VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Hoang thành là một tòa thành trì rất gần với vị trí của Hỏa Thần cung.

Hằng năm bởi vì sức nóng mà Hoả Thần cung toả ra nên không có người sinh sống.
Nhưng mỗi thời điểm Hỏa Thần cung gần mở ra, xung quanh sẽ được sương mù bao phủ.

Nhiệt độ xung quanh cũng trở lại bình thường.

Chỉ là vì sương mù dày đặc nên khỏi ai có thể tiến đến Hỏa Thần cung.

Cũng chỉ có thể ở tại nơi xa chờ đợi sương mù triệt để biến mất, mới có thể tiến vào.

Tuy nhiên một tháng sau khi sương mù biến mất nhiệt độ của Hỏa Thần cung sẽ trở về như cũ.

Vì vậy mà các đại thế lực đã cho xây dựng lên một tòa thành trì ở gần vị trí Hỏa Thần cung, nhằm quan sát cũng như chờ đợi thời điểm Hỏa Thần cung triệt để mở ra.

Chính là Hoang thành.
Hoang thành vốn không bị ai quản chế.

Nên thường xảy ra nhiều mâu thuẫn cùng tranh đấu.

Dẫn đến hư hại, vì vậy mà các đại thế lực đã ra cấm lệnh không được gây rối tại nơi này.

Sau đó có một thế lực thường xuyên đến đây tổ chức đấu giá hội.

Vốn dĩ hầu hết thế lực tông môn đều không đồng ý, vì bọn họ không được lợi ích gì trong chuyện này.

Nhưng sau đó có một vị thánh giả vô cùng lợi hại đến đây trấn áp nên mọi người cũng chỉ đánh đồng ý cho bọn họ tổ chức đấu giá hội.

Nghe nói vị thánh giả đó là người của Dạ Minh tông.
Hoang thành lúc này, đã có vô người tụ tập.

Sở dĩ bọn họ đến đây sớm như vậy đa phần là vì đến đấu giá hội tham gia náo nhiệt.
“Hoang thành, vậy mà rộng lớn như vậy.

Sợ là so với một số thành trì lớn của các đại tông môn còn lớn hơn a!” Mộ Dung Uyển Nhi đưa mắt nhìn xung quanh ngạc nhiên nói.

Dù sao Vạn Bảo Các tại Hoang thành cũng không có làm nhiều sinh ý, tất nhiên nàng cũng chưa từng đến nơi này.
“Trước đây Hoang thành cũng không quá rộng lớn, nhưng sau này Dạ Minh tông vì tổ chức đấu gia hội nên cũng mở rộng phạm vi nơi này” Bách Lý Ngự Vân thản nhiên nói.

Nàng là con gái của Vạn Kiếm tông tông chủ tất nhiên hiểu rõ mấy chuyện này.

Dù sao cha nàng cũng muốn bồi dưỡng nàng thành người thừa kế tông môn.
“Nơi đó là địa phương tổ chức đấu giá hội sao?” Tô Ngọc Linh chỉ một tòa tháp màu trắng vô cùng to lớn nói.
“Đúng vậy, đó là Minh hội là địa phương tổ chức đấu giá hội.

Theo ta được biết thì đấu gia hội sẽ tổ chức tại hai ngày sau” Bách Lý Ngự Vân gật đầu.
“Vậy giờ chúng ta đi nơi nào a?”
“Đi theo ta đi, Vạn Kiếm tông chúng ta có một toà nhà nhỏ tại nơi này” nói xong Bách Lý Ngự Vân liền dẫn bốn người về một phương hướng đi tới.
Chỉ là bọn hắn không để ý đằng sau có hai người vẫn luôn đi theo bọn hắn từ lúc vào thành.

“Nơi này mà là nhà nhỏ sao? Ta thấy giống một tòa biệt phủ hơn” Tô Ngọc Linh nhìn chung quanh một chút rồi hướng Bách Lý Ngự Vân nói.
“Đúng, đúng.

Ngọc Linh tỷ nói cũng giống ý nghĩ của ta nha” Mộ Dung Uyển Nhi cũng thêm vào.
Vốn bọn họ nghĩ Vạn Kiếm tông tại Hoang thành cũng chỉ thành lập một địa điểm nhỏ để dừng chân thôi.

Thật không ngờ là xây dựng cả một tòa biệt phủ.

“Ha ha, các ngươi cũng đừng bất ngờ.

Hầu hết các thế lực lớn cũng có biệt phủ riêng cho mình tại nơi này.

Dù sao thì đệ tử đi đến Hỏa Thần cung cũng đều là người có thiên phú.

Hơn nữa bọn họ cũng muốn phô bày cho mọi người một chút thực lực của bọn họ” Bách Lý Ngự Vân thản nhiên nói.
— QUẢNG CÁO —
Tuy nhiên ở nơi này năm người thì cũng chỉ có mình nàng là có nơi ở tại Hoang thành thôi.

Thiên Huyền tông thì phong bế lâu năm cũng không hề tham gia Hỏa Thần cung.

Vạn Bảo Các thì bởi vì luôn tranh đấu với ám điện nên cũng không thể làm sinh ý tại đây.

Cũng càng không xây dựng biệt viện gì đó.
Còn Trịnh Dương thì càng khỏi phải nói.

Hắn dù sao cũng mới tới Huyền châu, chắc chắn không thể có cái gì địa bàn tại nơi này.
“Tốt, chúng ta nói một chút về Minh hội cùng Ám hội đấu giá a” Tô Ngọc Linh liếc nàng nói, dù sao mục đích chính của thiếu gia nàng đương nhiên biết.
Nghe nàng nói thế Bách Lý Ngự Vân cũng là gật đầu.

Sau đó giảng ra toàn bộ những gì nàng biết.
Cái gọi là Minh hội cùng Ám hội đấu giá đều do Dạ Minh tông tổ chức.

Minh hội thì tổ chức vào ban ngày không có quy định gì nhiều cả, chỉ cần bỏ tiền mua vé là có thể tham gia.

Tất nhiên tu vi khác nhau, thế lực khác nhau sẽ có vị trí ngồi khác nhau.
Nhưng phàm là vật phẩm tại Minh hội đấu giá đều sẽ được bảo đảm về chất lượng cũng như là nguồn gốc của nó.

Vật phẩm tại đây sẽ được Minh hội người đại diện đưa ra đấu giá.

Ai trả giá cao sẽ được.
Ngược lại Ám hội đấu giá lại khác.

Khi tham gia tất cả mọi người đều sẽ mang mặt nạ đặc biệt nhằm che giấu thân phận của mình.

Tại đây bảo vật không hỏi nguồn gốc, không hỏi thật giả.

Mọi người đều có thể lấy giá vật phẩm của mình để đấu giá.

Nếu người khác đưa giá vật phẩm khiến hắn hài lòng thì có thể mua đi.
Ám hội đấu giá nói đúng hơn là nơi trao đổi bảo vật.

Nguồn gốc thường đều do trộm cướp mà có được.

Cũng có rất nhiều người tại bảo vật của mình lưu lại khí tức đặc biệt sau khi rời khỏi Ám hỏi sẽ trực tiếp ra tay đoạt lại.
“Vì vậy người tham gia Ám hội đấu giá tu vi đều sẽ rất cao” Bách Lý Ngự Vân nói thêm một câu.

Nàng sở dĩ muốn đi cùng Lăng Huyền Thiên bọn họ đúng là vì nguyên nhân này.

Với linh tôn cảnh cao giai như nàng tham gia Ám hội chắc chắn sẽ bị mọi người xem là con nai để thịt.
Cho dù có Vạn Kiếm tông cũng không bảo vệ được nàng, vì tại Ám hội tu vi cùng thân phận của mọi người đều rất khủng bố.

Tất nhiên có Lăng Huyền Thiên đi cùng lại khác.
“A, thì ra là vậy” Lăng Huyền Thiên gật gật đầu.

Dù cho Bách Lý Ngự Vân không nói ra hắn cũng biết ý nghĩ của nàng là gì.


Nha đầu này thật là có chút mưu kế a.
“Vậy chúng ta làm sao mới có thể tham gia?” Tô Ngọc Linh cũng có chút hứng thú hỏi.
“Chuyện này ta vốn có hai cái mặt nạ của Ám hội.

Chỉ là cũng không đủ cho tất cả mọi người” Bách Lý Ngự Vân cúi đầu nói.

Nàng nói cũng là sự thật, sở dĩ nàng có hai cái mặt là này là do nàng năn nỉ mãi cha nàng mới đồng ý.
Nếu không phải Bách Lý Ngự Vân nói sẽ đi cùng Lăng Huyền Thiên hắn chắc chắn không cho nàng làm việc nguy hiểm như vậy.
“Ta cũng chỉ có một cái” lúc này Trịnh Dương cũng là từ trong túi càn khôn lấy ra một chiếc mặt nạ màu đen.

Bên trên khắc từng hình thù kỳ dị.

Ở giữa mi tâm là một hình mặt trăng màu đen trông vô cùng huyền diệu.
“Vậy sao!” Mộ Dung Uyển Nhi cũng là thất vọng nói.

Vạn Bảo Các không phải không có mặt nạ, chỉ là nàng quanh năm đều cùng Từ Trọng Sơn tại cứ điểm làm sinh ý nên không có mà thôi.

Bên cạnh nàng Bạch Viên cũng là thất vọng không thôi.

Cho dù là linh thú hắn cũng muốn tham gia Ám hội nhằm mở mang một chút tầm mắt của mình.

Linh thú khi có linh trí cũng sẽ giống con người.

Vì thế mà có rất nhiều thánh thú đều sinh sống trong thành trì của con người.

Tất nhiên tại Huyền châu gần như không có.
“Xú nha đầu! Còn không phải muốn cùng thiếu gia nhà ta ở một mình sao?” Tô Ngọc Linh thì lườm Bách Lý Ngự Vân nói.

Nha đầu này muốn tách nàng cùng thiếu gia ra thật đáng chết.
“Ồ, đưa ta mượn xem một chút” Lăng Huyền Thiên thản nhiên hướng Trịnh Dương nói.

— QUẢNG CÁO —
Tiếp đến mặt nạ hắn nhắm mặt lại đưa tay nhẹ chạm vào chiếc mặt nạ từ từ cảm nhận từng đường vân cùng linh khí trong chiếc mặt nạ.

Một lúc sau hắn từ từ mở mắt.

Cũng là có chút kinh ngạc, tại phàm giới lại có người có thể dùng ám thuộc tính kết hợp với linh khí trong tự nhiên nhằm che giấu khí tức của người khác.

Đúng là có chút môn đạo.
“Của ngươi a?” Lăng Huyền Thiên nhẹ nhìn Bách Lý Ngự Vân nói.

Nàng cũng không do dự trực tiếp tại túi trữ vật bên hông lấy ra hai cái mặt nạ.

Đúng là giống y đúc của Trịnh Dương.
“Cũng là dễ làm” Lăng Huyền Thiên mỉm cười.

Nói xong chỉ thấy lòng bàn tay trái hắn mở ra theo sau đó từng đoàn màu đen linh khí tụ tập lại sau đó hóa thành bốn chiếc mặt nạ y chang mặt là của Trịnh Dương cùng Bách Lý Ngự Vân.
“Thật lợi hại”
“Đúng là không thể phân biệt được thật giả”
Năm người đều kinh ngạc không thôi.

Lăng Huyền Thiên thủ đoạn thật sự quá nhiều.
Đối với mọi người thán phục Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ mỉm cười.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng mặt nạ của Ám hội sẽ phân biệt thân phận hoặc là có số lượng cùng số thứ tự nhất định.


Nhưng đây mặt nạ chỉ là dùng để che giấu khí tức cùng dùng ám thuộc tính để nhận dạng.

Thật không thể làm khó được hắn.

Thậm chí là dùng ám pháp tắc chế tạo mặt nạ hắn cũng dễ dàng làm ra.

Dù sao trước đây hắn không chỉ chưởng khống hàng vô vàn pháp tắc.

Thậm chí đạo pháp chí cao hắn cũng từng nắm giữ không chỉ mộ loại.
Lăng Huyền Thiên lại không biết, Ám hội người sở dĩ có thể dùng ám thuộc tính chế tạo mặt nạ là vì có một kiện vô thượng bảo vật.

Chỉ là bọn họ cũng không hiểu rõ bảo vật đó, nên cũng không thể dùng chúng để phân biệt khí tức của mỗi chiếc mặt nạ.

Ban đêm thanh tĩnh, đang lúc Lăng Huyền Thiên nghỉ ngơi trong phòng chỉ nghe hai tiếng “Cốc cốc” vang lên.
“Vào đi” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

Hắn đã sớm biết ngoài cửa là ai.
“A Lăng huynh làm phiền a” Trịnh Dương mở cửa bước vào mặt có chút xấu hổ nói.

Hiển nhiên hắn đã đứng ngoài cửa một lúc lâu mãi mới quyết định gõ cửa.
“Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng”
“Ta ….” Trịnh Dương ấp úng không nói.

Hắn cũng không biết làm sao mở miệng.

Dù sao hắn cùng Lăng Huyền Thiên cũng chỉ tính là quen biết sơ qua.

Đối diện với hắn ấp úng Lăng Huyền Thiên chỉ bĩnh tĩnh nhìn.

Cũng không thúc giục hắn.
~ Bịch ~
Bỗng Trịnh Dương lấy hết dũng khí quỳ xuống trước mặt Lăng Huyền Thiên.

Nếu có người biết thân phận của Trịnh Dương ở đây chắc chắn sẽ vô cùng giật mình.

Đường đường Trịnh gia thiếu chủ, thánh giả môn phiệt thánh tử vậy mà quỳ xuống trước mặt người khác.

Lại còn là một tên tiểu bạch kiểm.

Thật không thể tin nổi.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi là muốn ta giúp ngươi đột phá cảnh giới sao?” sao hắn lại không biết nguyên nhân Trịnh Dương tiếp cận hắn chứ.

Chắc chắn lão đầu bên cạnh Trịnh Dương nhìn ra được cái gì.

Nên mới để Trịnh Dương đi theo hắn tìm kiếm giúp đỡ.
“Đúng … Lăng huynh van cầu ngươi.

Nếu như ta không thể sớm đột phá Trịnh gia chắc chắn sẽ không thể tiếp tục tại Thiên châu tồn tại” Trịnh Dương mắt nhuốm lệ nói.

Trịnh gia đã tốn hết công sức giúp hắn đến Huyền châu để hắn cá vượt vũ môn cũng là vì hy vọng tiếp tục tại Thiên châu sinh tồn.

Dù sao thì nếu như hắn không thể đột phá, chắc chắn sẽ bị loại khỏi danh sách thánh tử.

Trịnh gia cũng chỉ còn chờ bị diệt môn.
Vốn Hà lão nói Lăng Huyền Thiên có thể giúp hắn, hắn cũng không coi là thật.

Dù sao Lăng Huyền Thiên thật sự quá trẻ.

Chỉ là mấy ngày nay thấy một số thủ đoạn của Lăng Huyền Thiên hắn cũng dần tin tưởng.

Hơn nữa thời gian của hắn tại Huyền châu không còn nhiều nên đành phải đánh liều một phen.
“Đứng lên đi” Lăng Huyền Thiên nhẹ phất tay Trịnh Dương đang quỳ gối cũng là lăng không đứng dậy.
“Ngươi thể chất là không linh thánh thể.

Là một thể chất vô cùng hiếm gặp.


Nếu có thể kích hoạt người thành thần, thậm chí vượt qua thần linh cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nếu không thể kích hoạt người có dùng bao nhiêu công sức thì đời này cũng không thể thoát khỏi linh cảnh a” Lăng Huyền Thiên tiếp tục nói.

Không linh thánh thể thế gian hiếm gặp.

Tuy có thể nói là người được thượng thiên chiếu cố.

Nhưng chính xác hơn là bị thiên đạo trêu ngươi.

Ngươi tuy có một thân vô thượng thiên phú cùng thân thể nhưng cũng lại bị thiên đạo phong cấm lại mãi mãi một kiếm phàm nhân.

Bởi vì không linh thánh thể đã hiếm, người có thể kích hoạt nó lại càng hiếm hơn.
“Không linh thánh thể sao?” Trịnh Dương lẩm bẩm nói, hắn cũng là lần đầu tiên nghe đến loại thể chất này.

Hắn dù biết thần thể, thiên sinh chi thể, song linh chi thể, thậm chí là ngũ linh chi thể, … rất nhiều loại thể chất nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe được không linh thánh thể bốn chữ này.
“Không linh thánh thể từ lúc sinh ra đã không bị thiên địa quản thúc.

Tuy nhiên cũng vì thế mà không thể câu thông cùng linh khí của thiên địa.

Vì lẽ đó sau khi ngươi tu luyện đến linh tôn cảnh mỗi một bước đều vô cùng khó khăn.

Thậm chí không thể tiến thêm bước nữa” tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của hắn Lăng Huyền Thiên từ từ giải thích.
“Thôi nếu ngươi đã có thể tới Huyền châu, lại gặp được ta cũng coi như có chút duyên phận.

Ta đành giúp ngươi một lần” Nói xong Lăng Huyền Thiên chậm rãi đặt ngón tay trỏ lên mi tâm của Trịnh Dương.
Theo đó một đoàn kim quang màu vàng từ từ truyền vào đầu hắn.
“Không linh phá thần quyết” Trịnh Dương chậm rãi mở mắt mặt vô cùng kinh sợ nói.

Hắn có thể cảm thấy trong cơ thể mình từng đoàn huyết mạch đều đang dâng trào sau khi tâm quyết này truyền vào trong đầu hắn.
Lăng Huyền Thiên nhàn nhạt nhìn hắn hoảng sợ cũng không nói gì.

Dù sao tương truyền là một vị tu vi vô cùng đáng sợ sáng tạo ra.

Hắn thân mang không linh thánh thể lại là không cách nào đột phá thánh cảnh cuối cùng tốn hết vạn năm thời gian sáng tạo ra pháp quyết này.

Thật không ngờ lúc hắn sắp hết chết thời điểm cuối cùng đã có thể đột phá.

Sau đó một đường phá thần cảnh.

Thậm chí từng tu ra đạo uẩn.

Vì để những người có cùng thánh thể như hắn có thể cùng thiên địa tranh đấu nên hắn đã hoàn thiện lại pháp quyết này.

Giúp người sau dễ dàng hơn trong con đường tu luyện.

Thần giới đều gọi hắn là Không linh đạo tổ.
“Đa tạ … công tử … đa tạ … công tử” Trịnh Dương lại một lần quỳ xuống dập đầu cảm tạ Lăng Huyền Thiên không thôi.

Hắn hiểu rất rõ tầm quan trọng của pháp quyết này đối với hắn, cũng như là với toàn bộ Trịnh gia.
“Ngươi không cần cảm tạ ta.

Ta cũng chỉ giúp người kia tiếp tục truyền thừa mà thôi.

Hơn nữa muốn tu thành đạo pháp này cũng không dễ dàng như vậy.

Ngươi nên tham gia Hỏa Thần cung chuyến này, hẳn có thể giúp người giảm rất nhiều thời gian” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

Xong hắn từ từ nhắm mắt tĩnh thần.

Ý trục khách rất rõ.
“Dạ, cẩn tuân lời dạy của công tử” Trịnh Dương cũng nhìn ra ý nghĩ trục khách của hắn nên thi lễ một cái sau đó xoay người rời đi.

Hắn cũng trực tiếp thay đổi cách xưng hô đối với Lăng Huyền Thiên thành công tử..


Bình luận

Truyện đang đọc