XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

"Ha ha ha ha ha f.uck ha ha ha ha! Gì vậy, tại sao lại tặng cái cờ thưởng này vậy? Ha ha ha ha đại ca Tây Long Khẩu là vị đại ca nào? Tui rất muốn làm quen chút!"

"Ha ha ha ha ha tui cười sắp điên rồi! Tui cũng muốn làm quen với vị đại ca Tây Long Khẩu này một chút! Dép lê bắt trộm! Đúng là người có tài!"

"Ha ha ha ha ha ha! Không được, tui cười đến mức sắp bể bụng rồi, người bạn thổ hào này sao lại có nhiều chuyện vậy? Anh mới lên show thực tế lần đầu đúng không? Quá hiệu quả ha ha ha ha ha!"

"Mọi người chờ tui bình tĩnh lại đã, mấy người có cảm thấy ống kính đang rung không? Tui đánh cược một trái dưa chuột, nhất định người quay phim cũng không nhịn được mà đang cười!"

"Tới tới tới, nói không chừng người bạn giàu có này chính là bạn trai của Lâm Kích đó, mọi người thử nghĩ kỹ xem đã từng thấy qua vị kim chủ papa nào có phong cách giống vậy không, tui cười đến sắp chết rồi ha ha ha ha ha."

Nước bọt bọn họ nhổ ra rồi thì sao có thể thu lại được?

Bọn họ cũng rất tuyệt vọng!

Đây rốt cuộc là phú hào nhà ai? Có bản lĩnh khoe khoang thì cũng có bản lĩnh gỡ mặt mèo đang che ra đi!

Để bọn tôi nhìn thử xem rốt cuộc anh là ai!

Nhưng mà nguyện vọng này của bọn họ nhất định không thể thực hiện được. Mặt mèo vẫn dán chặt trên da Vinh Tình, giống như thật sự sinh ra trên đầu anh vậy.

Lâm Kích nhìn thấy lá cờ thưởng, lần này ngay cả nhéo đùi cũng vô dụng. Cậu rên lên một tiếng, thực sự nhịn không được cười lớn.

"Ha ha, ha ha ha," Cậu nỗ lực kiềm chế một chút, "Tại sao cái cờ thưởng này lại xuất hiện ở đây?"

Lần trước lúc Vinh Tình nói với cậu, không phải còn nói sợ người khác đưa cờ thưởng như vậy cho mình nhất sao?

A là vậy sao?

Người xem vừa nghe thấy thì lập tức dựng lỗ tai lên.

Lại xuất hiện ở đây?

Vậy nên trong này có chuyện cũ gì sao?

Fans Lâm Kích càng không hề kiềm chế chút nào mà lau nước mắt cười lớn.

"Lâm Kích nhà chúng ta rốt cuộc đã làm quen với người bạn gì vậy? Mời nói to chuyện cũ của anh!"

"Hả? Đúng vậy!"

Vinh Tình mang sợi dây chuyền vàng tiện tay cầm lên cổ.

"Chủ yếu là quà tặng thôi, nên tôi muốn có qua có lại! Sau ngày hôm ấy cậu ta muốn tặng quà cho tôi, mà tôi cũng không nghĩ ra nên tặng cái gì nên định đưa cậu ấy cái này."

"Người đó tặng quà gì cho anh?"

Lâm Kích rất tò mò.

Dù sao cậu cũng thật sự rất muốn biết, là ai muốn tặng thứ gì cho Vinh Tình mới có thể làm Vinh Tình muốn làm lá cờ thưởng này tặng lại.

"Ai! Cậu muốn? Vậy tôi lấy một đôi cho cậu!"

Vinh Tình vừa nghe xong liền vui vẻ.

Anh còn đang lo không có người để tặng món quà kia đây!

Một đôi?

Lâm Kích yên lặng xuất hiện một cảm giác không ổn trong lòng.

Sẽ không phải là....

Vừa quay đầu, Vinh Tình đang cầm một đôi dép lê kiểu Quảng Đông chính gốc ra.

"Ặc, là lão Mục cho, chỗ của tôi còn rất nhiều, đừng khách khí cậu cứ cầm mang đi."

Lâm Kích....

Người xem trước ti vi đều cười như điên!

"Ha ha ha ha ha! Xuất hiện xuất hiện rồi! Cờ thưởng cùng dép lê!"

"Tui phiên dịch cho mọi người vẻ mặt của Lâm Kích một chút! Nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực! Ha ha ha ha ha! Đây là dạng thổ hào đặc biệt gì vậy, trên sóng tặng dép lê cho bạn tốt!"

"Phá án được rồi! Lão Mục kia nhất định là người Quảng Đông! Cái này không phải là dép lê có quai hậu sao*? Lúc quan trọng còn có thể làm vũ khí, ám khí! Ha ha ha ha ha, Lâm Kích kiếm được đồ tốt rồi!"

(* Nó là cái dép lê này nè mọi người, all terrain slippers.)

"Ha ha ha ha ha! Tui cảm thấy lão Mục nhất định sẽ thích món quà này! Thổ hào có thể tặng dép lê tất nhiên không phải người bình thường! Ha ha ha ha ha ha!"

"Ha ha ha ha ha! Tui cảm thấy lão Mục nhất định sẽ thích món quà này! Thổ hào có thể tặng dép lê tất nhiên không phải người bình thường! Ha ha ha ha ha ha!"

Mấy fans của Lâm Kích thì càng cười đến mức rơi đầu.

"Không biết tại sao, ha ha ha, tui cảm thấy Lâm Kích nhà chúng ta thật thê thảm A ha ha ha ha ha. Nhưng mà tui không dừng cười được, mau mau cứu đứa trẻ này đi! Tui đau bụng!"

"Người chị em lầu trên, tui mới vừa mò được một cái đầu, là của cô làm rơi sao? Mau lắp lại rồi giúp tui tìm đầu đi ha ha ha ha ha ha ha! Tui cười đến sắp chết rồi! Người bạn giàu có này quá thú vị, mà bạn của anh ấy cũng thú vị! Lần đầu tiên tui thấy có người tặng quà là dép lê như vậy ha ha ha ha ha!"

"Tui vốn còn muốn mắng tổ chương trình ngu ngốc, nhưng mà bây giờ tui chỉ muốn nói thật sự cảm ơn mấy người đã bày ra mấy trò không đâu này*, không thì bọn tui làm sao biết Lâm Kích nhà bọn tui còn có người bạn này ha ha ha ha ha ha! Tui không được rồi, tui cũng cười đến sắp chết rồi!"

(*Raw là 幺蛾子: con bướm đêm, từ này là phương ngữ ở các khu vực lân cận Bắc Kinh và Thiên Tân. Nghĩa của từ này là giở trò, bày ra mánh khóe, cũng có thể hiểu là làm ra những chuyện không đâu.)

Lâm Kích thường hay trầm mê vào việc quay phim, đây là lần đầu tiên tất cả fans nhìn thấy bạn tốt của Lâm Kích, thế nhưng có ai lại nghĩ tới, Lâm Kích thoạt nhìn chín chắn vậy mà lại có một người bạn ngốc nghếch buồn cười như vậy!

"...., người đó đưa anh cái này?"

Lâm Kích cảm thấy bản thân có lẽ đã bị thuyết phục.

Càng gặp càng quen, cậu rất tự nhiên mà nhận lấy.

Sau đó thuận chân mang vào.

"Ha ha ha ha ha! Lâm Kích làm sao vậy! Cậu cố gắng lên! Ha ha ha ha ha, cậu đừng từ bỏ nhanh như vậy!"

"Xong rồi xong rồi, động tác nhận dép thay dép này của Lâm Kích sao lại thành thục như vậy! Tui cảm thấy cậu ấy cũng bị người bạn giàu có này đồng hóa rồi!"

"Đừng từ bỏ! Tui tin cậu có thể! Nhéo đùi bên trái xong thì nhéo đùi phải, thật xin lỗi vì không phải người nhưng mà buồn cười quá ha ha ha ha ha!"

Trong mưa bình luận quả thực sắp cười đến điên rồi.

Đây là người bạn giàu có thần tiên gì vậy ha ha ha ha ha!

Còn Lâm Kích, cậu ấy luôn xuất hiện trước mặt công chúng với dáng vẻ trầm ổn khéo léo, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ không biết làm sao của cậu, vậy mà lại khiến người cảm thấy có chút chân thực?

"Đúng vậy, hôm đó tôi thuận miệng khen cậu ấy một câu ném thật chuẩn, cậu ấy lại nói đưa tôi một đôi để tôi ở nhà luyện nhiều một chút, sau này cũng có thể ném chính xác như vậy."

Sau đó thì đưa tới một đống lớn giống như bán sỉ không cần tiền.

Vinh Tình nghĩ tới liền thấy đau đầu.

Cho Lâm Kích một đôi rồi, nhưng mà anh vẫn còn đầy một bao tải ở nhà!

Thực sự không được, vậy thì đem bọn nó làm thành phần thưởng may mắn cho buổi tiệc cuối năm đi.

Đúng thế.

Dù sao cũng là công ty lớn, quà may mắn là một đôi dép....

e....

Vinh Tình ngẫm nghĩ.

Lại ngẫm nghĩ.

Không được, nghĩ tiếp anh sẽ hận không thể lập tức đưa cái cờ thưởng này cho lão Mục thiểu năng trí tuệ kia!!!

Nào có ai lặng tặng dép lê!

Còn đưa tới một bao tải!!!

A, nhưng mà không quan trọng lắm!

Không phải chỉ là tổn thương lẫn nhau thôi à!

Nhìn cờ thưởng với dép lê đi, xem là ai thắng!

Lâm Kích nghe xong cũng trầm mặc.

Vậy nên, rốt cuộc Mục tổng kia có tính cách như nào vậy.

"Đúng rồi."

Vinh Tình bỗng nhiên liếc mắt nhìn cậu.

"Có phải cậu còn chưa ăn cơm? Có muốn ăn cùng không?"

Dù sao anh cảm thấy dáng vẻ Lâm Kích thoạt nhìn cũng không giống như đã ăn cơm, nhìn đứa trẻ này đói bụng chưa này.

Xanh xao vàng vọt.

Vinh Tình không có chút gánh nặng nào mà dán nhãn mác xanh xao vàng vọt lên người Lâm Kích.

Tôi không cần cậu cảm thấy chỉ cần tôi cảm thấy là được.

Lâm Kích thật sự đói bụng nhưng mà cậu vẫn chưa quên chuyện còn đang quay phim. Lâm Kích ngoảnh lại nhìn đoàn phim đi theo, giọng điệu đã tốt hơn so với lúc muốn mắng đạo diễn.

Đoàn quay phim lập tức đều đồng ý.

Bọn họ có ngu mới không đồng ý!

Đến lúc này mà còn không người ta ăn cơm, đạo diễn không có ở đây thì bọn họ còn chịu đựng làm gì?

Cọ một bữa cơm không sung sướng hơn sao?

"Nói thế nào đây....."

"Ai, đoàn phim này hình như có hơi thảm, không chừng Lâm Kích cũng một ngày chưa có thứ gì ăn nhỉ?"

"Chắc chắn rồi, nhưng mà Lâm Kích cũng không có ăn gì, mọi người đều thảm như nhau."

"Vậy hãy cọ cơm của người bạn giàu có đi!"

".....? Như vậy không tốt đâu nhỉ? Cho dù người ta có tiền thì cọ cơm có phải cũng có hơi quá đáng không?"

Trong màn hình bỗng nhiên ồn ào lên bởi vì một chuyện nhỏ như thế. Lập trường của mọi người bất đồng vậy nên dẫn đến nhiều tranh cãi.

Trong ống kính, Vinh Tình nghe xong thì gật đầu.

"Vậy mấy người chờ một chút, tôi đi xem thử có cái gì để ăn không."

"Có cần tôi đến giúp không?"

Lâm Kích đi đến.

Nếu không làm gì cũng không tốt lắm.

Vinh Tình vừa mở tủ lạnh ra vừa nói.

"Được, a...."

e....

Anh choáng váng.

Lâm Kích cũng nhìn thoáng qua, rồi cùng choáng váng theo, hai người đứng yên tại chỗ.

Cư dân mạng vốn đang cãi nhau bỗng nhiên không ồn ào nữa.

"Tình huống gì vậy?"

"Máy quay đâu? Mau đi theo đi!"

Một giây sau đoàn phim đã biết được đáp án.

Trong tủ lạnh ngoài nước ngọt ra thì chính là sữa bò, một chút đồ ăn cũng không có.

Vinh Tình trầm mặc một lát.

"Ha ha ha ha ha.... Mở sai rồi, chúng ta đi xem tủ bát đi!"

Anh đột nhiên đóng cửa lại rồi mở cửa tủ bát ra.

"...."

"...."

"...."

Mưa bình luận yên lặng một lát.

Một giây sau, đạn mạc đều cười vui vẻ.

"Ha ha ha ha ha! Fu.ck! Vì sao lại chụp trộm tui?"

"Tại sao tui lại nghi ngờ mấy người đang mở tủ bát của tui vậy? Còn nữa, không phải nói không nhận quảng cáo sao? Quảng cáo mì ăn liền xxx này giống như chen vào không chút dấu vết vậy!"

"Ha ha ha ha ha! Bây giờ tui rất muốn biết tâm tình của đoàn phim vốn định cọ cơm như thế nào rồi ha ha ha ha ha! Tủ bát này cực kỳ giống tui! Không ngờ người bạn giàu có này cũng bình dân như thế!"

"Cái này không phải là tui đây sao? Quá chân thật rồi ha ha ha ha ha, trong tủ lạnh trống rỗng ngoài mì ra thì không còn gì khác. Ha ha ha ha ha ha, tui đau lòng cho Lâm Kích một giây!"

Lâm Kích cũng trầm mặc.

Rất lâu sau cậu mới miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình.

"Bình thường anh đều ăn cái này sao?"

Vinh Tình cố gắng mạnh mẽ nhìn cậu.

Ăn cái này thì sao!

Mì không tốt sao?

Vừa nhanh mùi vị vừa ngon mà còn nhiều nữa!

Phối với nước ngọt coca trong tủ lạnh thì hạnh phúc biết bao!

Thôi.... Được rồi.

Lâm Kích từ đôi mắt quật cường của anh hiểu ra được gì đó, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Cậu cũng không biết có nên đau lòng cho Vinh Tình không hay là cần cảm thấy anh nên bị phạt.

"Tiểu khu này có siêu thị không? Tôi đi mua một ít đồ ăn."

Trong nhóm fans của Lâm Kích.

"Ha ha ha ha ha! Tui phiên dịch cho mọi người một chút! Ánh mắt của Lâm Kích nhà chúng ta chính thôi được rồi! Còn có thể như nào đây! Anh thật giỏi nói khoác!"

"Ha ha ha ha ha, đau lòng cho Lâm Kích của chúng ta một giây. Vốn tưởng rằng có thể cọ một bữa cơm, nhưng mà lại không nghĩ tới...."

"Gì vậy, người bạn giàu có này rất chân thật nha. Tủ lạnh cùng tủ bát của anh ấy giống hệt nhà tui! Không ngờ rằng anh ấy cũng là một thành viên của "Hạnh phúc"!"

Ngay cả antifan cũng hết chỗ nói.

"...., tui rút lại lời lúc trước, nếu người này mà là kim chủ thì tên của tui sẽ viết ngược lại!"

Mẹ nó! Kim chủ nhà ai mà trong tủ lạnh lại chứa nước ngọt? Trong tủ bát lại chứa mì gói?

Van xin anh, đừng sỉ nhục hai chữ kim chủ này được không?

Vinh Tình sờ mũi.

Chó săn nhỏ tự mình xuống bếp?

Vậy không tốt lắm đâu!

"Siêu thị ở dưới lầu, cậu muốn mua gì có thể gọi điện thoại để bọn họ trực tiếp đưa tới."

Có người nấu cơm anh không thích sao?

Anh đương nhiên rất thích!

Tôi tất nhiên không thể từ chối!

Nội tâm của đoàn phim sắp sụp đổ.

Vậy bữa cơm này của bọn tôi là cọ hay không cọ đây?

~~~~

Chương này làm mình vô cùng sì trét, tác giả dùng nhiều ngôn ngữ mạng rồi thêm mấy dòng bình luận của cư dân mạng nữa nên có mấy chỗ mình chém đấy:<

Bình luận

Truyện đang đọc