VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Thấy bọn họ thắc mắc Bạch Vũ Hải cũng không tiếp tục giấu diếm nữa, mà trực tiếp nói ra hết những gì hắn biết.

Nguyên nhân là ngày đó khi La Khinh Sương độ kiếp thì toàn bộ Thiên châu đều thấy hư ảnh ma long cùng với con mắt trên không trung một màn kia.

Đa số mọi người đều chỉ cho là có ma vật hiện thế.
Nhưng trong những thế lực lớn thì khác.

Bọn họ có thần linh tồn tại tất nhiên biết đầu ma long kia chính là hắc ám pháp tắc.

Hơn nữa còn là biểu hiện hoàn mỹ nhất của hắc ám pháp tắc.
Pháp tắc vốn không có hình dạng nhất định.

Đối với mỗi người cảm ngộ khác nhau thì thể hiện hình thái của pháp tắc cũng khác nhau.

Nhưng luôn có một số hình thái hoàn mỹ nhất được mang ra làm tiêu chuẩn định hình cho các loại pháp tắc.

Ví dụ như hỏa chi pháp tắc cùng thủy chi pháp tắc thì lấy hình dạng sóng biển hoặc hỏa long hay thanh long.

Còn hắc ám pháp tắc thì hình thái hoàn mỹ nhất chính là ma long.

Nhưng từ xưa đến nay Ngũ Hành giới chưa từng có người ngưng tụ ra hình thái hoàn mỹ nhất của hắc ám pháp tắc.

Đặc biệt là sau khi Ngũ Hành thánh sơn rơi xuống đây, hầu như không còn có người nào có thể ngưng tụ ra hình thái hoàn mỹ nhất của các loại pháp tắc.
Tất nhiên chỉ với việc ngưng tụ ra hình thái hoàn mỹ nhất của hắc ám pháp tắc không đủ để khiến cho những thần linh kia để ý đến như vậy.
Sở dĩ bọn họ phái người tới Bắc châu là vì theo như Ngũ Hành thánh sơn rơi xuống lại không có thần linh có thể rời khỏi Ngũ Hành giới.

Cũng như không có thần linh có thể tại nơi này ra tay.

Nhưng có một vị thần linh vô cùng lợi hại từng suy diễn ra sẽ có một ngày thần linh tại Ngũ Hành giới sẽ lại có thể rời khỏi nơi này tiến đến thiên ngoại.

Ngày đó chính là ngày có người diễn xuất ra hình thái hoàn mỹ nhất của hắc ám pháp tắc.

Chính vì vậy mà khi bọn họ thấy đầu ma long kia hiện thế đều âm thầm phái người tới Bắc châu để điều tra.

Tất nhiên cũng phải chỉ có mấy người như hắn hay Giới Không cùng Mạc Vô Tà đơn giản như vậy.

Hầu hết những người có địa vị và tu vi cao thâm đều ẩn nấp để xem tình huống.

Cũng như âm thầm xác định sự việc này là thật hay giả.
“Thì ra là vậy!” La Khinh Sương sau khi nghe Bạch Vũ Hải giải thích thì nhẹ gật đầu.


Nhưng ánh mắt nàng lại hướng Lăng Huyền Thiên nhìn qua.

Tại vì nàng biết những đầu ma long đó tuy là vì nàng cảm ngộ mà sinh, nhưng cũng không phải nàng làm ra.

Mà người chân chính làm ra cùng điều khiển chúng chính là Lăng Huyền Thiên.
Đối với những gì Bạch Vũ Hải nói Lăng Huyền Thiên cũng không có phản ứng gì.

Hắn đã phần nào đoán được từ trước mục đích của đám người này khi đến Bắc châu rồi.

Còn về việc diễn xuất ra hình thái hoàn mỹ nhất của pháp tắc thật sự không có gì khó.

Chỉ là phàm giới bị Ngũ Hành thánh sơn phong bế hạn chế pháp tắc cùng với cảm ngộ của người tu luyện nên bọn họ không có mấy người có thể diễn giải ra mà thôi.

Tất nhiên đối với một số pháp tắc tối cao thì lại khác.

Cho dù không có Ngũ Hành thánh sơn hạn chế thì việc ngộ ra hình thái hoàn chỉnh thật sự không có mấy người có thể làm được.
Còn tại sao La Khinh Sương cùng Tuyệt Vô Thần đều sử dụng ma long sao? Đó là nhờ vào hắc ám thần trượng.

Hơn nữa một người được Đế Thích Thiên tàn hồn giúp đỡ, còn một người được Lăng Huyền Thiên giúp ngộ ra pháp tắc.

Tất nhiên hình thái đều sẽ là hoàn mỹ nhất a.

— QUẢNG CÁO —
“Ngươi làm sao lại biết nhiều chuyện vậy a?” Tiểu Ánh tò mò hướng Bạch Vũ Hải hỏi.

Không thấy ngay cả Giới Không cùng Mạc Vô Tà đều cũng chỉ nói là vì muốn tìm ra người sử dụng đầu ma long này để mời chào hoặc tiêu diệt sao.

Bây giờ Bạch Vũ Hải lại có thể biết rõ ràng như vậy.

Địa vị tự nhiên không thấp rồi.
“Cũng không có gì.

Đều là lão tổ nói với ta! Vốn dĩ lão tổ muốn ta tìm hiểu rõ chuyện này để có thể chính thức trở thành một thành viên của Bạch gia” Bạch Vũ Hải cười khổ nói.

Lão tổ một mực ưa thích hắn, thậm chí còn muốn hắn trở thành người đứng đầu Bạch gia.

Đáng tiếc, thân phận hắn có chút không được.

Hơn nữa bên trong Bạch gia chia bè kết phái rất nhiều.


Cũng không phải chỉ là một mình lão tổ của hắn có thể làm ra quyết định.
Bây giờ chuyện về đầu ma long kia hơn chín phần là do nữ tử trước mắt gây nên.

Nhưng trước mắt chân thần hắn lại dám dò hỏi gì hơn đây.

Cũng chỉ có thể bẩm báo một chút tin tức về gia tộc a.

Như vậy cùng với đám người khác ắt hẳn không có quá nhiều nổi trội.

Hẳn là cũng một chuyến công cốc đi.
“Tốt! Nếu như không có chuyện gì chúng ta đi trước”
“Ba vị đi thong thả.

Ba tháng sau gặp lại tại Bắc thành a”
….
Tại bên trong phủ Trịnh gia,
“Cha chuyện này người cũng không cần cùng ta nhắc lại!” Trịnh Dương nhìn phụ thân mình nói.
“Haizz, Trịnh Dương ngươi thật là! Dù sao ngươi cùng Lăng Huyền Thiên cũng có chút quan hệ.

Nếu ngươi mượn nhờ hắn tiến nhập Thiên môn, vậy Trịnh gia chúng ta có thể lập tức xưng bá tại Phi Linh thành a” Trịnh Hiểu một lòng rèn sắc không thành thép hướng Trịnh Dương nói.
Nguyên là sau khi sự việc tại Bích Vân huyệt xảy ra, hắn một mực muốn Trịnh Dương nêu lên cùng Lăng Huyền Thiên để cho Trịnh gia phụ thuộc vào Thiên môn.

Dù sao Thiên môn cũng gần Phi Linh thành.

Hơn nữa thực lực của bọn họ lại mạnh mẽ như thế.

Nếu có thể phụ thuộc vào đấy, còn gì tốt hơn đây.
Đáng tiếc Thiên môn bây giờ lại không chịu mở cửa tuyển đệ tử.

Hơn nữa Trịnh Dương nhi tử này của hắn cũng là đầu đất a.

Một mực muốn tiến đến Bắc Phiệt môn.

Lại còn nói Trịnh gia cũng không còn quan hệ gì với Thiên môn nữa.

Há không làm hắn tức chết đây.
“Cha.


Ý ta đã quyết, nếu người muốn phụ thuộc vào Thiên môn thì tự mình tìm cách đi” nói xong câu này Trịnh Dương liền đi ra ngoài để lại một mình Trịnh Hiểu cùng Hà lão tại đại sảnh.
~ rầm ~ — QUẢNG CÁO —
“Tức chết ta a” Trịnh Hiểu thấy Trịnh Dương thái độ kiên quyết như vậy thì vỗ bàn một cái.

Nếu hắn có thể tự mình tìm đến phụ thuộc vào Thiên môn há lại cần nhờ con mình ra mặt đây.
“Gia chủ, ngươi cũng không cần tức giận a.

Chuyện này chưa hẳn là chuyện xấu đi” Hà lão một bên mỉm cười nhìn Trịnh Hiểu nói.

“Ồ” Trịnh Hiểu nghe vậy ánh mắt cũng sáng lên nhìn Hà lão.

Hắn hiểu rất rõ năng lực của Hà lão.

Tuy tuổi còn trẻ nhưng một lòng suy diễn nên Hà lão có thể nhìn ra được rất nhiều chuyện.

Bất quá hắn cũng không hỏi thêm Hà lão.

Bởi vì hắn biết cái gọi là thiên cơ bất khả lộ.

Hỏi rõ chắc gì đã tốt đây.

~ ầm ầm ầm ~
“Woah, đó là cái gì a?”
“Cung điện sao?”
“Thiên môn? Thiên môn lại hoành tráng như vậy sao”

Một ngày này toàn bộ khu vực xung quanh Mê vụ sâm lâm đều triệt để sôi trào lên.

Bởi vì tại nơi đó có một tòa cung điện vô cùng lớn trôi nổi trên thiên không.

Cung điện tuy hư hư mờ ảo nhưng mọi người đều có thể thấy rất rõ sự lộng lẫy và uy nghi của tòa cung điện đó.
Tại cổng điện có khắc hai chữ Thiên môn vô cùng to lớn.

Sau đóa toàn bộ tòa cung điện đều được bao phủ vào trong sương mù.

“Ca ca ngươi thật là hảo thủ đoạn a” Tiểu Ánh đứng trong tòa cung điện nhìn xuống dưới vô cùng kích động nói.
“Đúng, thật sự kinh người” La Khinh Sương, Hồ Nguyệt cùng Tần Phong cùng là khiếp sợ nói.
Xây một tòa cung điện lơ lửng trên bầu trời không khó.

Nhưng có thể dùng trận pháp khiến nó hư hư thực thực như vậy lại là vô cùng khó khăn.

Hơn nữa tại trên đây bọn họ có thể nhìn thấy cự ly xung quanh trong vòng ngàn dặm a.

— QUẢNG CÁO —
“Cái gọi là Thiên môn chính là cửa trời.

Phàm là người có thể tiến đến tòa Thiên môn này, sau này ắt hẳn có thể rời khỏi phàm giới” Lăng Huyền Thiên từ từ nhìn đám người nói.

Mục đích mà hắn xây dựng tòa cung điện trên không trung này cũng không phải để khoe mẽ hay biểu hiện.

Mà là để tuyển chọn người tại nơi này sau này rời khỏi phàm giới a.

Đừng nhìn Hồ Nguyệt, Tần Phong, Tiểu Ánh cùng La Khinh Sương bốn người dễ dàng như vậy đứng trên này.

Nhưng bọn họ đều là người có đại nghị lực cùng thiên phú xuất chúng a.
“Rời … rời khỏi phàm giới? Chẳng lẽ là tiến đến thiên ngoại trong truyền thuyết sao?” Tần Phong có chút hoảng sợ nói.

Trước đây thật lâu tại phàm giới thật sự có người có thể tiến đến thiên ngoại.

Nhưng tất cả bọn họ đều là thần linh a.

Chỉ là từ sau khi Ngũ Hành thánh sơn rơi xuống thì lại không có người có thể rời khỏi nơi này.

Thậm chí từng có một vị thần vương cảnh muốn xé rách thiên khung để rời khỏi.

Nhưng lại bị pháp tắc từ Ngũ Hành thánh sơn sinh sinh diệt sát.

Từ đó lại không còn ai nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này.
Bây giờ Lăng Huyền Thiên lại nói người có thể tiến vào Thiên môn thì có thể rời khỏi nơi đây tiến vào thiên ngoại.

Không phải nói là hắn cũng có thể tiến vào thiên ngoại sao.

Như vậy há lại không khiến hắn sợ hãi.
“Thiên ngoại sao? Có thể xem như vậy đi” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

Đối với người tại phàm giới nơi đó là thiên ngoại.

Nhưng đối với Lăng Huyền Thiên mà nói, chỉ là thay đổi một cái lồng giam mà thôi.

Chân chính thiên ngoại há lại là bọn họ có thể tưởng tượng đây.
“Ca ca người nói là mọi người đều có thể leo sao? Vậy chúng ta lại thông báo cho bọn họ a?” Tiểu Ánh tò mò hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.
“Trước mắt không cần.

Các ngươi cứ tranh thủ phát triển Thiên môn đi”
“Công … công tử, không biết linh thú có thể tiến vào nơi đây không?” Hồ Nguyệt có chút không quen gọi Lăng Huyền Thiên là công tử.

Nhưng nàng vẫn mở miệng.

Dù sao nàng cũng từng thấy Lăng Huyền Thiên ban cho La Khinh Sương năng lực a.

Đây chính là chân chính chân thần, nàng há có thể không sợ hắn đây.

Quan trọng nhất là nàng cũng muốn linh thú có cơ hội rời khỏi Ngũ Hành giới.
Phàm là sinh linh có linh trí ai lại nguyện một đời bị nhốt trong lồng chứ? Ai lại không muốn rời khỏi nơi này, mở rộng tầm mắt đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc