VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Đang cười nói nam tử cầm trên tay đúng là khối khối lấp lánh tinh quang huyền thiết.

Bên cạnh hắn hai người đúng là Lý Lan Khuê cùng Triển Hoàng.

Hắn đúng là lưng mang trọng kiếm nam tử Lôi Minh.
“Lôi Minh đại ca, ngươi thật là có ánh mắt nha! Hiếm như vậy huyền thiết mà ngươi cũng tìm được”.

Lý Lan Khuê ánh mắt như tỏa sáng nhìn Lôi Minh.

“Ha ha, may mắn mắn mà thôi!” Lôi Minh thản nhiên nói.

Sở dĩ hắn có thể chọn trúng huyền thiết thạch thật đúng là do thanh trọng kiếm sau lưng hắn sinh ra cảm ứng.

Chỉ là hắn cũng không muốn mọi người, nên tạo ra một mặt cao nhân bộ dáng.
Thật bị hắn đoán trúng, nhìn một bộ thản nhiên của hắn mọi người xung quanh đều tràn ngập sùng bái cùng hâm mộ ánh mắt.
“Bọn hắn là đang làm gì vậy?” Tô Ngọc Linh tò mò hướng Mộ Dung Uyển Nhi hỏi.
“Nơi đó là tầm bảo địa phương.

Ý nghĩa như tên người có thể chọn lựa bảo vật muốn mua, chỉ cần bỏ đủ số tiền yêu cầu là có thể sở hữu nó.

Tất nhiên hầu hết bảo vật đều bị che đậy, giá cả được người bán định sẵn gửi tại Vạn Bảo Các.

Chỉ là Vạn Bảo Các sẽ không đảm bảo bảo vật là thật hay giả.

Khối huyền thiết mà hắn cầm được bán với giá 10 vạn linh thạch a! Chỉ là để rất lâu rồi không ai mua.

Thật không ngờ hắn thế mà chọn trúng”.

Mộ Dung Uyển Nhi trầm giọng nói, thật không biết tên ngu ngốc nào đem quặng huyền thiết ra bán.
Chỉ là bao quanh quặng huyền thiết đó đều là rong rêu nên thật là không ai nhìn ra.
“Lần này dễ làm!” Lăng Huyền Thiên mỉm cười lẩm bầm, hắn còn đang sầu nghĩ cách từ Phiên lão nhân mua hòn đá đi.

Giờ tầm bảo này còn không phải là dành cho hắn sao.
Nói rồi hắn từ từ đi đến tầm bảo chỗ.

Tô Ngọc Linh, Bàn tử cùng Mộ Dung Uyển Nhi dù không hiểu vẫn cất bước đi theo.
Chỉ thấy giờ phút này tầm bảo địa phương xung quanh địa phương đã tụ tập rất nhiều người.

Cái gọi là có người thứ nhất sẽ có người thứ hai a.


Bình thường không ai từ đây mang được bảo vật ra, giờ có người chắc chắn bọn họ sẽ tăng thêm hy vọng.

Ai cũng mong mình là người may mắn nha.
Tầm bảo chỗ ở giữa trưng bày một bàn tròn to có 5 mét hơn, trên đó đầy đủ các đồ vật, hình thú quái dị, có bị đá bao bọc, có nguyên bản là một bức tranh bị đốt còn lại, có vũ khí hãy, …
“Ồ!” đang lúc mọi người đánh giá đồ vật trên bàn, chỉ thấy một tên bạch bào thiếu niên, thanh tú khuôn mặt nhẹ nhàng cầm một bầu hồ lô màu đen sẫm lên.
Cùng lúc hắn bỏ lại 5000 linh thạch.

Thiếu niên này không phải Lăng Huyền Thiên thì ai.
“Hắc hắc, ta xem tên tiểu tử này thấy Lôi Minh huynh chọn được bảo vật cũng muốn thử vận may a! Chỉ là ngu xuẩn mất khôn mà thôi, vận may không phải ai ai cũng có nha”.

Triển Hoàng nhìn thấy Lăng Huyền Thiên cử động chỉ trỏ cười nói.

Hắn thấy Lôi Minh nhận được quặng huyền thiết vẫn đang bực tức trong lòng.

Hắn với Lôi Minh theo đuổi Lý Lan Khuê thật lâu không phân thắng bại.

Giờ chỉ vì một quặng huyền thiết mà Lý Lan Khuê nghiêng hẳn về Lôi Minh một phía sao hắn lại không ghen ghét, không tức giận?
Theo hắn nghĩ người nhận được bảo vật đáng ra phải là hắn mới đúng.

Giờ Lăng Huyền Thiết xuất hiện thật đúng là nơi cho hắn xả cơn giận.

Dù sao trước giờ nhìn thấy Lăng Huyền Thiên hắn đều không ưa nhìn.
“Triển công tử nói rất đúng, mặt hàng tìm kiếm vận may này đâu đâu cũng có a!”
— QUẢNG CÁO —
“Đúng thế, đúng thế!”
Theo sau Triển Hoàng lời từng người từng người một khi bỉ Lăng Huyền Thiên.

Dù sao tầm bảo việc này không phải ai cũng có thể.

5000 linh thạch đổi một cái phá hồ lô, còn thật không đáng a.
“Liên quan gì đến các ngươi chứ? Mua gì tiêu gì là chuyện của thiếu gia nhà ta a!”.

Lăng Huyền Thiên một bộ không quan tâm, nhưng bên cạnh hắn Tô Ngọc Linh thì một bộ tức giận chống tay nói.
Bên cạnh nàng Mộ Dung Uyển Nhi thì kỳ lạ không thôi, đường đường con gái tông chủ Thiên Huyền tông lại gọi Lăng Huyền Thiên là thiếu gia.

Rất là kỳ quái.

Tất nhiên thân phận con gái tông chủ Thiên Huyền tông cũng là Từ Trọng Sơn nói cho nàng.

Dặn nàng đặc biệt quan tâm bọn họ.


Dù sao Thiên Huyền sơn khai phong sau vạn năm ắc không đơn giản như mặt ngoài.
“Hắc, tiểu cô nương! Nhà ngươi công tử thật đúng là thích tiêu xài nha!”.

Sau lưng bọn người Phiên lão nhân cười cợt nói, hắn qua đây đúng là vì thấy Lôi Minh tìm ra quặng huyền thiết.

Chỉ là hắn không ngờ tên tiểu tử hỏi mua kỳ thạch của hắn cũng là tới thử vận may.

Dù sao hắn thấy tên Lăng Huyền Thiên không phải vẻ ngoài đơn giản như vậy.

“A lão đầu ngươi xem phá hồ lô này của ta đổi được viên kỳ thạch kia hay không?” Lăng Huyền Thiên nhìn hắn thản nhiên hỏi.
“Tiểu hữu thật ưa thích nói đùa nha, đừng nói là phá hồ lô đó.

Cho dù là quặng huyền thiết kia theo ta cũng còn xa không đủ”.

Phiên lão nhân vẻ mặt tươi cười đáp.
“Nha, vậy sao?”.

Lăng Huyền Thiên mỉm cười, cùng với đó hắn đưa tay miết nhẹ đáy hồ lô.
Chỉ thấy từng đạo quang mang từ phá hồ lô tản ra, cùng với đó từ màu đen sẫm hồ lô dần trở nên trong suốt.

Bên trong đó đựng đúng là một nhánh cỏ cao khoảng một gang tay, trên có từng đóa hoa kỳ dị.

Tỏa ra từng trận từng trận âm u khí tức.
“Đây …đây là u hồn hoa!”.

Phiên lão giả kinh thốt.
“U hồn hoa? thật là u hồn hoa sao?
“U hồn hoa tương thuyết có thể chữa trị tổn thương thần hồn, giá trị liên thành á!”
“Đúng vậy, ta từng nghe nói từng có người tại một tòa di tích bên trong tìm được một đóa u hồn hoa.

Mang bán đấu giá được hơn 200 vạn linh thạch a!”.
U hồn hoa chỉ có thể tại những nơi âm u, có nhiệt độ vô cùng hà khắc mới có thể đản sinh.

Vì vậy mà số lượng vô cùng ít ỏi, tuy nhiên tác dụng của nó đối với thần hồn là vô cùng lớn.

Không chỉ là chủ liệu trong việc luyện chế hồi hồn đan.

Dù cho trực tiếp sử dụng cũng có thể tăng thêm độ mạnh thần hồn.


Tất nhiên thần hồn chỉ có linh tôn cảnh trở lên tu luyện mới sản sinh ra.
Còn lại hầu hết mọi người chỉ là một đoàn ý thức, hoặc nhỏ yếu linh hồn mà thôi.
“Tiểu tử, u hồn hoa này bán cho ta giá 10 vạn.

Ân oán trước kia xóa bỏ thế nào?” mở miệng đúng là Triển Hoàng, hắn nhìn u hồn hoa bên trong phá hồ lô đúng là ghen ghét tột độ.

Vừa mở miệng chửi tên kia ngu xuẩn mất khôn, giờ đúng là tự vả mặt.
“Người là bị thần kinh sao? Đóa u hồn hoa này ít cũng 200 vạn ngươi lại ra giá 10 vạn.

Xóa bỏ ân oán với thiếu gia nhà ta, ngươi xứng sao?” đang híp mắt nhìn u hồn hoa Tô Ngọc Linh nghe Triển Hoàng nói cũng trừng mắt nhìn hắn.

— QUẢNG CÁO —
“Vị huynh đài này ra một cái giá đi?” Lôi Minh thành thục hơn Triển Hoàng nhiều, hắn biết giờ này Lăng Huyền Thiên đang làm tâm điểm của mọi người, tất nhiên phải mềm mỏng nói chuyện.

Dù sao nơi nay thế nhưng là Vạn Bảo Các.
“Đóa u hồn hoa này Bản các mua với giá 300 vạn linh thạch!” đang lúc này một thanh âm từ bên ngoài truyền đến.

Người này chính là Từ Trọng Sơn quản sự Vạn Bảo Các.

Hắn cũng rất giật mình khi nghe tin có người tầm bảo được u hồn hoa.

Đây là thiên địa kỳ bảo có tiền không mua được a.
“Cái gì 300 vạn linh thạch?”
“Vạn Bảo Các thật đúng là có tiền a”
“Tên tiểu tử này thật sự vận cứt chó mà”.
….
Nghe đến Từ Trọng Sơn ra giá trong phòng người như vỡ òa, hận không sớm một chút ôm cái hồ lô xấu xí đó về.

300 vạn linh thạch a.

Thậm chí đủ duy trì cỡ nhỏ tông một trong một, hai năm a.
“Thế nào, Lăng tiểu hữu không hài lòng với cái giá này sao?” thấy Lăng Huyền Thiên một mực không nói, Từ Trọng Sơn tưởng hắn chê giá thấp nên dò hỏi.
“Ta không có ý định bán!”.

Đối mặt với Từ Trọng Sơn hỏi Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

Nói xong hắn từ từ đi về phía đang kinh ngạc Phiên lão nhân.
“Vật này đủ đổi viên kỳ thạch của ngươi không?” Lăng Huyền Thiên lặng nhìn Phiên lão nhân hỏi.
“Đủ!”
Sau một lúc trầm tư Phiên lão nhân đưa mắt về phía Từ Trọng Sơn thấy hắn gật đầu đành mở miệng.

Hắn vốn cũng rất muốn u hồn hoa chỉ là thiếu niên này khăng khăng muốn đổi kỳ thạch thật làm hắn tò mò.

Thiếu niên trước mắt nhìn không giống kẻ ngốc, ắt hẳn hắn biết chút gì về viên kỳ thạch này.

Chỉ là Từ Trọng Sơn gật đầu hắn lại không thể nói gì khác, dù sao viên kỳ thạch này thật đúng là Từ Trọng Sơn đưa cho hắn.

Cầm trọng tay kỳ thạch Lăng Huyền Thiên mỉm cười không thôi, thật đúng là nhặt được bảo a.
“Tên điên!” Lý Lan Khuê nhìn hẳn mỉm cười mà thầm mắng, u hồn hoa vậy mà đổi một cục đá vô dụng thật đúng không biết hàng.
“Thật có bệnh a!”
“Đúng, chắc chắn có bệnh!”
… — QUẢNG CÁO —
Mọi người đều coi Lăng Huyền Thiên là có bệnh giống như.

Chỉ trừ ba người ngoại lệ một là Mộ Dung Uyển Nhi, nàng dù chỉ nhìn ra từng màu xanh thẫm như rừng cây trên đó nhưng nàng luôn cảm thấy có gì rất kỳ lạ.
Một người là Tô Ngọc Linh, với nàng mà nói mọi việc thiếu gia làm đều đúng.
Một người khác đúng là Phiên lão nhân, hắn luôn cảm thấy người thiếu niên trước mặt rất thần bí, không khí tức, lại còn nói có tồn tại trên thần linh.

Đối với một người hay tìm hiểu cố sự, cũng như các loại truyền thuyết như hắn luôn cảm thấy thế giới ngoài kia rất rộng lớn, luôn có tồn tại cao hơn những gì thế gian biết đến.
Hắn chăm chú nhìn thiếu niên kia, chỉ có điều càng nhìn hắn càng cảm thấy người kia rất kỳ bí, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Ngoài cửa Vạn Bảo Các,
“Cầm lấy đi!” Nói rồi Lăng Huyền Thiên đưa cho Bàn tử 100 linh thạch.

Chuyến đi này có thể cầm về vật này xem như không tệ.

Cho nên hắn cũng không keo kiệt với Bàn tử.
“Đa tạ công tử, đa tạ tiểu thư” Bàn tử gật đầu cảm ơn rối rít dù sao thì hắn còn là lần đầu tiên cầm đến nhiều linh thạch như vậy a.
“Thiếu gia, giờ chúng ta trở về sao?” Tô Ngọc Linh hướng Lăng Huyền Thiên hỏi cũng không quên vuốt ve nhẹ cây trâm phượng trên tóc nàng.

Hôm nay một chuyến với nàng cây trâm này so với bất kỳ vật gì đúng là quý giá nhất.
“Đi thôi”.

Nhẹ nhàng vuốt tóc nàng Lăng Huyền Thiên mỉm cười nói, chỉ là ánh mắt hắn như có như không hướng về phía sau.

Hướng hắn nhìn về nơi đó đang đứng đúng là năm bóng người, đúng là đám người Triển Hoàng, Lý Lan Khuê, Lôi Minh cùng hai linh huyền cảnh cao giai.
“Hắn phát hiện ra sao?” Lý Lan Khuê hướng về phía Lôi Minh hỏi.

Dù sao đến giờ nàng vẫn đánh giá Lôi Minh cao hơn Triển Hoàng một chút.
“Làm sao có thể? Chỉ là một tên ngu ngốc cùng nha đầu linh sĩ cảnh tầm thường mà thôi!” Lôi Minh chưa trả lời Triển Hoàng đã nhanh miệng nói.

Hắn còn thật không coi Lăng Huyền Thiên ra gì.
“Dù sao thì không quang minh chính đại sự tình.

Ta Lôi Minh không làm được”.

Nói xong hắn lặng lẽ rời đi, dù cho hắn ưa thích Lý Lan Khuê nhưng hắn làm người còn thật rất có nguyên tắc.
“Nhát gan tiểu quỷ?”
“Đuổi theo!” Triển Hoàng khinh thường nhìn phía Lôi Minh, xong dẫn hai tên thủ hạ theo sau hướng Lăng Huyền Thiên hai người.

Hai người này vốn âm thầm bảo vệ hắn, những vẫn là bị hắn mời ra mặt giùm.
Lý Lan Khuê đắn đo một lúc, cũng là theo hướng Triển Hoàng mà đi.

Dù sao thì sự tình này vẫn là do nàng mà ra..


Bình luận

Truyện đang đọc