Cao Gia Hiên từ từ lùi về sau một bước.
Nội tâm hắn bi thảm.
Mắc mớ gì đến tôi!
Tôi chỉ kêu cậu chơi game!
Chứ tôi không kêu cậu ăn gà rán!
Hơn nữa, là cậu tự muốn ăn nhiều như vậy! Có liên quan gì đến tôi đâu?
Không có!
Chẳng lẽ Vinh Tình không biết sao?
Anh đương nhiên biết chứ!
Nhưng mà! Cái nồi này chỉ có thể để Cao Gia Hiên cõng!
Không thì mặt của papa phải để vào đâu!
Anh nhìn Cao Gia Hiên chằm chằm.
Cao Gia Hiên từ từ nhớ lại sự thật đáng sợ.
Khoản nợ của hắn vẫn chưa trả xong.
Ngay thời điểm Cao Gia Hiên muốn ‘Nhận tội’, Lâm Kích lại mở miệng cười trước.
“Anh thích ăn gà rán? Món này tôi cũng biết làm, lần sau làm cho anh nếm thử tay nghề của tôi nha? Tôi còn có một loại nước sốt bí mật dành cho gà rán, không biết là anh có thích hay không.”
Ánh mắt Vinh Tình lập tức quay lại trên người cậu.
Cái gì?
Cậu còn biết làm gà rán?
Còn có thể chế ra nước sốt bí mật?
Quá được! Cậu là chó săn nhỏ thần tiên gì vậy!
Vinh Tình khen ngợi trong lòng nhưng trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh.
“Vậy thì ngày mai đi, cậu cảm thấy được không?”
Đúng lúc papa còn chưa đã nghiền!
“Được thôi, vậy thì ngày mai, anh thích ăn ngọt hay là ăn cay?”
Lâm Kích nghiêm túc hỏi anh, Vinh Tình thích khẩu vị thế nào rất quan trọng!
Vinh Tình thấy cậu nghiêm túc hỏi thì cảm thấy hoa hồng nở trong ngực lại càng thơm hơn!
Không hổ là chó săn nhỏ mình nhìn trúng! Nhìn đi!
Theo đuổi mình quá giỏi rồi!
Tuy rằng lúc nãy không dỗ anh đúng lúc nhưng mà không sao!
Là người thì sẽ luôn có lúc phạm sai lầm!
Phạm sai lầm mà biết sửa thì anh vẫn có thể tha thứ!
Vinh Tình kiêu ngạo trong lòng, vẻ mặt càng lúc càng bình tĩnh.
“Cay một chút đi, chỉ có con gái mới thích ăn ngọt, tôi là đàn ông phải ăn cay thì mới mạnh mẽ.”
Lâm Kích cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, đã hiểu.
“Vậy tôi làm vừa ngọt vừa cay được không? Tôi thích ăn ngọt một chút, đến lúc đó anh cũng nếm thử xem?”
Ánh mắt Vinh Tình sáng lên!
Quá tốt rồi! Chó săn nhỏ đúng là càng lúc càng hiểu chuyện!
Không sai! Làm người thì phải khéo léo như vậy!
“Vậy anh còn muốn ăn cái gì khác không? Có muốn uống gì không?”
Lâm Kích suy nghĩ rồi nhớ lại lần trước đã nhìn thấy một hãng nước ngọt quốc tế nào đó ở chỗ Vinh Tình, “Anh có muốn uống với XXXX không?”
Hiểu mình!
Cậu không giống lúc trước nữa!
Cậu tiến hóa rồi!
Vinh Tình càng cẩn thận, “Nếu cậu thích XXXX vậy chúng ta uống cái này đi, tôi là khách thì phải theo chủ.”
Dù sao cũng đều là thứ papa thích!
Lâm Kích đã thăm dò được sở thích của anh nên lúc nói chuyện cũng càng lúc càng ân cần.
“Anh đã đối xử với tôi rất tốt rồi, vậy anh thích hoa hồng không? Anh có thích màu sắc này không?”
Lúc cậu đang thảo luận kịch bản cùng Chử Kha thì bị Chử Kha nhiều chuyện hỏi một câu nên mới nghĩ ra ý tưởng này.
Bây giờ nhìn lại, có lẽ tặng hoa hồng rất quê mùa nhưng mà đúng là hữu dụng nhỉ?
Thỏa mãn thỏa mãn!
Rất thích!
Đây là lần đầu tiên papa nhận được hoa hồng tuyệt đẹp như thế đấy!
Màu của nó là gì còn là vấn đề sao?
Đương nhiên là không rồi.
Vinh Tình chậc chậc trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng giống như một tòa núi băng chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
“Màu đỏ có hơi chói, tôi cảm thấy màu đen hoặc là màu xanh lam sẽ hợp với tôi hơn.”
Ngày khác papa sẽ đưa số điện thoại của vườn hoa Trung Hoa* cho cậu!
(*Nguyệt Quý hoa, ở Việt Nam chúng ta hay gọi Hồng Trung Hoa. Sở dĩ có tên gọi Nguyệt Quý vì giống hoa này nở quanh năm, tháng nào, mùa nào đều xanh tốt (nguyệt = tháng, quý = mùa).
Hoa hồng trong tiếng Trung là 玫瑰花 /Méiguī huā/ (hv: mai côi, hoặc mân côi, hoặc mai khôi).
Vậy hoa hồng Mai Côi và hồng Nguyệt Quý khác nhau ở điểm gì? Hoa Nguyệt Quý thường to hơn, màu sắc đa dạng hơn (có màu đỏ, hồng, tím, trắng, vàng, lục) so với hồng Mai Côi (chỉ có hồng, tím, trắng. Màu hoa Nguyệt Quý cũng đậm hơn, lá hoa nhọn, màu sáng, không có gai. Tuy nhiên mùi hương của hồng Mai Côi nồng hơn nhiều.)
Chỗ đó có rất nhiều hoa hồng đen và hoa hồng lam!
Chậc.
Thật sự có người không muốn hoa hồng mà lại muốn hoa Trung Hoa à?
Cao Gia Hiên đứng phía sau kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng chỉ có con gái mới thích kiểu như thế này.
Vinh Tình nghe được âm thành này.
Vinh Tình xoay người lại, phát hiện Cao Gia Hiên vậy mà đang đứng phía sau bọn họ!
Anh sửng sốt.
Cho nên cuộc đối thoại nãy giờ của anh và chó săn nhỏ đều bị Cao Gia Hiên nghe thấy?
Vẻ mặt anh bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt nhìn Cao Gia Hiên trở nên hung dữ.
Cậu đã biết quá nhiều rồi!
Hôm nay papa nhất định phải cắn chết cậu!
Cao Gia Hiên thấy tình hình không ổn thì lập tức chạy như bay trốn vào buồng tắm!
Hắn khóa cửa lại xong mới nhận ra.
Không đúng! Đây là phòng của hắn mà! Tại sao hắn phải chột dạ như thế?
Là do Vinh Tình ở lại chỗ của hắn nói chuyện yêu đương! Mắc mớ gì đến hắn!
Hắn chỉ là một người vô tội!
Vinh Tình suy nghĩ tính khả thi của việc một cước đá văng cửa phòng tắm, anh trầm tư một lát rồi quyết định bỏ qua.
Ông Cao chết tiệt, nhà tắm mà lắp cửa gỗ cứng làm gì!
Tiền nhiều không có chỗ tiêu à!
Đáng ghét!
Lâm Kích bình tĩnh nhìn Vinh Tình phát điên xong thì thản nhiên lại gần dẫn người đi.
Trong lúc đó còn thuận tiện mắng mỏ Cao Gia Hiên cùng Vinh Tình, dáng vẻ giống hệt Chu U vương.
Cao Gia Hiên nhìn đôi cẩu nam nam này đi xa, lát sau mới khịt mũi hừ một tiếng.
Hắn lập tức quay lại phòng, sau đó bắt đầu chơi game lại từ đầu!
Hắn muốn giết chết nhân vật mà Vinh Tình chọn một vạn lần!!!
Vinh Tình sẽ để ý nhân vật của mình bị giết chết một vạn lần sao?
Tất nhiên là không!!!
Anh ôm một bó hoa hồng, đắc ý đi cùng Lâm Kích trong tiểu khu.
Hoa tươi, người đẹp!
Thấy thế nào cũng đẹp mắt.
Nhưng mà mỗi người trong tiểu khu này đều là người thành tinh trong xã hội thượng lưu, dù bọn họ rõ ràng cảm thấy được tâm trạng Vinh Tình không tệ nhưng cũng không có ai dám bước lên làm phiền.
Tên Vinh Tình này chính là người đã âm thầm thu mua 20% cổ phần của Cao gia!
Tài lực của tên này lớn đến mức ra roi quất ngựa cũng bỏ xa mấy gia tộc của bọn họ gộp lại, lỡ như sau này không cẩn thận lỡ lời thì không phải cổ phần của bọn họ cũng bị thu mua sao?
Vẫn nên kiềm chế chút.
Nhưng mà dù là như vậy thì vẫn có người không có mắt nhìn.
Tần Mặc sững sờ nhìn Vinh Tình đang đi tới trước mặt mình.
Vinh Tình đang thảo luận cùng Lâm Kích về việc ăn gì, vẻ mặt phấn chấn.
Hoa hồng trong tay anh rõ ràng rất tươi đẹp nhưng một chút cũng không sánh bằng nụ cười của anh.
Anh cong môi nở nụ cười, nụ cười kia giống như mũi tên của thần Cupid đâm vào trái tim Tần Mặc lần nữa.
Cậu ngây người, lập tức muốn đi về phía trước.
Một người đàn ông trung niên uy nghiêm kéo cậu lại.
“Tần Mặc, con muốn làm gì vậy?”
Tần Mặc bỗng nhiên lấy lại tinh thần, kính sợ nhìn người đàn ông trung niên.
“Chú, ba, hình như con nhìn thấy người quen, đó có phải là Vinh Tình không? Lúc trước con làm việc trong tiệm cà phê từng thấy anh ấy. Con, con muốn đi qua chào hỏi anh ấy.”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên âm trầm.
“Con xác định chỉ là muốn chào hỏi?”
Tần Mặc rụt cổ, “Chỉ, chỉ là chào hỏi….”
Cậu lại nhịn không được mà liếc nhìn người bên cạnh Vinh Tình, “Người kia là ai vậy? Tại sao Vinh Tình lại đi chung với cậu ta?”
Hơn nữa nhìn rất trẻ, hình như trạc tuổi mình nhỉ?
Bó hoa hồng đỏ Vinh Tình cầm trong tay là muốn tặng cho cậu ta sao?
Nếu là như vậy, vậy có phải Vinh Tình cũng thích trai trẻ không?
Vậy có phải là mình có cơ hội rồi không?
Cậu vẫn đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên người đàn ông trung niên tát một cái vào mặt cậu.
Vinh Tình cùng Lâm Kích nghe tiếng thì nhìn sang.
Người đàn ông trung niên nghiêm nghị răn dạy Tần Mặc, “Con quên hết lễ nghi ba đã dạy con rồi sao? Lẽ nào nhìn thấy Vinh tổng con không biết nên gọi thế nào sao?”
Tần Mặc bị một cái tát này đánh tỉnh, vẻ mặt hoảng hốt.
Đúng rồi, cậu bị người cha ruột này nhận về làm một phú nhị đại nhưng mà Vinh Tình vẫn là phú nhất đại, giữa họ có khoảng cách rất lớn.
Vinh Tình nhíu mày khó hiểu nhìn bên này.
Người này là ai vậy? Nhìn giống như cóc đòi ăn thịt thiên nga.
Cậu thụ như thế sẽ xung đột* với papa hiểu không?
(*Nếu cả hai người yêu nhau đều là số thuần 1 hoặc số thuần 0 thì gọi là số xung đột.)
Như thể chỉ là một trò hề, Tần Mặc kính cẩn hỏi thăm Vinh Tình theo ý người đàn ông sau đó rời đi với nửa bên mặt sưng tấy.
Nhưng Lâm Kích lại liếc nhìn Vinh Tình như hiểu được điều gì.
“Đúng là giống như tôi nghĩ, anh rất được yêu mến.”
Chỉ tùy tiện đi trên đường mà cũng có người bị Vinh Tình hấp dẫn ánh mắt.
Chứ sao!
Papa là ai chứ! Sức hấp dẫn chắc chắn số một!
Vinh Tình mặt tươi như hoa nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
“Chứ sao, xung quanh người đàn ông ưu tú sẽ luôn có vài người vây quanh.”
Có ai mà không phải là chủ ao nuôi cá chứ!
Nhưng mà anh không giống vậy! Trong ao nuôi cá chỉ nuôi một con cá lớn!
Con cá đó còn là một con cá chép rất quý giá!
“Anh nói đúng.” Lâm Kích gật đầu, “Anh rất ưu tú, là người ưu tú nhất mà tôi từng gặp.”
Cũng là người đáng yêu nhất.
Thấy cậu nghiêm túc nói như vậy, Vinh Tình vốn đang rất phấn khởi bây giờ lại có hơi ngượng ngùng.
Ai da!
Cậu biết là được rồi!
Không cần nhắc lại lần nữa đâu!
Nhưng mà anh vẫn giả vờ bình tĩnh gật đầu.
“Cảm ơn cậu đã khen, cậu cũng rất ưu tú.”
Cậu chính là một tuyệt vời mà papa coi trọng nhất! Thậm chí còn ưu tú hơn cả Tống khờ, Cao Gia Hiên, Lâu Thiên và Công Tôn Tử Bạch nữa!
Bạch liên hoa vậy mà dám xem cậu thành bia đỡ đạn! Đúng là người mù mà!
Lâm Kích nở một nụ cười nhẹ, nhìn anh chằm chằm, sự thâm tình và dịu dàng trong mắt lộ ra rõ ràng trước mặt Vinh Tình.
Nhịp tim Vinh Tình bỗng nhiên tăng nhanh, anh chỉ cảm thấy giống như có một dòng điện chạy thẳng từ lòng bàn chân anh lên đỉnh đầu, hô hấp không hiểu sao trở nên dồn dập.
Làm, làm gì vậy!
Chẳng lẽ cậu muốn thổ lộ với papa sao?
Bây giờ đang ở trong tiểu khu đó!
Có camera!
Tuy rằng với năng lực của papa hoàn toàn có thể xóa đoạn camera đi nhưng mà lỡ như có người đang lén xem trộm chúng ta thì sao?
Lỡ như quanh đây có người có ham muốn đặc biệt thích nhìn trộm thì sao!
Vậy lúc đó phải tổ chức quan hệ xã hội thế nào mới thích hợp đây?
Cậu chờ một chút! Để papa chuẩn bị sẵn sàng đã!
Vinh Tình điên cuồng kêu gào trong lòng, vẻ mặt vẫn không cam lòng yếu thế trừng lại Lâm Kích.
Ánh mắt Lâm Kích dịu dàng như nước, ánh mắt của anh giống như muốn cắn chết người ta xong rồi lại tự cắn chết mình để đồng quy vu tận.
Lâm Kích nhìn ánh mắt anh, lời nói quanh quẩn bên miệng lại hóa thành một tiếng than thở nhẹ.
Cậu hơi tiến lên một bước, Vinh Tình theo bản năng lùi về sau.
Lâm Kích đưa tay ôm eo anh, cầm tay anh, cái trán chạm vào nhau đầy thân mật.
Hô hấp quyện vào nhau.
Vinh Tình sững sờ, một giây sau điên cuồng rít gào trong lòng!!!
Tim cậu đập nhỏ lại đi!
Papa bị cậu làm choáng váng rồi! Không nhìn thấy đường!
A a a a a! Chó săn nhỏ định làm gì!
Cậu ấy muốn cưỡng hôn mình sao? Kích thích như thế sao!
—— Mình thích!
Ánh mắt Vinh Tình mất đi tiêu cự, hồn ở trên mây.
Lâm Kích nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, hơi cúi đầu, mang theo chút bất đắc dĩ mà hôn lên khóe môi anh.
Nhẹ nhàng giống như lông chim lướt qua.
“Nếu anh cảm thấy em rất ưu tú, vậy thì anh tạm thời đừng cho những người khác cơ hội mà chỉ nhường cho một mình em theo đuổi thôi được không?”
Cậu nguyện ý chờ đến khi Vinh Tình hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, trước lúc đó cậu có thể làm một thợ săn kiên nhẫn từ từ chờ đợi.
Vinh Tình.
Vinh Tình run chân.
Trong lòng anh nháy mắt xẹt qua rất nhiều suy nghĩ.
Cũng may không phải là thổ lộ nếu không papa đã trực tiếp ngất xỉu rồi, vậy thì mất mặt cỡ nào?
Nghĩ lại thì tiếc rằng không phải là thổ lộ nhưng hình như cũng không có gì đáng tiếc, làm tròn lên chẳng phải cũng là nói em thích anh sao?
Cẩn thận suy nghĩ lại, cho dù chó săn nhỏ thổ lộ nhưng mà chó săn nhỏ chưa đủ tuổi để đi lãnh chứng nên vẫn chưa thể ăn được, nên có lẽ mai mốt rồi thổ lộ có vẻ tốt hơn rất nhiều nhỉ?
Ai da nói đi nói lại, vậy có phải bây giờ bắt đầu tập thể hình cùng với bảo vệ mông hơi sớm rồi không, nhưng mà bé thụ nào cũng đều bắt đầu bảo dưỡng từ sớm thì phải làm vậy thì sau này mới có thể bền bỉ, không bị thương còn kéo dài được lâu mà?
Cho nên bước kế tiếp nên xử lý dáng vẻ papa chân mềm nhũn người cũng hôn mê như thế nào đây?
Lâm Kích đợi một lát, nhận ra Vinh Tình vẫn không có động tĩnh.
Cậu cảm nhận trọng lượng trên tay, lập tức hiểu ngay.
Một giây sau cậu khom lưng trực tiếp ôm ngang Vinh Tình lên, Vinh Tình vội vàng giơ tay ôm cổ cậu.
“Nếu anh không từ chối thì em coi như anh chấp nhận. Vậy hôm nay để em đưa anh về nhà, xem như là cho em phúc lợi của người theo đuổi chính thức nhé?”
!
Cầm! Cầm phúc lợi đi!
Làm ơn nhất định phải thả papa trên ghế salon a a a a a a a!
Tuyệt đối không thể để lộ sự thật papa run chân!
~~~~
Đến lúc đổi xưng hô rồi.