XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Beta: NKHA

?



Vinh Tình không biết bản thân mình đã trở về biệt thự lớn như thế nào. Nói chung, anh đã đi về. Chuyện thứ nhất Vinh Tình làm sau khi trở về chính là chôn cả người mình vào trong chăn.

.....

Má!

Trong chăn sao lại nóng như vậy!

Anh đột nhiên xốc chăn lên, ôm lấy cái chăn lạnh làm bằng lụa nhưng cũng vô dụng. Anh vẫn nóng như lửa đốt như cũ. Vinh Tình có thể cảm giác được hô hấp cũng mang theo hơi nóng, lớp nước nóng cũng đang quay cuồng trên da. Anh vén tóc, thậm chí còn cảm thấy đầu có chút choáng váng nặng nề.

Đại khái là mình say rồi.

Vinh Tình nghĩ. Nhưng mà, tại sao anh vẫn luôn nhớ thương câu nói kia của Lâm Kích? Vinh Tình hít sâu một hơi chôn mặt thật sâu trên gối ôm to bằng người.

A a a a a a a a a!

Não mau dừng lại nhanh lên đi!

Ngủ với Lâm Kích cái gì chứ!

Còn có bạn trai chồng gì đó cũng mau dừng lại đi!

Đừng quên còn có phong ấn thần bí!

Nghĩ đến phong ấn thần bí, Vinh Tình héo queo, nhiệt độ trên người cũng giảm đi phân nửa. Vừa định tìm chút chuyện để vứt mấy thứ lung tung trong đầu ra ngoài thì điện thoại vang lên.

Vinh Tình vừa thấy liền vui vẻ, là Cao Gia Hiên.

"Sao vậy, tìm ba...., tìm tôi có việc gì?"

Tội lỗi tội lỗi, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra hai chữ papa.

"Không có việc gì, chỉ là Tiêu Tử Kỳ gọi điện thoại cho tôi."

Cao Gia Hiên nhìn chằm chằm não heo trước mắt đã lâu. Nói thật, đồ chơi này có thể ăn sao? Có thể giúp não phát triển sao?

"Vậy cậu ta nói cái gì khiến cậu bị đả kích đến mức phải tìm tôi?"

Vinh Tình một lời trúng đích. Quả là xạ thủ chuyên nghiệp.

".... Không có gì, chỉ là tiếp tục đào hố tôi mà thôi."

Cao Gia Hiên mỗi lần nghĩ lại đều muốn thở dài. Hiện tại hắn thật sự muốn quay lại ngày hôm đó mắng cho bản thân tỉnh lại, hắn thật sự là tên ngốc. Ngay cả thủ đoạn như vậy cũng có thể mắc mưu, trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?

".... Bạn tốt, bảo trọng."

Vinh Tình châm nến cho hắn. Bị bạch liên hoa coi trọng, chậc. Đúng là một người đàn ông thê thảm.

"Bảo trọng cái gì, tôi đã kéo đen rồi."

Cao Gia Hiên buồn bực, một lát sau hắn lại nhịn không được nói.

"Hôm nay tôi hỏi cậu ta về chuyện cái xe kia."

Vinh Tình tức khắc cảm thấy hứng thú.

"Cậu hỏi? Hỏi như thế nào?"

Cao Gia Hiên có tiền đồ hơn Tống Hiền nha! Cái tên ngu ngốc Tống Hiền kia hiện tại tuy sợ bạch liên hoa nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới muốn đối đầu với bạch liên hoa, còn Cao Gia Hiên thì không giống vậy!

Cao Gia Hiên là một dũng sĩ!

Nghe ra bên trong giọng điệu Vinh Tình tràn đầy tâm tình nhiều chuyện, Cao Gia Hiên thề, nếu chuyện này không phải bởi vì không thể để cho quá nhiều người biết, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Vinh Tình!

Rối rắm một hồi lâu, Cao Gia Hiên vẫn rầu rĩ nói.

"Tôi hỏi cậu ta có biết chiếc xe kia bao nhiêu tiền không."

"Ha ha ha ha ha ha!"

Vinh Tình thiếu chút nữa cười rớt xuống giường! Cái góc độ chất vấn này!

Quá xảo quyệt!

Cao Gia Hiên nghe anh cười thành như vậy, trên mặt nóng rát đến hoảng sợ.

"Cậu cười cái gì, có nghe hay không? Không nghe thì cúp!"

"Ai! Đừng đừng đừng! Cậu cứ nói tiếp, cậu cứ nói tiếp."

Vinh Tình vội vàng ngăn cản, một bên lau nước mắt. Chuyện hay này có thể bỏ lỡ không? Nhất định không thể!

Lúc này anh đã hoàn toàn quên mất không khí hồng phấn vừa rồi. Bản chất của con người chính là vua nhiều chuyện.

Cao Gia Hiên hừ một tiếng, mới khó chịu nói.

"Lúc tôi hỏi, cậu ta rõ ràng choáng váng một chút sau đó mới nói biết chiếc xe kia hơn một ngàn vạn. Tôi vừa nghe nói cậu ta nói xong là kéo đen ngay."

Biết chiếc xe kia hơn một ngàn đã nói lên chuyện cậu ta chính là thành tâm tới lừa gạt mình. Nghĩ đến cái này, Cao Gia Hiên nghiến răng một cái. Hắn múc một ngụm não heo lên nhắm mắt ăn vào. Vừa đưa vào miệng Cao Gia Hiên đã mở choàng mắt.

Ăn ngon tuyệt!

Vinh Tình nghe hắn nói, cười đến ná thở.

"Cho nên tôi nói, về sau cậu nên ăn nhiều vào đi." Dừng một chút, anh lại nói tiếp, "Kỳ thật mấy người như vậy tiếp cận cậu, cậu nên tra qua một lần."

Bạch liên hoa kỳ thật rất tra, còn là người trong công ty Cao Gia Hiên, nếu tra qua là có thể biết được sự thật tên đó thông đồng với vài người, cũng chỉ có hai tên ngốc Cao Gia Hiên cùng Tống Hiền này....

Đợi chút....

Vinh Tình ôm gối ôm to bằng người đột nhiên ngồi dậy, anh ý thức được một việc.

Hình như, trước mắt anh chỉ có tiếp xúc với Tống Hiền và Cao Gia Hiên, mà cả hai đều giống như sau khi tiếp xúc qua với anh mới tỉnh ngộ? Lúc trước, dù bọn họ không nghĩ tới nhưng bên cạnh cũng nên có người nhắc nhở mới đúng nhỉ?

Vinh Tình vội vàng hỏi.

"Hỏi cậu chuyện này, chuyện của cậu với Tiêu Tử Kỳ không có ai khuyên cậu sao? Không có ai nói cậu ấy có vấn đề?"

Không hẳn là vậy!

Cao Gia Hiên ăn đến sạch sẽ bóng loáng, đột nhiên nghe anh hỏi liền cố gắng tập trung lại.

"Có, trợ lý của tôi có nhắc nhở, nhưng mà tôi cũng không biết vì sao lúc đó lại cảm thấy tên đó rất đơn thuần, không giống loại người như vậy."

Nói xong, Cao Gia Hiên có chút chột dạ. Hắn suýt nữa nghĩ tới việc sa thải trợ lý của mình.

Nói như vậy, là vẫn có người 'tỉnh táo'. Vinh Tình suy nghĩ. Chỉ là không thể xác định được, loại tỉnh ngộ này rốt cuộc là bởi vì nơi này là thế giới trong sách sao? Hay vẫn là có nội tình khác?

Nghĩ nghĩ, Vinh Tình cúp điện thoại của Cao Gia Hiên. Vì vậy anh không nghe thấy được, người bên kia đang ăn cái gì đó đến cực kì vui vẻ.

Vinh Tình gọi điện thoại cho trợ lý Hà vạn năng, nói thẳng vào vấn đề.

"Tiêu Tử Kỳ kia, anh đã điều tra cậu ta chưa?"

Hà Khiêm mới vừa định bật vòi sen, bất đắc dĩ tắt đi rồi cầm điện thoại lên.

"Meo~"

Điềm Đậu nhân cơ hội tránh thoát khỏi giam cầm của y, nhẹ nhàng chạy khỏi phòng tắm. Hà Khiêm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đành phải bấm nhận sau đó liền nghe được câu này.

"Tư liệu của Tiêu Tử Kỳ tôi có thể gửi một phần qua cho ngài ngay bây giờ."

Hà Khiêm thả tay áo vừa vén lên. Hôm nay có vẻ không thích hợp tắm rửa cho Điềm Đậu, hay là kiếm chút chuyện rảnh rỗi như đi thẩm mỹ viện thú cưng đi.

"Cũng không cần đâu, anh giúp tôi điều tra một chỗ của cậu ấy."

Vinh Tình tỏ vẻ, bản thân điều tra không bằng để trợ lý Hà vạn năng làm giùm.

"Ngài nói đi."

Hà Khiêm đổi qua tai nghe Bluetooth, cầm hộp đồ ăn cho mèo mở ra rồi cười tủm tỉm đi dụ dỗ Điềm Đậu trốn trong thùng giấy. Chỉ là lần này đại khái có hơi quá đáng cộng thêm vừa rồi còn bị cắt móng nên mặc kệ đồ hộp thơm đến cỡ nào, Điềm Đậu chỉ ủy khuất lộ ra đôi mắt trong thùng giấy, sống chết không chịu đi ra.

"Về sau nếu cậu ấy tiếp xúc với đàn ông nào tương đối tuấn tú, anh nhớ chú ý một chút."

Vinh Tình suy nghĩ, lại bồi thêm một câu.

"Giống như lúc trước tiếp xúc với tôi."

"Ý của ngài là, có ý với cậu ấy?"

Hà Khiêm không hổ là trợ lý Hà vạn năng, lập tức tìm được ý tứ Vinh Tình che giấu bên trong lời nói. Chỉ là y có chút không rõ không phải Vinh tổng không thích Tiêu Tử Kỳ sao? Vậy Lâm Kích thì sao?

"Đúng vậy, tôi cảm thấy cậu ấy có vấn đề, anh nhớ chú ý nhiều chút."

Vinh Tình gật đầu, suy nghĩ rồi lại bồi thêm một câu.

"Làm tốt, tôi sẽ cho Điềm Đậu của anh tiền thưởng, bao lớn."

Tốt xấu gì cũng xuyên qua được thời gian dài như vậy rồi, tử huyệt của Hà Khiêm anh vẫn hiểu rõ. Ngoài tiền ra thì chính là mèo. Thật ra trợ lý Hà kiêm con sen vạn năng kiếm tiền chủ yếu là để nuôi mèo.

Hà Khiêm nghe được, mắt híp lại hơi cong môi.

"Vậy trước tiên thay Điềm Đậu cảm ơn Vinh tổng."

Chút việc nhỏ này, y tất nhiên không có khả năng để tiền thưởng trốn đi.

Hà Khiêm cúp điện thoại, để đồ hộp cho mèo trước thùng giấy.

"Điềm Đậu, mai mốt sẽ có tiền thưởng trên tay, chờ nhận được rồi ba mang con đi khu vui chơi cho mèo lần nữa được không?"

Mèo nhỏ chân ngắn màu trắng trong thùng giấy hất cằm lên, ngạo kiều kêu meo một tiếng, trong mắt to tròn như hiện lên chữ viết, nể tình khu vui chơi cho mèo mà tha cho ngươi lần này đấy.

Sau khi đưa Vinh Tình về Lâm Kích lập tức gọi taxi chạy như bay đến biệt thự ở trung tâm thành phố. Lúc Lâm Việt mở cửa cho cậu, trong sự hùng hổ còn mang theo chút hiếm lạ.

"Em biết hiện tại là mấy giờ không? Sắp 12 giờ rồi! Người già như anh trai em không sinh hoạt về đêm! Lớn như vậy rồi mà nửa đêm em còn gọi điện cho anh!"

Lâm Kích đi theo vào cửa đổi giày, lúc nghe xong động tác hơi dừng. Trong ánh mắt hàm súc mang theo chút nghi hoặc.

"Anh rể, không được?"

Lâm Việt vừa định nói anh sinh hoạt về đêm không phải chỉ cái này thì cảm giác được eo bị ai đó túm lại. Cả người anh như con gà nhỏ rơi vào vòng tay quen thuộc.

Trong lòng Lâm Việt căng thẳng, bỗng nhiên nhớ ra người đàn ông phía sau thù dai đến cỡ nào. Anh có hơi muốn giải thích nhưng nghĩ lại, giải thích rồi thì mặt mũi của người anh trai này để ở đâu bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn khẽ cắn môi, dù sao chỉ một lần như vậy thôi, hẳn là sẽ không so đo với mình nhỉ?

Người đàn ông đương nhiên có thể đoán được Lâm Việt đang nghĩ gì. Nhưng thật đáng tiếc là hắn chính là người keo kiệt như vậy, cứ tính là một lần đi.

"Đừng nghe em ấy nói bậy, sinh hoạt về đêm của chúng tôi còn chưa bắt đầu."

Người đàn ông cười tủm tỉm một thân khí thế thật sự dọa người, nhưng mà Lâm Kích đã quen, ngược lại còn rất lễ phép mà hô một tiếng.

"Anh rể, chào buổi tối, quấy rầy hai người rồi."

Người đàn ông ôn hòa cười với cậu, một thân khí thế cũng không giảm chút nào.

"Quấy rầy thì có quấy rầy, nhưng mà cậu là em trai, không sao cả. Có việc tìm anh cậu sao?"

Tuy rằng hắn không thích có người quấy rầy sinh hoạt về đêm của mình và Lâm Việt nhưng Lâm Kích từ trước đến nay đều hiểu chuyện, lúc trước chuyện của bọn họ cũng là Lâm Kích là người đầu tiên đứng về phía hai người, hơn nữa Lâm Việt là cũng là một người cuồng em trai ngầm, hắn xem như tương đối có hảo cảm với Lâm Kích.

Lâm Kích gật đầu, sau khi thay dép lê ở nhà liền ngoan ngoãn đi theo vào phòng khách ngồi xuống.

"Ừm, có chút việc muốn hỏi anh một chút."

Lâm Việt hừ hừ hai tiếng, nhìn vẻ mặt này của cậu nhịn không được mở miệng.

"Sao vậy, lại là người lần trước em nói?"

Bộ dạng khốn đốn vì tình của hai anh em bọn họ còn giống nhau như đúc.

"Để tôi đi lấy nước, em nhớ đi dép lên vào kẻo lạnh chân."

Người đàn ông đứng phía sau thấp giọng dặn dò, Lâm Việt gật đầu hôn lên khóe miệng hắn rồi phất tay ý bảo hắn mau đi.

Ánh mắt Lâm Kích nhìn theo hai người, lại khắc chế dời đi chỗ khác.

"Ừm, đụng phải chút chuyện."

"Nói đi, chuyện gì?"

Chuyện gì quan trọng như vậy, quan trọng đến mức tên nhóc này phải tự mình chạy tới nhà anh một chuyến.

Quá kì lạ.

Lâm Việt nghĩ.

Anh nhìn chằm chằm Lâm Kích, môi giật giật.

Lâm Kích cũng không biết bản thân muốn nói cái gì. Trong đầu vẫn quanh quẩn một màn cậu nắm tay Vinh Tình.

Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái.

"Hả?"

Lâm Việt nghi hoặc, "Tại sao không nói gì?"

Lâm Kích hơi há mồm, lại không biết nói gì.

Cậu muốn gì? Nói cho anh trai biết, mình nắm tay Vinh Tình sao?

"Uống nước đi."

Người đàn ông đưa hai ly nước mật ong ấm áp cho hai người rồi ngồi xuống trên tay vịn ghế sô pha Lâm Việt đang ngồi, tay trái tự nhiên ôm Lâm Việt vào địa bàn của mình.

Lâm Kích nhìn động tác của hắn, bỗng nhiên có hơi xúc động trong lòng.

"Anh, anh rể làm gì mà anh lại thích anh ấy vậy?"

Lâm Việt sửng sốt, nháy mắt không có từ ngữ để nói. Tên nhóc thúi này, hơn nửa đêm chạy tới tìm mình chính là để hỏi cái này?

Bình luận

Truyện đang đọc