỉ thấy một sự thật là Tô Ngọc Linh giết đệ đệ hắn.

Còn lý do nàng giết Triển Hoàng tất không để mọi người biết.
“Ta … ta nói đều là sự thật a”
“Tốt ngươi cái xú nha đầu biết sai vẫn không sửa.

Thật cho rằng ta không dám làm gì ngươi” Triển Hạo thấy Lý Lan Khuê một bộ không sợ chết nói cũng là tức giận vô cùng.
Theo đó khí tức trung giai linh tôn cảnh trên người hắn hoàn toàn bạo phát hướng Lý Lan Khuê ép đến.
Chỉ là đang lúc này một luồng bàng bạc linh lực ngăn lại khí thế của hắn.
“Triển huynh, tiểu muội còn trẻ ăn nói không suy nghĩ mong huynh bỏ qua” không biết từ lúc nào Liễu Hạ đã chắn trước người Lý Lan Khuê thản nhiên nhìn Triển Hạo nói.
Dù sao thì Lý Lan Khuê cũng là Linh Ẩn tông người.


Không thể để tông môn vì nàng mà mất mặt.

Huống hồ chả của nàng Lý Vân Long tại Linh Ẩn tông có địa vị vô cùng cao.

Chỉ là không hiểu sao hắn lạ chủ động xin làm thành chủ tại Châu Thuỷ thành.

Cũng là không hợp địa vị của hắn.
“Vậy mà cũng có linh tôn cảnh trung kỳ tu vi.

Thập tông chi tranh, đúng là nơi thiên tài tụ họp” — QUẢNG CÁO —
“Còn không phải sao, người có tư cách tham gia thập tông chi tranh đều là vạn người ra một.

Đa số bọn họ đều có địa vị ngang hàng, thậm chí hơn xa phổ thông trưởng lão trong các tông môn”

Vừa thấy tu vi của Liễu Hạ mọi người đều xôn xao không thôi.

Nếu đổi lại thường ngày một tên linh tôn cảnh đê giai bọn họ đều hiếm khi thấy được.

Huống chi còn là những người trẻ tuổi như vậy.
“Liễu huynh, ta nể mặt huynh lần này không tính toán với ả ta.

Nhưng tốt nhất huynh nên kêu ả giữ mồm giữ miệng” có Liễu Hạ ở đây Triển Hạo đúng là không thể làm gì được Lý Lan Khuê.
“Đa tạ” Liễu Hạo thản nhiên nói.

Nhưng là hắn cũng lườm Lý Lan Khuê một chút cho nàng yên lặng.

Dù sao cũng không thể vì bọn hắn mà gây xích mích giữa hai tông môn.
Bọn hắn phải ứng phó một mình Vạn Kiếm tông người đã đủ rồi a.
Không để ý Linh Ẩn tông đám người.

Triển Hạo hướng sang phía Tô Ngọc Linh, cùng lúc đó hắn nhẹ hô một tiếng “thiên lang quyền”.

Chỉ thấy từng đoàn linh lực trong cơ thể hắn tràn ra, theo đó hóa thành một hư ảnh cự lang lao thẳng đến vị trí của Tô Ngọc Linh.
“Thật lợi hại, nghe nói nhưng là một bộ linh giai công pháp a”
“Đúng là linh giai công pháp không sai” Tần Thiên Long, nhìn hư ảnh cự lang nhẹ nói.

Bọn hắn cùng đẳng cấp thiên tài tất nhiên giao thủ với nhau vô số lần.

Bản thân tự hiểu rõ võ công của đối phương.
“Thật không ngờ hắn đối với linh lực chưởng khống lại tăng thêm một bậc” Liễu Hạ ánh mắt lạnh lùng nói.
“Cút”
Mắt thấy hư ảnh cự lang sắp đánh tới Thiên Huyền tông đám người, chỉ nghe một tiếng thét nhẹ.

Hư ảnh cự lang cũng là tan biến còn Triển Hạo thì bị té văng vào vách tường.

Miệng nôn ra một ngụm máu, tất nhiên hắn bị thương không nhẹ..


Bình luận

Truyện đang đọc