VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Thánh Phiệt môn là một trong những thế lực cổ lão tồn tại rất lâu trước cả khi Thiên châu cùng Huyền châu bị chia cắt.
Thánh Phiệt môn cứ điểm nằm tại trung tâm Thiên châu hay còn gọi là Trung châu.

Nhưng bọn họ thường phân bổ một số thế lực nhỏ lẻ của mình ra các nơi khác tại Thiên châu nhằm tối ưu tài nguyên cũng như mở rộng thế lực.

Trong đó đáng nhắc đến nhất chính là Bắc Phiệt môn, thế lực đầu não của Thánh Phiệt môn tại Bắc châu.

Nơi đây cũng là nơi thường xuyên chọn lựa ra thánh tử đưa đến Thánh Phiệt môn để tu luyện cùng bồi dưỡng.
Bắc Phiệt môn nằm tại bên ngoài Bắc thành hơn ngàn dặm.

Xung quanh là vô số thành trì cùng các thế lực nhỏ lẻ phụ thuộc vào bọn họ.

Tuy nhiên phàm là khu vực trong vòng mười dặm xung quanh Bắc Phiệt môn đều không cho phép có thế lực nào tiến đến.

Cũng như không có thành trì nào được phép xây dựng tại nơi này.
Lúc này tại cổng vào của Bắc Phiệt môn xuất hiện một đầu cự cầm vô cùng to lớn.

Đầu cự cầm bay xung quanh một chút sau đó từ từ đáp xuống đất.

Cùng lúc đó có ba bóng người từ trên cự cầm nhảy xuống.

Không phải Hạ Như Ân, Trịnh Dương cùng Hàn Bắc Huyên thì ai.

Vốn lần này Bắc Phiệt môn tiến đến Phi Linh thành cũng không có bao nhiêu người.

Hầu hết bọn họ đều là rời khỏi sau khi chuyến đi Bích Vân huyệt kết thúc.

Chỉ có Hạ Như Ân ở lại chờ đón Trịnh Dương cùng đi, Hàn Bắc Huyên tất nhiên cũng ở lại cùng nàng.
“Tham kiến thánh nữ, tham kiến Hàn lão” bọn họ vừa tiến đến trước cổng vào Bắc Phiệt môn thì có hai tên đệ tử làm lễ.

Hai tên đệ tử này vậy mà đều là linh hoàng cảnh cao giai.

Từ đó có thể thấy Bắc Phiệt môn thực lực không yếu a.
“Ừm” Hạ Như Ân chỉ nhẹ gật đầu.

Cũng không tiếp tục nói gì, mà trực tiếp dẫn Trịnh Dương tiến nhập Bắc Phiệt môn.

Còn Hàn Bắc Huyên cũng rời đi, không tiếp tục đi cùng bọn họ.
Một lúc sau, Hạ Như Ân dẫn Trịnh Dương tiến đến một tòa lầu các.

Sau đó tiến vào đăng ký báo danh cùng sắp xếp chỗ ở cho hắn.


Sau đó mới dẫn hắn đến một tòa biệt phủ nhỏ.

Hẳn là nơi ở dành riêng cho các thánh tử từ Phi Linh thành tuyển chọn tới.

Tất nhiên lần này lại chỉ có một mình Trịnh Dương đến đây.
“Nơi đây là nơi ở của ngươi.

Ngày mai ngươi có thể tiến đến đại điện để tranh đấu.

Cũng là nơi ngươi bộc lộ thiên phú của mình để các trưởng lão tuyển chọn ngươi” Hạ Như Ân chỉ một gian phòng sau đó nói với Trịnh Dương.
“Còn phải tranh đấu sao?” Trịnh Dương nghi hoặc hỏi.

Hắn nghĩ là chỉ cần tiến đến Bắc Phiệt môn hẳn là sẽ được bồi dưỡng rồi a.

Sao còn phải cùng người tiến hành tranh đấu.
“Ha ha, Trịnh Dương ta có thể nói cho người biết.

Các ngươi cái gọi là thánh tử cùng đệ tử nội môn tại Bắc Phiệt môn không khác gì nhau.

Nếu ngươi thật sự muốn thành nhân trung chi long, được Bắc Phiệt môn coi trọng thì phải không ngừng cố gắng, không ngừng biểu hiện” Hạ Như Ân cười tươi nhìn Trịnh Dương nói.

Sau đó ngừng một chút nàng lại tiếp tục: “Tốt rồi, ta cũng chỉ sắp xếp cho người đến đây thôi.

Sau này ngươi phải tự cố gắng a”.

— QUẢNG CÁO —
Nói xong nàng liền quay người rời đi, cũng không tiếp tục nhìn hắn.

Sở dĩ nàng tự mình dẫn dắt hắn chính là vì có chút thưởng thức sự tự tin của hắn.

Hơn nữa tiểu tử này cùng bọn người Thiên môn kia có không ít quan hệ.

Nói không chừng sau này có thể nhờ hắn mà hiểu rõ hơn về Thiên môn a.
Trịnh Dương nhẹ gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Hạ Như Ân rời đi.

Bàn tay hắn nắm vô cùng chặt, bởi vì hắn biết bắt đầu từ bây giờ hắn mới chính thức đi con đường của riêng mình.

Hơn nữa hắn vẫn còn nợ Lăng Huyền Thiên một lời hứa đây.
“Lăng huynh, lần tới gặp lại ta nhất định không khiến huynh thất vọng.

Càng không tiếp tục nhờ cậy huynh” Trịnh Dương thì thầm một tiếng.

Sau đó tiến vào chỗ ở của mình, tiến hành tu luyện.

….
Một bên khác, tại Mê vụ sâm lâm có một tin tức truyền ra.

Thiên môn có một bậc thang dài chín trăm chín mươi chín bậc.

Phàm là người có thể thông qua bậc thang thứ năm trăm chín mươi chín thì có thể gia nhập Huyền môn.
Người có thể tiến đến bậc thứ sáu trăm chín mươi chín thì có thể gia nhập Địa môn.

Còn người có thể tiến đến bậc thứ bảy trăm chín mươi chín thì có thể tiến vào Thiên môn.
Tin tức này vừa ra khiến toàn bộ Phi Linh thành cùng mấy khu vực xung quanh đều oanh động.

Bởi vì bây giờ phàm là người có thể gia nhập Thiên môn địa vị đều là một bước lên trời a.
Chỉ là dù cho có vô số người tiến đến bậc thang kia nhưng người có thể bước đến bậc thứ năm trăm đều vô cùng ít ỏi.

Chứ đừng nói chi là tiến đến bậc năm trăm chín mươi chín nhằm gia nhập Huyền môn.
Nhiều người thậm chí còn nghĩ Thiên môn bày ra Huyền – Địa – Thiên ba môn này chỉ là vì trêu chọc mọi người mà thôi.

Tuy nhiên một ngày này, có một hình ảnh truyền ra khiến mọi người vô cùng khiếp sợ.

Một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc một bộ hắc bào.

Mái tóc của hắn đều là máu đỏ thẫm.

Hắn đã từng bước từng bước một từ bậc thang đầu tiên tiến đến bậc tám trăm năm mươi khiến mọi người vô cùng kinh sợ.
Người tinh ý thì dựa vào đây biết được Thiên môn làm những bậc thang kia hẳn là ai ai cũng có thể bước lên.

Nhưng chỉ là những người có thiên phú vô cùng mạnh mẽ mới có thể tiến xa được.

Chính vì thể mà có rất nhiều trưởng bối đã mang con em của mình tiến đến một phần là thử vận may.

Một phần là kiểm trắc thiên phú của bọn họ.

Nhằm dễ bề lựa chọn bồi dưỡng.

— QUẢNG CÁO —
Còn người bước lên bậc thang thứ tam trăm năm mươi kia không phải là Mạc Vô Tà thì là ai? Mục đích của hắn đến đây chính là vì đầu ma long kia.

Tất nhiên bây giờ có cơ hội tiến vào Thiên môn điều tra rõ ràng, hắn há có thể bỏ qua.

Bất quá làm hắn thất vọng là tiếp hắn cũng chỉ có Tần Phong cùng vài tên đệ tử mà thôi.


Cũng không hề thấy mặt Lăng Huyền Thiên cùng nữ tử sử dụng ra đầu ma long kia đâu cả.
Tất nhiên hắn không thể thấy được Lăng Huyền Thiên rồi.

Bởi vì Lăng Huyền Thiên đã sớm không tại nơi này.

Còn nữ tử mà hắn thấy sử dụng hoàn mỹ hắc ám pháp tắc La Khinh Sương thì đang tại Thiên môn bên trong tu luyện và củng cố cảm ngộ của mình đối với hắc ám pháp tắc a.
Người khác tại thánh cảnh khó lòng cảm ngộ được pháp tắc, nhưng nàng thì khác.

Thân mang vô cấu bảo thể hơn nữa còn dùng qua một tia đạo pháp tự nhiên.

Đương nhiên thường nhân không thể cùng nàng so sánh rồi.

Nhưng cho dù là như thế việc cảm ngộ sâu hơn hắc ám pháp tắc đối với nàng cũng là điều vô cùng khó khăn.

Chính vì vậy nàng cần bế quan một thời gian rất dài a.

Bắc thành hay còn gọi là Chủ thành bởi vì nó là tòa thành lớn nhất tại Bắc châu.

Hơn nữa xung quanh Bắc thành có vô số thế lực lớn tồn tại như Bắc Phiệt môn, Minh tông, Thánh kiếm môn, …
Lúc này cách cửa vào Bắc thành hơn mười dặm có một cỗ xe ngựa nhỏ chậm rãi tiến đến.

Người đánh xe lại là một vị hòa thượng mặt mày anh tuấn.

Không phải Giới Không thì ai? Còn trong xe thì đang ngồi ba người Lăng Huyền Thiên, Hồ Nguyệt cùng Tiểu Ánh.
Sở dĩ chuyến này Lăng Huyền Thiên dẫn theo Hồ Nguyệt là vì hắn từ Bạch Vũ Hải biết được lần đấu giá này tại Bắc thành có một bảo vật hẳn là có thể giúp nàng đột phá đến bán thần cảnh.

Nên hắn quyết định mang nàng theo.
Về phần Thiên môn thì hắn lại càng không lo lắng.

Có Tần Phong làm chủ hẳn là rất nhiều sự tình đều có thể giải quyết.

Còn việc có thế lực khác tấn công hay không thì hắn lại càng không suy nghĩ.

Có tòa Thiên môn kia cho dù thần linh đích thân ra tay cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì.

“Công tử, rất nhanh sẽ đến Bắc thành” Giới Không ngó vào trong xe ngựa hướng Lăng Huyền Thiên nói.

Đi theo Lăng Huyền Thiên nên hắn cũng triệt để đổi cách xưng hô.

Chỉ là trong lòng hắn thật có chút bực bội.

Cả bốn người đều là người có tu vi mạnh mẽ.

Hơn nữa linh thú phi cầm cũng không thiếu.

Vậy mà Lăng Huyền Thiên nhất định đòi đi xe ngựa.

Còn bắt hắn đánh xe a.

Nếu không phải vì muốn rèn luyện bản tâm của mình hắn thật là muốn tránh xa Lăng Huyền Thiên càng xa càng tốt.

“A, không tệ nha.

Đánh xe hơn một tháng mà hòa thượng ngươi cũng không đen đi tý nào” Hồ Nguyệt thì cười tươi nhìn Giới Không nói.

Lúc này nàng cũng không có mang mặt nạ.

“Đúng đúng, Hồ Nguyệt tỷ nói đúng a.

Vậy mà ta đọc trong sách còn kêu người tu luyện nhiều da dẻ thô ráp với lại đi nắng nhiều sẽ khiến đen da a.

Ai như hòa thượng này, da dẻ trắng trẻo còn mềm mại a” Tiểu Ánh cũng là nhanh miệng phụ họa.

— QUẢNG CÁO —
Từ ngày nàng cùng Hồ Nguyệt chiến đấu với lão tổ nhà họ Liễu xong không hiểu vì sao thân thiết không ít.

Thậm chí còn thường xuyên hợp nhau đá xéo người khác.

Thật đúng là cái tốt khó học cái xấu dễ lây a.
“Ai ui”
Lăng Huyền Thiên nhẹ cốc đầu Tiểu Ánh một cái sau đó lườm nàng nói: “ta kêu ngươi đọc sách về tu luyện, lịch sử cùng với kiến thức linh dược, linh thú.

Chứ không kêu ngươi theo nàng học mấy cách làm đẹp a”.
Nha đầu này thật hết chỗ nói.

Hắn đưa nàng bao nhiêu sách về linh dược, linh thú, còn có cả cảm ngộ pháp tắc cùng đại đạo mà hắn viết ra.

Nàng đọc không được bao nhiêu.

Vậy mà Hồ Nguyệt tìm mấy trò vui của nữ nhân như làm đẹp, trang sức cho nàng học hỏi.

Nàng đọc không sót một từ.
Hắn có chút không hiểu mình rốt cuộc có nên cho hai người này đi cùng nhau không a.
“Lăng công tử, ta thật không hiểu nổi ngươi a.

Tổ hợp một yêu một hài tử mà ngươi cũng có thể mang theo.

Khâm phục a, khâm phục a!” Giới Không hơi trêu chọc hướng Lăng Huyền Thiên nói.
Hắn hòa thượng thì cũng thôi đi.

Cùng nữ tử nào đi chung cũng không có chút quan hệ.

Nhưng Lăng Huyền Thiên đường đường một nam tử a.

Vậy mà dẫn theo mấy mặt hàng này.

Không biết có vấn đề gì không a.
“Đứng lại!”
Một lúc sau khi mọi người đi đến trước cửa thành thì có một thanh âm vang lên..


Bình luận

Truyện đang đọc