VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



“Chậm đã!”
Thanh âm truyền ra mọi người đều có thể nghe rõ ràng.

Nhưng lại không có người nguyện ý dừng lại.

Đặc biệt là Nguyên Hiệu tuy hắn cao ngạo nhưng lại không phải người ngu.

Tình thế không ổn liền lập tức rút lui.

Thậm chí hắn trực tiếp lăng không dùng thánh lực thoát đi, so với đám người kia còn nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ là đúng lúc này toàn bộ không gian trước biệt viện của Lăng Huyền Thiên như bị thứ gì đó phong tỏa lại.

Tất cả mọi người đều không thể rời khỏi nơi này.

Cho dù là Nguyên Hiệu đã sớm bay đi cũng lại trở về vị trí cũ.
“Chuyện … chuyện gì xảy ra?”
“Tại sao ta không thể rời khỏi nơi này”
“Ta không tin a”

Đám người thấy mình không thể rời khỏi thì có chút hoảng sợ.

Tất cả đều bộc phát toàn bộ tu vi của mình, mong rằng dùng thánh lực có thể phá vỡ những tầng chắn phong tỏa không gian kia.

Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện bọn họ làm đều là vô ích.
“Trước giờ ta vốn nể tình các ngươi tu hành không dễ.

Có thiên phú sẽ có chút kiêu căng.

Nên cũng không bận tâm đến các ngươi.

Đáng tiếc …” lúc này Lăng Huyền Thiên từ trong biệt viện bước ra.
Bước đi của hắn tuy chậm chạp nhưng một bước đều như xé rách không gian vậy.

Hơn nữa hắn tựa hồ là bước lên từng bậc thang từ dưới đất đi lên không trung a.

Từ khi bước ra hắn cũng không để ý đến đám người, mà vừa bước vừa lên tiếng.
“Chuyện … chuyện gì xảy ra?”
“Hắn … hắn là thần linh sao?”
“Thật kinh khủng”

Đám người thấy Lăng Huyền Thiên đi lên không trung thì khiếp sợ không thôi.

Tuy thánh giả có thể lăng không trên không trung.

Thậm chí linh cảnh đều có thể mượn nhờ thiên địa linh khí mà phi hành.

Nhưng cho dù là đại thánh cảnh, thậm chí bán thần cảnh đều không thể bước đi như vậy.

Người có thể bước đi trên không trung chỉ có hai loại.

Một là người thần linh.

Còn hai là người ngộ ra không gian pháp tắc.


Nhưng người ngộ ra không gian pháp tắc tại phàm giới thậm chí so với thần linh còn hiếm hơn.

Vì vậy bọn họ cũng không tin Lăng Huyền Thiên là dùng không gian pháp tắc để bước đi.

Nếu như vậy chẳng lẽ hắn thật sự là thần linh sao? Thần linh chưa đến một trăm tuổi.

Sợ là từ khi phàm giới hình thành đều chưa có chuyện này đi.
“Ngươi … ngươi rốt cuộc là ai?” Nguyên Hiệu cũng vô cùng khiếp sợ nhìn Lăng Huyền Thiên đứng tại không trung hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Hắn đã triệt để hoảng rồi.

Ánh mắt của hắn có chút liếc qua Mặc Danh, hắn ước gì mình có thể như Mặc Danh quỳ tại nơi đó a.

Như vậy ít nhất tính mạng của hắn sẽ được bảo đảm a.
Mặc Danh cũng như hiểu ra, đưa mắt nhìn Lăng Huyền Thiên sau đó lại nhìn về phía Chu Nhược Đồng tỏ ra cảm kích.

Hắn rốt cuộc hiểu vì sao nàng bắt hắn quỳ xuống a.

“Lăng công tử, nghịch đồ này của ta có mắt không tròng chọc giận công tử.

Còn xin người bỏ qua” Chu Nhược Đồng lại không để ý đến suy nghĩ của mọi người mà hướng Lăng Huyền Thiên nói.
Tuy nàng bắt Mặc Danh quỳ xuống.

Nhưng bỏ qua hay không không phải là nàng có thể quyết định a.
Còn tại sao nàng không quá sợ hãi ư.

Bởi vì Đào Hoa các không phải không có thần linh.

Nên nàng biết hắn cũng không phải thần linh.

Nhưng nàng luôn cảm thấy tuy thiếu niên này chỉ là linh tôn cảnh nhưng so với thần linh đều lợi hại hơn rất nhiều.
Khoan đã! Chợt nàng để ý tới.

Hắn nào đâu còn là linh tôn cảnh a.

Rõ ràng là không có chút khí tức nào.

Chẳng lẽ hắn là phàm cảnh sao.

Không, không đúng phàm cảnh cũng có khí tức a.

Chỉ có người chết mới không có khí tức tỏa ra.
Đúng vậy, giờ phút này Lăng Huyền Thiên cũng không có khí tức linh tôn cảnh nữa.

Bởi vì hắn đã tu thành hắc ám chi đạo.

Đã dùng hắc ám đại đạo bao lại đạo thể của hắn.

Mục đích là vì hắn muốn tu hắc ám chi đạo đến tận cùng a.
Ngộ đạo chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Nếu muốn dung hợp các đại đạo với nhau thì hắn cần tu mỗi đại đạo đều đến mức tận cùng.


Tất nhiên không phải ai cũng có thể làm được điều đó.

Nhưng Lăng Huyền Thiên lại khác, hắn có vĩnh hằng chi tâm hơn nữa còn có vô tự thiên thư.

Vì vậy ngộ đạo cùng dung hợp đại đạo dễ hơn người khác rất nhiều.
“Ồ, nguyên lai là ngươi” Lăng Huyền Thiên nghe Chu Nhược Đồng lên tiếng thì đưa mắt nhìn nàng.

Sau đó lại nhìn về phía Mặc Danh đang quỳ nhẹ mở miệng: “Tốt, ngươi có thể đi”.
“Đa tạ công tử, đa tạ công tử” Mặc Danh nghe vậy thì như được đại xá dập đầu liên tục nói.

Chỉ là hắn cũng không có rời đi, mà chỉ nhẹ đứng lên sau đó lui về sau Chu Nhược Đồng.

Hiển nhiên nếu như Lăng Huyền Thiên chưa xử lý xong đám người kia, hắn cũng không có gan rời khỏi a.
“Tiền bối, chúng ta chỉ là bị Nguyên Hiệu cùng Mặc Danh lôi kéo.

Mong người bỏ qua cho chúng ta”
“Đúng vậy, chúng ta chỉ là đi theo trợ uy a”
“Đúng đúng”

Đám công tử thế gia bên dưới khi thấy Lăng Huyền Thiên nhìn lại thì vội vã quỳ xuống mở miệng.

Bọn họ cũng không có cảm thấy mất mặt, bởi vì quỳ trước một vị thần linh là điều hiển nhiên a.
“Các ngươi …” Nguyên Hiệu thấy vậy thì tức nổ phổi a.

Rõ ràng là cùng nhau rủ rê hắn.

Bây giờ lại đổ hết cho hắn cùng Mặc Danh.

— QUẢNG CÁO —
Mặc Danh có thể không lo lắng, vì dù sao người ta đã hứa tha cho hắn rồi.

Thần linh há sẽ nuốt lời.

Nhưng còn bản thân Nguyên Hiệu đây.

Tất sẽ có người phải đứng ra chịu cái tội làm loạn này a.
“Thôn phệ” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến đám người van xin.

Nhẹ mở miệng nói lên hai chữ.

Tức thì toàn bộ không gian nơi này đều bị bao trùm bởi một màu đen.

Sau đó từ trong tay hắn có vô số hư ảnh ma long màu được tạo thành từ những vụ khí màu đen.

Duy chỉ có cặp mắt của chúng là đỏ lòm hướng về đám người phía dưới xuyên qua.
“Khônggggg”
“Ta là người của Bắc Phiệt môn, ngươi dám giết ta chắc chắn Bắc Phiệt môn không tha cho ngươi”
“Ma quỷ, Đan các tất nhiên sẽ báo thù cho ta”
“Aaaaaaaaa”

Từng đầu ma long xuyên qua thân thể đám người.


Phàm là người bị ma long xuyên qua thân thể đều từ từ hóa thành vụ khí tiêu tán.

Thậm chí không có một giọt máu để lại.

“Lăng công tử, còn xin ngươi tha cho đồ nhi của lão phu một mạng” đúng lúc này một thanh âm vang lên.

Sau đó một đại hán trung niên xuất hiện.

Đại hán này khí chất hung hãn, khí thế mạnh mẽ.

Hẳn là một vị đại thánh cảnh cao giai.

Chỉ là hắn lại không có tay phải.

Mọi người thấy hắn xuất hiện thì có chút kinh ngạc.

Dù sao thì đạt đến thánh giả hẳn là có thể tự phục hồi bộ phận của cơ thể a.

Trừ khi người làm ngươi bị thương là một vị thần linh.

Bởi vì thần linh đều dùng pháp tắc để tấn công.

Nhưng nếu như thần linh ra tay với ngươi sao ngươi có thể sống sót đây.

Hơn nữa đường đường là trưởng lão của Minh tông lại làm sao có thể mạo muội đắc tội với thần linh đây.

Người này không phải Công Tôn Trường Minh thì còn ai.
Khi hắn nghe tin đám người đến đây làm loạn cũng không quá để ý.

Vì hắn cũng đã căn dặn Nguyên Hiệu chuyên tâm tu luyện rồi.

Hẳn là Nguyên Hiệu sẽ không tham gia vào việc này.

Nhưng sau đó hắn tìm Nguyên Hiệu mới phát hiện không thấy người đâu.

Nên mới tức khắc tới nơi này.

Thật không ngờ là vẫn chậm một bước.

Lăng Huyền Thiên đã ra tay, cũng may là Nguyên Hiệu thực lực cũng là một vị thánh hoàng cảnh.

Hơn nữa còn có bảo vật hắn tặng nên vẫn ngăn cản được một chút.

Chưa bị ma long thôn phệ.
“Cha, mau cứu con!” Nguyên Hiệu giờ phút này đã vô cùng khiếp sợ.

Toàn thân đang được một cái chuông màu xanh bao phủ.

Cái xuống này phát ra khí tức vô cùng kinh khủng, chỉ là trên thân chuông có một vết nứt nhỏ.

Hẳn là một kiện thần khí bị hư hỏng.
Nhưng thần khí dù là tàn phẩm uy lực cũng không thể coi thường.

Chính nhờ núp trong cái chuông này mà Nguyên Hiệu mới có thể sống sót đến giờ phút này.

Nhưng là kiện thần khí này đang không ngừng bị từng đầu ma long thôn phệ.

Hẳn là không bao lâu nữa cũng triệt để phá toái.
“Cái gì?”
— QUẢNG CÁO —
“Nguyên Hiệu vậy mà gọi Công Tôn Trường Minh là cha sao?”
“Là sợ quá nên gọi bậy sao?”


Đám người cũng không quá quan tâm đến kiện tàn phẩm thần khí kia.

Mà càng quan tâm đến Nguyên Hiệu có phải thật là con trai của Công Tôn Trường Minh không.

Nếu như là thật vậy Nguyên Hiệu mà chết Công Tôn Trường Minh chắc chắn không bỏ qua chuyện này a.
“Lăng công tử, chỉ cần ngươi dừng tay lão phu có thể đáp ứng mọi điều kiện của ngươi” Công Tôn Trường Minh cũng không để ý đến đám người dị nghị.

Mà là hướng Lăng Huyền Thiên cầu khẩn nói.
Đối diện với Công Tôn Trường Minh cầu khẩn Lăng Huyền Thiên cũng không để ý.

Vẫn tiếp tục nhắm mắt cảm ngộ hắc ám chi đạo.

Hắn hoàn toàn có thể một chiêu giết sạch đám người này.

Nhưng sở dĩ hắn lại dùng ma long thôn phệ bọn họ chính là muốn nâng cao cảm ngộ của mình đối với hắc ám.
Thấy Lăng Huyền Thiên không thèm để ý đến mình, trong khi cái chuông bảo vệ Nguyên Hiệu đã phí phá vỡ.

Hơn nữa đầu ma long cũng đang dần thôn phệ hắn.

Công Tôn Trường Minh mặt đỏ như máu, tay trái nắm chặt hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Tốt tốt tốt.

Coi như lão phu lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi.

Chuyện hôm nay lão phu nhớ kỹ.

Tất có một ngày trả ngươi gấp bội”.
Lời vừa nói ra Công Tôn Trường Minh đã biến mất khỏi nơi này.

Hắn cũng không thể làm gì khác a.

Bán thần cảnh không tới ai có thể ngăn cản Lăng Huyền Thiên đây.

Còn về việc tại sao không báo cho đám người Thần triều sao.

Bọn họ sợ là ngay từ đầu đều cảm ứng được việc tại nơi này đi.

Chỉ là bọn họ không muốn nhúng tay vào a.

Cái gọi là công bằng cùng luật lệ chỉ là dùng cho kẻ yếu mà thôi.
Với những thế lực lớn ai lại rảnh rỗi tùy tiện trêu chọc đây.

Thần triều mạnh mẽ là ở Trung châu.

Nhưng nơi này là Bắc châu a.

Không phải là thiên hạ của bọn họ.

“Hắc ám hiện, ma long sinh! Chẳng lẽ là để ám chỉ tiểu tử này sao?”
“Đó là pháp tắc sao? Nhưng vì sao ta luôn cảm thấy chúng mạnh mẽ hơn pháp tắc rất nhiều đây”
“Bắc thành sợ là sắp có biến động lớn a”
….
Sự việc trước biệt viện của Lăng Huyền Thiên rất nhanh đã truyền ra toàn bộ Bắc thành.

Điều kỳ lạ là các đại thế lực sau lưng đám người kia lại không có chút động thái gì.

Như chưa hề có chuyện xảy ra vậy.

Nhưng mọi người đều biết chuyện này chắc chắn không dừng lại tại đây.

Bắc thành chắc chắn sẽ không còn được yên bình như trước..


Bình luận

Truyện đang đọc