VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Thiên Huyền sơn, tại đỉnh Thánh sơn vị trí đang quỳ ở đó 5 người, ba lão già râu tóc trắng xoá, dáng vóc già yếu, như sắp gần đất xa trời.

Sau lưng họ là một lão ẩu cùng một trung niên, lão ẩu này không ai khác chính là Tô bà bà.

Còn tên nam tử trung niên mặc một bộ màu xanh trường bào, vóc dáng oai hùng, khí tức của hắn đến xem đúng là một vị linh tôn.

Không những thế hắn đúng là Hoàng Phủ Hùng, tông chủ Thiên Huyền tông.
Chỉ là dù cho hắn hay Tô bà bà đều hết sức kinh sợ.

Ba lão già quỳ trước mặt bọn hắn đấy chính là ba vị thánh giả hàng thật giá thật.

Thánh giả dù chỉ là thấp nhất thánh giả cũng là tồn tại truyền kỳ.

Bất kỳ tông môn nào có một vị thánh giả ít nhất cũng là trung đẳng tông môn.

Ba người này không ai khác chính là Nguyên thánh tam lão.

Bọn họ có thể được xem là đệ tử nhập thất của thánh nữ đời thứ năm đã sống hơn năm vạn năm lão quái.

Nhưng dù là bọn họ giờ phút này nhìn vô sơn động cũng vô cùng kính sợ, người khác có thể không biết, nhưng bọn hắn biết tồn tại trong sơn động đáng sợ như thế nào, đó cũng là lí do khi biết tin người đó tỉnh lại, bọn hắn dù bế tử quan, đang phủ bụi vẫn đến đây kính bái.

Dù biết nếu như tiếp tục phủ bụi bọn họ có thể sống thêm trăm năm, nhưng bây giờ chỉ có thể sống không quá 10 năm.
Trong sơn động, chỉ thấy Lăng Huyền Thiên chậm rãi đi ra.

Bên cạnh hắn một nữ tử đang ôm lấy cánh tay hắn không ai khác chính là Tô Ngọc Linh.

Năm người họ quỳ ở đây hắn đã sớm biết, chỉ là hắn vẫn bồi cùng Linh nhi nên để mặc bọn họ.
“Chúng thần bái kiến đế chủ”.

Năm người bọn họ đã quỳ ở đây một đêm, chỉ là không thấy đế chủ, hay thánh nữ nói gì nên bọn họ cũng không dám làm phiền.

Giờ phút này bọn họ đều đang đánh thiếu niên trước mặt, trên người hắn bọn họ đều không cảm thấy khí tức gì, cùng phàm nhân không hề khác biệt.

Chỉ là mỗi khi hắn nhìn đến bọn họ như bị người lột sạch, không che giấu được bất kỳ bí mật gì.
“Đứng lên đi”.

Lăng Huyền Thiên nhìn bọn họ, cũng không có quá để ý thản nhiên nói.

— QUẢNG CÁO —
“Đa tạ đế chủ”.

“Haizz, đế chủ gì chứ, các người chỉ cần gọi công tử hoặc thiếu gia là được rồi.

Còn nữa Thiên Huyền sơn đã phong bế 4 vạn năm, cũng nên khai sơn rồi”.
“Dạ, thiếu … Công tử”.

Lão giả ở giữa Nguyên thánh tam lão nói, hắn còn không dám gọi thiếu gia đây, không thấy thánh nữ nhìn bọn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống à.

Thiếu gia từ này không phải ai cũng được phép gọi.

Nhìn Tô Ngọc Linh lúc này cặp mắt trừng bọn hắn, Lăng Huyền Thiên chỉ mỉm cười lắc đầu, nàng bình thường thân thiện dễ gần, nhưng phàm những việc liên quan đến hắn nàng đều rất để tâm đấy.
Một ngày này, toàn bộ Huyền châu như vỡ oà, phong sơn vạn năm nay Thiên Huyền tông chính thức khai sơn.

Tin tức này vừa truyền ra, không chỉ bá tánh, tu sĩ, mà tất cả các thế lực lớn nhỏ tại Huyền châu đều rung động.

Trước đây Thiên Huyền tông dù thỉnh thoảng có trưởng lão đi nhận một số có thiên phú đệ tử về dạy dỗ, nhưng chưa từng tranh chấp với đời.

Một khi khai sơn số người tìm đến Thiên Huyền sơn tu luyện chắc chắn sẽ tăng vọt, từ đó việc tranh chấp tài nguyên cũng sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều thế lực.

“Ha ha, Thiên Huyền sơn luôn là một chỗ thần kỳ, Thiên Huyền tông còn toàn là cao thủ như mây, ta nếu được tuyển làm đệ tử chắc chắn sẽ vô hạ phát triển”.
“Chỉ dựa vào người? Còn không xem lại bản thân mình, ta mới là người có tư cách gia nhập Thiên Huyền tông”.

— QUẢNG CÁO —
“Thiên Huyền tông, phong bế 4 vạn năm, nay lại khai sơn, thật sự khó hiểu, Huyền châu ắc có biến động.

Truyền lệnh xuống mật thiết quan tâm Thiên Huyền tông sự tình”.
“Cái gọi là thượng đẳng tông môn, Thiên Huyền tông còn xứng danh xưng này sao?”.
….
Trong khi khắp nơi đang rầm rộ về Thiên Huyền sơn, thì kẻ cầm đầu chuyện này Lăng Huyền Thiên lại nhàn rỗi cùng nhàn rỗi bồi Tô Ngọc Linh tham quan Thiên Huyền sơn.
Thiên Huyền sơn, một dãy núi nối liền dài 200 dặm, đỉnh núi đỏ như máu, quanh năm bao phủ bởi sương mù, nay sương mù dần tản đi để lộ ra từng cự sơn.

Trên mỗi ngọn cự sơn có từng tòa từng tòa kiến trúc to lớn.
“Thiếu gia, đây chỉnh là chủ sơn, là nơi ở của các trưởng lão với tông chủ, toà kia là cấm phong, nơi tu luyện của Nguyên thánh tam lão.

Bên dưới là chỗ ở của đệ tử cùng võ tràng”.
“Võ tràng sao?”
“Võ tràng là nơi các đệ tử tu luyện cũng như thi đấu, vì số lượng đệ tử khá ít nên chúng ta chỉ chia phàm môn, cùng linh môn.

Không phân biệt thiên phú, vì các trưởng lão rất ít khi có cơ hội xuống núi, nên chỉ chọn những đệ tử có thiên phú tốt nhất”.

Tô Ngọc Linh vừa đi vừa chỉ trỏ, cũng không quên giới thiệu cho hắn.

— QUẢNG CÁO —
“Muội còn nói được a, nguyên tông môn ta thấy phàm môn không bao nhiêu người, hầu hết đều là linh môn.


Mà thân là thánh nữ muội lại chỉ là huyền sĩ cảnh?” Hắn cốc nhẹ đầu nàng nói.
“A, còn không phải do luân hồi ấn sao”.

Tô Ngọc Linh chu mỏ nói.
Hắn sao lại không biết chứ, chỉ là muốn cho nàng cố gắng tu luyện thôi.

Hắn có thể bảo vệ nàng một đời, nhưng hắn biết nàng chắc chắn không muốn vì mình mà làm chậm bước chân của hắn.

Nên chỉ còn cách cho nàng cố gắng tu luyện.
“Luân hồi châu giờ lại không cần rồi, giờ muội hấp thu hết huyết khí trong luân hồi châu chắc chắn tu vi tăng mạnh”.

Nói rồi Lăng Huyền Thiên đặt một tay lên mi tâm Tô Ngọc Linh, từng đoàn chữ màu vàng tràn vào trong thức hải nàng.

Đây chính là tâm pháp hấp thụ luân hồi châu, hắn biết nàng từng có, nhưng có lẽ luân hồi về sau đã quên những ký ức này.

Có lẽ nàng vốn định một đời luân hồi.
“Ta biết rồi a, thiếu gia”.

Nàng lè lưỡi nói, lại kéo hắn dạo chơi..


Bình luận

Truyện đang đọc