VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



“Dừng lại”
Đang lúc đám người Lăng Huyền Thiên tiến vào cửa thành thì có hai tên canh cổng đứng ra chặn bọn họ lại.

Hai tên này vậy mà đều là linh vương cảnh.

Vừa nhìn thấy Giới Không đánh xe tới hai người liền lên tiếng: “mỗi người nộp năm ngàn linh thạch có thể thông qua”.
Giới Không nghe vậy sắc mặt có trúc đen lại.

Trước giờ hắn đi vào thành trì nào có nơi nào dám chặn đường hắn.

Càng là không có chuyện đòi phí vào cổng a.

Bây giờ tốt rồi, đi qua một cái thành tại nơi hẻo lánh như Bắc châu này cũng phải nộp phí a.
“Ta nhớ Bắc thành không hề có chuyện thu phí nha!” đúng lúc Giới Không tính đưa linh thạch cho hai người.

Thì Tiểu Ánh từ trong xe ngựa lò đầu ra nói.

Nàng không giống với mấy người kia.

Nàng đã theo nghĩa phụ đi qua vô số thành trì lớn nhỏ.

Tất nhiên có không ít hiểu biết.
Bắc thành chính là tòa thành trì do siêu cấp tông môn tại Trung châu tạo ra.

Nhằm cân bằng tài nguyên cùng lãnh thổ của một số thế lực phụ thuộc của những thế nhất đẳng hoặc siêu cấp thế lực tại Bắc châu.
Trong Bắc thành cũng có rất nhiều thế lực làm ăn mua bán, hơn nữa tại Bắc thành có hai cái quy định tuyệt đối không được làm trái.

Một là không được tại nơi này xảy ra tranh đấu, nếu muốn giải quyết mâu thuẫn cần đến võ đài.

Hai chính là tuyệt không thu thuế hoặc bất kỳ chi phí gì cả.

Tất nhiên phí vào thành cũng không được phép thu.
Còn vì sao lại vậy ư, bởi vì trong thành đều là các thế lực phụ thuộc rất gần với các thế lực chính tông tại Trung châu.

Vì thế bất kỳ một cuộc xung đột nào đều có thể gây ra tranh chấp tại Trung châu.
Hơn nữa những thế lực tại Bắc thành làm sinh ý đều đã liên hệ trước ở Trung châu.

Bọn họ cũng đã bỏ tiền ra để mua đất đai tài nguyên, cũng như bỏ ra một phần tài nguyên của mình kiếm được từ nơi này về cho các thế lực lớn kia.

Nên các thế lực lớn tất nhiên cần phải bảo vệ trật tự cùng mở rộng cửa chào đón người ra vào.
Nhưng bây giờ tự dưng lại xuất hiện hai tên đòi phí vào thành, sao nàng có thể chấp nhận được.
“Hừ, ngươi một tiểu nha đầu thì biết cái gì?” một tên gác cổng bước ra trước chỉ nàng nói.

Sau đó hắn liền lộ ra toàn bộ khí tức cao giai linh vương cảnh.


Tất nhiên là có ý nghĩ uy hiếp mấy người Lăng Huyền Thiên.
~ Grừ grừ ~
Đúng lúc này một đầu linh thú trông như ngựa.

Chân có ngọn lửa bốc lên, bộ lông màu xanh lục, trên đầu có ba cái sừng.

Trên lưng đầu linh thú này chở một nữ tử tướng tá yêu kiều, khuôn mặt trái xoan, tóc cột thắt bím chạy như bay tiến về phía cổng Bắc thành.
Vốn dĩ khoảng cách của đầu linh thú kia cùng đám người Lăng Huyền Thiên là hơn một dặm.

Nhưng vì tốc độ của nó quá nhanh mà chớp mắt đã chạy ngang qua vị trí của đám người trực tiếp xông vào Bắc thành.

— QUẢNG CÁO —
Đáng nói là hai người gác cổng thấy nó chạy qua không chỉ không ngăn lại mà còn quỳ xuống một bên cung kính hành lễ.

Nhưng nữ tử kia dù liếc cũng không liếc bọn họ một cái, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Tốt, không cần nhiều lời nữa.

Một là giao ra linh thạch, hai là từ bỏ vào thành đi” thấy nữ tử kia đã đi xa, hai người lập tức đứng dậy chỉnh lại quần áo.

Ánh mắt lăng lệ nhìn Tiểu Ánh cùng Giới Không nói.
“Tại sao có người kia vào thành ngươi không quản? Lại nhất định đòi chúng ta đây” Giới Không có chút nghi hoặc nhìn hai người.

Cũng may hắn là người xuất gia, tu tâm dưỡng tính không ít.

Nếu để người khác chắc trực tiếp hướng hai người ra tay rồi a.
“Ha ha ha, các ngươi đòi cùng nàng so sánh? Các ngươi biết nàng là ai sao? Các người biết đầu linh thú đó tên gì sao? Cười chết ta!” một tên gác cổng thấy Giới Không hỏi vậy thì cười khinh bỉ nhìn hắn nói.
Người ta đường đường là Nạp Lan Ỷ Nguyệt a.

Các ngươi một đám nhà quê cưỡi ngựa lại muốn cùng nàng cưỡi tam giác thú thánh thú so đo sao.

Thật đúng là ngu xuẩn.
“Ồ, ra là vậy!” Giới Không thấy vậy liền cười khổ.

Cũng vì Lăng Huyền Thiên nhất định phải đi xe ngựa a.

Xem ra hai tên này chỉ là gác thành cho có mà thôi.

Nhưng nếu như gặp mấy người tu luyện cấp thấp, hoặc gặp phàm nhân tất nhiên sẽ vòi vĩnh rồi.
Nghĩ như vậy Giới Không cũng không nhịn nữa.

Nhẹ phất tay một cái tức thì cả hai người đều bị dính lại tường thành.

Sau đó hắn thản nhiên đánh xe ngựa vào thành chỉ để lại sau lưng từng âm thanh vọng theo:

“Chuyện… chuyện gì xảy ra?”
“Mau mau thả ta xuống.

Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng a…”

“Đáng đời a!” Tiểu Ánh thì lẽ lười làm mặt quỷ nhìn hai người.

Sau đó cũng không để ý đến bọn họ.

Mà là ngắm nhìn phong cảnh tại Bắc thành.
Bắc thành tuy gọi là thành nhưng có thể xưng là một tòa lãnh thổ a.

Bởi vì nó vô cùng to lớn và vô cùng dài.

Chính vì thế mà có rất nhiều thế lực sẽ xây một phân bộ của mình ở đây.

Thậm chí có nhà còn xây tổng bộ tại nơi này.
Tất nhiên diện tích của bọn họ chiếm cứ trong Bắc thành càng lớn thì bọn họ phải trả cho các thế lực lớn tại Trung châu càng nhiều.

Hơn nữa bọn họ cũng sẽ không được phép xây dựng thêm phân bộ khác ở gần Bắc thành.

— QUẢNG CÁO —
Bắc thành tuy có rất nhiều thế lực xây dựng tại đây nhưng bọn họ luôn chưa ra tuyến đường lớn tại trung tâm để làm nơi đi lại cùng vận chuyển cho người dân.
~ xì xào ~
“Cút”
Đúng lúc Giới Không đang đánh xe ngựa đi được một đoạn đường thì đằng trước có một đám đông đang vây quanh chỉ trỏ gì đó.

Cùng với đó một âm thanh vô cùng dữ dội vang lên.

Khi bọn họ nhìn tới thì chỉ thấy một nam tử gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Mặt hoa da phấn, cử chỉ có chút điệu đà cầm một sợi dây da không ngừng quất lên một hài tử khoảng năm sáu tuổi.
Hài tử này trông vô cùng đặc biệt.

Sở dĩ nói hắn đặc biệt là vì toàn thân hắn cởi trần, duy chỉ có một mặt vải trẻ đi phần mông.

Cặp mắt to tròn, bụng của hắn nhô ra, mũi có đeo một khuyên to bằng nắm tay.

Đầu có một cặp sừng vô màu đen trông vô cùng kỳ dị.

Hiển nhiên hài tử này hẳn là một đầu linh thú.


Nhưng chắc hẳn không ai xem tiểu hài tử này là linh thú.
Tuy hình hài hắn kỳ dị nhưng lại vô cùng dễ thương.

Chính vì vậy có rất nhiều người không nhìn được hành động của nam tử xinh đẹp kia.

Nhưng bọn họ dường như nhận ra thân phận của người này.

Vì vậy không ai dám đứng ra nói chuyện giúp tiểu hài tử.
“Dừng tay” đúng lúc này một tiếng nói vang lên.

Sau đó một nữ tử dung mạo như hoa, tóc để thắt bím chớp mắt đã xuất hiện trước hài tử.

Trực tiếp đưa tay nắm lấy roi da của nam tử xinh đẹp kia.
“Hử? Nạp Lan Ỷ Nguyệt.

Ngươi là muốn xen vào chuyện của ta sao?” nam tử xinh đẹp kia lườm nữ tử một chút rồi nói.
Chỉ là giọng nói của hắn thật sự có chút giống con gái.

Hơn nữa có chút ái ái, vô cùng khó nghe.

Nhưng lại không có ai dám cười hay tỏ ra khó chịu.

Bởi vì bọn họ biết tên nam tử này không thể chọc.
~ khúc khích ~
Nhưng thế sự vốn không có tuyệt đối a.

Người khác không cười nhưng Tiểu Ánh là nhân vật nào đây.

Trong những trường hợp này nàng luôn biết cách phá vỡ im lặng a.
“Đường đường một nam nhân lại giả giọng nữ nhân.

Kỳ quặc a” nàng không những cười mà còn tò mò lò đầu ra ngoài xe nhìn nam tử xinh đẹp kia.

Sau đó hướng Giới Không nói.
— QUẢNG CÁO —
“Đó chính là giọng thật của hắn” Giới Không nhẹ lắc đầu nhìn nàng nói.

Tiểu Ánh ngây thơ đơn thuần tất nhiên không suy nghĩ nhiều.

Nhưng Giới Không tuy xuất gia nhưng hắn cũng biết nhân chi thường tình.

Tất nhiên biết có một số người thiên sinh không giống với giới tính của mình a.

Hắn cũng không có quá nhiều cảm xúc với những chuyện như vậy.
Nhưng tiểu nha đầu này lại cười đùa, hơn nữa còn nói như thế tất nhiên chọc đến người ta a.
Đúng như Giới Không nghĩ nam tử xinh đẹp vừa nghe tiếng cười cùng câu nói kia liền hướng về phía xe ngựa của đám người Lăng Huyền Thiên nhìn lại.

Chỉ là khi hắn nhìn thấy Giới Không ánh mắt có chút híp lại.

Cũng không tiếp tục để ý bọn họ.

Người khác không nhìn ra cảnh giới của Giới Không thì nghĩ bọn họ tu vi thấp hoặc là phàm nhân.

Nhưng hắn có thể thấy tên hòa thượng kia tu vi tuyệt đối trên mình.

Cũng không cần vì nhất thời xúc động mà trêu chọc đối phương.

Quan trọng nhất bây giờ là giải quyết Nạp Lan Ỷ Nguyệt.

Nha đầu này càng không dễ dây.
Nghĩ như vậy hắn cũng không tiếp tục để ý đến đám người ngoài kia.

Mà đưa mắt nhìn về nữ tử trước mặt ánh mắt có chút thâm trầm.
Nạp Lan Ỷ Nguyệt thấy hắn nhìn sang liền nhẹ giọng mở miệng: “Lữ Hoàng Yên, chuyện của ngươi ta không muốn quản.

Nhưng tiểu hài tử này ta nhất định phải mang đi.

Ngươi chỉ cần cho ta một cái giá”.
“Ặc ặc, Lữ Hoàng Yên cái tên gì a! Nam không ra nam, nữ không ra nữ” đúng lúc này lại một giọng nói vang lên.

Làm mọi người đều có chút tối sầm mặt lại.

Đặc biệt là Lữ Hoàng Yên cả khuôn mặt hắn đều đen lên.

Hắn đời này ghét nhất là người ta nhục mạ tên của hắn a.

Bất quá rất may tâm tính hắn còn coi như được, quyết giả vờ như không nghe thấy nha đầu kia nói gì.

Trực tiếp hướng Nạp Lan Ỷ Nguyệt nói: “Thứ ta muốn ngươi không cho được.

Còn tiểu tử này là linh sủng của ta.

Ta muốn làm gì là chuyện của bản thân ta”.
Nói rồi ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm tiểu hài tử kia, trong mắt tỏa ra nồng nặc sát ý.

Hiển nhiên nếu để tiểu hài tử kia theo hắn về, tám chín phần mười sẽ bị hành hạ đến chết.
“Hừ, đường đường là một nam tử hán lại đi bắt nạt một tiểu hài tử.

Ngươi không sợ mất mặt Đào Hoa Các sao” Nạp Lan Ỷ Nguyệt thấy hắn không đồng ý thì có chút tức giận nói.

Nếu như Lữ Hoàng Yên không đồng ý cho nàng mang tiểu hài tử này đi.

Nàng thật không có biện pháp nào.

Dù sao tại Bắc thành cũng không cho phép tranh đấu a.
~ Phụt ~
Chỉ là đúng lúc này lại có một tiếng cười vang lên.

Không cần nói mọi người cũng đều biết là ai a.

Tất nhiên Lữ Hoàng Yên cũng biết tiếng cười này từ đâu vang lên..


Bình luận

Truyện đang đọc