VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Tại trước cổng vào của Bích Vân huyệt bây giờ, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Mạc Vô Tà cùng Giới Không.

Bởi vì bọn họ thực lực đều là đê giai đại thánh cảnh, hơn nữa còn là hai người đầu tiên tiến ra.

Nên ai ai cũng nghĩ phần lớn đan dược cùng tài nguyên đều bị hai người đoạt.

Hơn nữa rất có thể đan phương của vị luyện dược thánh sư kia cũng rơi vào tay bọn họ.
Giới Không cũng không im lặng giống như Mạc Vô Tà mà hắn nhìn vị nữ tử kia một chút, sau đó mở miệng: “Hoa Lê trưởng lão, nghe ta khuyên một câu.

Băng Ngọc cung không nên dính vào sự tình tại nơi này”.
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ nữ tử này là Mộc Hoa Lê sao?”
“Hẳn là không phải a? Nếu không sao nàng lại không tiến vào Bích Vân huyệt”

Giới Không vừa mở miệng nói ra Hoa Lê cái tên này, mọi người đều là triệt để sôi trào.

Tại Băng Ngọc cung chỉ có một nữ tử tên Hoa Lê chính là Mộc Hoa Lê.

Mộc Hoa Lê là ai? Nàng chính là một trong tứ đại mỹ nữ tại Trung châu.

Hơn nữa thực lực cùng thiên phú của nàng cho dù tại Trung châu cũng là đỉnh tiêm.
Chưa tới ba trăm tuổi nàng đã đạt đến đại thánh cảnh.

Hơn nữa tính đến bây giờ nàng đã đột phá đại thánh cảnh hơn trăm năm a.
Nhưng điều khiến bọn họ nghi hoặc nhất là nếu như nàng thật sự chính là Mộc Hoa Lê.

Thì nàng hoàn toàn có tư cách tiến vô trong Bích Vân huyệt a.

Hơn nữa tại Bắc châu có mấy người tranh lại nàng đây.
Mộc Hoa Lê cũng không để ý mọi người dị nghị, mà đưa mắt đánh giá Giới Không một chút.

Nàng thắc mắc là tại sao hắn lại nhận ra nàng a.

Vốn nữ tử Băng Ngọc cung rất ít rời khỏi tông môn.

Chính vì vậy không có mấy người có thể nhận ra nàng mới đúng.

Còn vì sao nàng không tiến đến động phủ của vị luyện dược thánh sư kia ư.

Đơn giản vì nàng không quan tâm đến đan phương cùng tài liệu luyện đan của hắn.

Quan trọng nhất là nàng khinh thường cùng với người khác cạnh tranh.

Đặc biệt là một nơi hẻo lánh như Bắc châu này.
“Chẳng lẽ ngươi là người của Phật tông?” sau một lúc đánh giá Giới Không, Mộc Hoa Lê mới mở miệng nói.
Phật giáo đạo thống tại Thiên châu nhiều vô số kể.


Tuy nhiên nổi bật và mạnh mẽ nhất chính là Phật tông tại Trung châu.

Nơi đây được coi là chính thống đạo môn của Phật giáo.

Mặc dù bọn họ chỉ chọn một tòa đạo môn nho nhỏ hơn nữa không có bao nhiêu đệ tử.

Nhưng thực lực lại vô cùng mạnh.

Thậm chí còn có thần cảnh tồn tại.
Những người khác tại nơi này có thể không nhận ra nàng.

Nhưng Phật tông đệ tử cùng một số đệ tử của thế lực lớn tại Trung châu hẳn là có thể nhận ra.
“A, bần tăng pháp danh Giới Không.

Có duyên cùng Hoa Lê thí chủ gặp mặt một lần tại Băng Ngọc cung” Giới Không thản nhiên nói.

— QUẢNG CÁO —
“Phật … phật tông?”
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao Phật tông chính tông lại đến nơi này?”
“Bắc châu là có đại sự phát sinh a!”

Mọi người thấy Giới Không không phủ nhận lời nói của Mộc Hoa Lê thì kinh ngạc không thôi.

Băng Ngọc cũng đến đây cũng thôi đi, bây giờ Phật tông đệ tử cũng được phái đến.

Hẳn là Bắc châu đã phát sinh chuyện gì.

Hay là có bảo vật hiện thế a.
Hầu hết mọi người đều là nghĩ đến bảo vật mà kích động không thôi.

Chỉ có một số tên đại thánh cảnh, hoặc người có tâm cơ mới cảm thấy lo âu.

Bởi vì bọn họ biết đây chắc chắn không phải vì bảo vật.

Phân nửa là vì đầu ma long và con mắt khủng bộ đã từng xuất hiện.

Nếu để bọn họ biết không chỉ Phật tông, Băng Ngọc cung, Đan Các mà còn có siêu cấp thế lực Ma tông từ Trung châu đến nơi này.

Không biết bọn họ sẽ có suy nghĩ gì a.
“Ồ, hóa ra ngươi là tiểu hòa thượng đó” Mộc Hoa Lê như nhớ lại cái gì nhẹ ồ một tiếng.

Thật đúng là nàng đã từng gặp Giới Không.

Chỉ là lúc đó hắn chỉ là một tiểu tử mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa tu vi chỉ là linh cảnh mà thôi.

Nên nàng cũng không quá để ý.

Nhưng bây giờ vậy mà đã trở thành một nam tử tuấn tú hơn nữa tu vi thậm chí sắp đuổi kịp nàng.

Nàng sao có thể ngờ tới.
Đừng nhìn nàng tướng mạo cùng hắn tương đồng, tựa như tuổi tác không chênh nhau bao nhiêu.

Nhưng nàng đã sống hơn ba trăm năm a, còn hắn tuổi thật hẳn là không tới năm mươi tuổi.

Lúc còn bằng tuổi hắn nàng cũng chỉ là một tên linh hoàng cảnh mà thôi.

Từ đó có thể thấy được Giới Không thiên phú cao bao nhiêu a.
“Vừa nãy ngươi khuyên ta không nên dính vào sự tình tại nơi này là vì sao đây?” Mộc Hoa Lê nhìn Giới Không hỏi.

Nàng cũng không tin tại nơi này có mấy người dám đắc tội Băng Ngọc cung.

Cho dù có nhưng thực lực của bọn hắn lại có thể mạnh hơn nàng sao?
“Cút” đúng lúc đám người đang để ý Mộc Hoa Lê cùng Giới Không đối thoại thì một tiếng gầm vang lên.

— QUẢNG CÁO —
Khi mọi người nhìn tới vị trí thanh âm thì thấy một nam tử mái tóc đỏ rực, ma khí tràn ra.

Không phải Mạc Vô Tà thì là ai.

Lúc này hắn không có điềm tĩnh như trước mà vô cùng sợ hãi.

Hướng đám người Hàn Bắc Huyền đánh tới.
“Hừ” Hàn Bắc Huyên thấy thế nhẹ hừ lạnh.

Mặc dù người này thiên phú rất cao, nhưng cũng chỉ là đê giai đại thánh cảnh thôi.

Há lại là đối thủ của hắn.

Chỉ là hắn không rõ tại sao tên tiểu tử này lại đột nhiên nổi điên lên đây.

Nãy giờ hắn tuy muốn rời khỏi nhưng cũng không điên cuồng như vậy a.
Hàn Bắc Huyên tất nhiên không biết, sở dĩ Mạc Vô Tà kích động như vậy là vì hắn đã cảm nhận được tia hắc ám pháp tắc trên người của Lăng Huyền Thiên đang đến gần.

Hắc ám pháp tắc chủ tu thôn phệ, vì vậy phàm là người có ám thuộc tính đều vô cùng sợ người tu ra hắc ám pháp tắc.

Đây chính là bẩm sinh sợ hãi.

Cũng không thể trách Mạc Vô Tà nhát gan a.
“Chuyện gì xảy ra? Sao Mạc Vô Tà lại điên cuồng như vậy?” Giới Không thấy cử động của Mạc Vô Tà cũng là nghi hoặc.

Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Vô Tà sợ hãi như vậy.


Giới Không lại không biết lúc trước trong đại điện của vị luyện dược thánh sư kia.

Mạc Vô Tà cũng là hốt hoảng chạy trốn, mà không phải chủ động rời khỏi như mọi người nghĩ.
~ Sưu sưu sưu ~
Đúng lúc này từng tiếng sưu sưu vang lên.

Theo đó từng nhân ảnh từ trong Bích Vân huyệt bay ra.

Đi đầu hai người đúng là Lăng Huyền Thiên cùng Tiểu Ánh.

Sau đó Bạch Vũ Hải, Trịnh Dương, Hạ Như n cùng đám người Phi Linh thành đều là lần lượt ra ngoài.
~ ầm ầm ầm ~
Lúc này trên bầu trời đều là sương vụ màu đen.

Mạc Vô Tà cũng là lấy ra hắc linh bảo đăng dựa vào nó cùng Hàn Bắc Huyên giao thủ.

Bốn tên Bắc Phiệt môn khác thì đứng ngoài trợ trận nhằm không để hắn rời đi.

Dù sao thì Mạc Vô Tà là người ra đầu tiên, nên đan phương chín phần mười đã rơi vô tay hắn.
“Sư tôn, mau dừng tay” Hạ Như Ân vừa từ Bích Vân huyệt đi ra thấy vậy liền hô lên.

Nàng cũng không truyền âm mà là trực tiếp hô lên.

“Hả” nghe thấy thanh âm của Hạ Như Ân, Hàn Bắc Huyên hơi kinh ngạc.

Nhưng hắn cũng lùi ra sau.

Không tiếp tục chặn lại Mạc Vô Tà.

Bốn người khác cũng là bỏ đi phong cấm phía trên không đầu của Mạc Vô Tà.
Tuy bọn họ không hiểu vì sao Hạ Như Ân nói như thế.

Nhưng Hạ Như Ân dù sao cũng là thánh nữ, hơn nữa nàng cũng là ngươi vô cùng thông minh.

Chính vì thế mà hầu hết sự tình quan trong bên ngoài, Bắc Phiệt môn đều giao cho nàng giải quyết.
Mạc Vô Tà thấy bọn họ dừng tay cũng không tiếp tục tấn công.

Mà là nhẹ thu lại hắc linh bảo đăng.

Sau đó ánh mắt lo sợ nhìn về phía Lăng Huyền Thiên.

— QUẢNG CÁO —
Nhưng là Lăng Huyền Thiên nào có bận tâm đến hắn.

Chỉ thấy Lăng Huyền Thiên cùng tiểu nữ tử kia đi đến bên ba người mang mặt nạ sau đó thì thầm chuyện gì đó.

Thấy như vậy Mạc Vô Tà cũng là âm thầm thở một hơi.

Hắn cũng không lập tức rời đi mà là lán lại nơi này.

Bởi vì theo hắn nghĩ nam tử kia hẳn là không có ý đồ thôn phệ hắn.

Nếu không bây giờ đã trực tiếp ra tay.


Vì vậy hắn quyết định ở đây đợi một lát, ắt hẳn tiếp đó sẽ có trò hay để coi.
Đúng như hắn dự đoán.

Sau khi cùng hậu bối hỏi qua chuyện xảy ra trong Bích Vân huyệt, cũng như xác định rõ là có đan phương.

Hơn nữa còn nằm trong tay Lăng Huyền Thiên các đại thế lực đã bắt đầu hành động.
“Tốt, tiểu tử.

Ngươi lại dám giết người của Đan Các chúng ta.

Hẳn là muốn chết?”
Đang lúc mọi người chuẩn bị tiến đến tra hỏi Lăng Huyền Thiên thì có một thanh âm vang lên.

Sau đó Võ Ngưu dẫn theo đám người Đan Các tiến đến trước mặt Lăng Huyền Thiên.
Võ Ngưu bây giờ đã vô cùng tức giận.

Hắn không chỉ muốn đan phương mà còn muốn giết toàn bộ đám người Lăng Huyền Thiên.

Bởi vì Võ Văn Trác chính là cháu trai của hắn a.

Chuyến này vốn dĩ hắn muốn mang theo Võ Văn Trác để giúp cháu mình lập công.

Nhưng không ngờ, Võ Văn Trác vậy mà bị giết tại nơi này.
“Võ huynh, ngươi lời ấy nói nhưng là sai a.

Tầm bảo sống chết do trời, cháu của ngươi bị giết cũng không thể chắc được người khác a” đúng lúc này một giọng nói trào phúng vang lên.

Mọi người nhìn lại chỉ thấy một tên nam tử trung niên mập mạp.

Dáng người thấp lùn, quần áo sặc sỡ bước ra.
“Cha” thấy người trung niên này xuất hiện Hàn Thước cũng là vui mừng chạy ra gọi một tiếng.

Đúng vậy, người này không ai khác chính là cha của hắn Hàn Quang Nam.

Tại Băng Ngọc cung cũng tính là người có chút tiếng nói.

Tất nhiên danh tiếng của hắn là do hắn có một tỷ tỷ tốt a.
Theo lý mà nói Băng Ngọc cung sẽ không tiến vào Bích Vân huyệt.

Nhưng mà Hàn Quang Nam phải theo Mộc Hoa Lê tiến đến Phi Linh thành tìm hiểu chút sự tình.

Sau đó hắn mượn cớ dẫn Hàn Thước đi theo để có chút lịch luyện.

Dù sao thì nam tử tại Băng Ngọc cung tu luyện cũng không có bao nhiêu lợi ích.

Vì vậy mà Hàn Thước mới tiện đường tham gia Bích Vân huyệt để tìm kiếm chút tài nguyên tu luyện.

Cùng với những vật phẩm mà vị luyện dược thánh sư để lại.
Đáng tiếc hắn lại gặp phải Lăng Huyền Thiên, hơn nữa thực lực cũng không thể cùng Hạ Như n tranh.

Nên không kiếm được bao nhiêu đan dược giúp ích cho mình..


Bình luận

Truyện đang đọc