XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Nghe nói hai hộp điện thoại này do mẹ mình cùng chị gái đưa tới, Lâm Kích hiếm thấy mà hơi mất bình tĩnh.

Cậu nhìn cái hộp trên tay A Lương, trầm mặc không nói.

Cho nên một mình cậu dùng năm chiếc điện thoại này thế nào đây?"

"Đi trả lại một máy này đi."

Lâm Kích bất đắc dĩ đưa một hộp chưa bị mở ra cho A Lương.

Hộp quà tình nhân trên tay đã bị mở, cho dù không mở thì cậu cũng sẽ không trả lại, về phần ba cái còn lại, cậu thật sự không đến mức phải dùng năm chiếc điện thoại, còn hai cái khác cậu cũng có dự định riêng rồi.

Lâm Kích lấy thẻ sim ra rồi chọn chiếc điện thoại màu hồng nhạt kia.

Chiếc này có màu hồng nhạt, nhìn từ xa trông giống màu trắng nhưng nhìn gần thì có thể thấy một chút màu hồng nhạt.

Tuy rằng Vinh Tình có lẽ sẽ không nhận lấy chiếc màu xanh lam này, nhưng mà của Vinh Tình là màu đen, như vậy cậu cũng có thể giả vờ như đây là màu trắng, làm tròn lên vẫn có thể tính là điện thoại đôi.

Lâm Kích đổi điện thoại xong thì kiểm tra tin nhắn.

Cậu lập tức thấy được rất nhiều tin nhắn của Vinh Tình trong đêm giáng sinh.

[Cây noel đã chuẩn bị xong rồi ~ khi nào thì cậu quay xong, có cần đi đón cậu không?]

[Hình ảnh, hình ảnh, hình ảnh.]

[....? Người đâu? Hôm nay các cậu quay phim muộn như vậy sao?]

[Tại sao điện thoại của cậu lại tắt máy? Quên sạc pin sao?]

[Người đâu rồi? Tình huống thế nào? Quá chậm!!!]

Tâm trạng vốn đang vui mừng, thoải mái của cậu lập tức trở nên chán nản.

Thì ra khi đó Vinh Tình gửi nhiều tin nhắn cho cậu như vậy sao?

Suy ngẫm cẩn thận tâm tình của Vinh Tình bên trong mấy lời này.

Lúc đó, có phải anh ấy rất lo lắng cho mình?

Anh ấy có lẽ nào rất buồn không?

Lâm Kích nghĩ đến dáng vẻ Vinh Tình lúc bản thân đến, vẫn là khuôn mặt tươi cười chào đón cậu trong pháo hoa.

Trái tim cậu không hiểu sao lại mềm mại.

Đây chính là người trong lòng cậu, đúng là báu vật hiếm thấy.

Kéo đến cuối, Lâm Kích nhìn thấy một dòng tin nhắn.

[Tuy rằng không biết tình hình chỗ cậu là thế nào nhưng mà hôm nay là ngày lễ, cứ vui vẻ là tốt rồi, tôi sẽ chờ cậu, đừng nóng vội.]

Phập.

Lâm Kích cảm thấy trái tim như được thần Cupid bắn trúng một mũi tên.

Ánh mắt cậu dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.

Vinh Tình của cậu.

Tưởng rằng anh đã rất đáng yêu rồi nhưng lại có thể trở nên càng đáng yêu hơn một chút, làm cho cậu cũng càng yêu thích nhiều hơn.

Tiếng chuông bỗng nhiên vang lên, Lâm Kích theo bản năng liếc mắt nhìn.

"Anh? Anh tìm em?"

"Không phải mẹ đi tìm em sao? Tại sao người lại chạy rồi? Hai người cãi nhau?"

Lâm Việt buồn bực, anh mới vừa hết bận liền nghe thấy trợ lý nói là hai người phụ nữ kia đã đặt vé máy bay bay đi rồi.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không phải muốn đi qua thăm Lâm Kích sao?

"Không có. Hai người bọn họ mua cho em điện thoại còn người lại không thấy đâu."

Lâm Kích nói đến đây cũng thấy rất buồn bực.

Ngay cả bóng dáng cậu cũng chưa thấy đâu.

Uổng công cậu còn chào hỏi trước với nhóm A Lương, không ngờ rằng họ chỉ tới đây đưa điện thoại rồi chạy?

"....? Chỉ như vậy?"

Lâm Việt mặc áo vest vào, vẻ mặt không biết nói gì.

Hai người kia ngàn dặm xa xôi chạy về để làm gì vậy?

Anh cảm thấy có lẽ là quá lâu không gặp nên anh thật sự không hiểu được những người này đang suy nghĩ gì.

"Ừm, chỉ như vậy. Đúng rồi anh, hôm nay Vinh Tình mới vừa tặng điện thoại cho em nên hai chiếc điện thoại mẹ tặng anh cầm về dùng cùng anh rể đi, vừa vặn mỗi người một chiếc, hai người bọn họ mua cùng loại, cũng coi như là điện thoại đôi."

Trọng giọng nói của Lâm Kích có chút bất đắc dĩ.

"...., được thôi."

Lâm Việt cúp điện thoại, chuẩn bị thông báo với người trong nhà kia.

Không chừng người kia đang nấu ăn, thời tiết này mà làm quá sớm sẽ nguội, ăn không ngon.

"Bên phía hai người họ, em muốn làm thế nào?"

"Em còn có thể làm thế nào? Em cũng không biết bọn họ nghĩ gì, sau này lại nói tiếp."

Lâm Kích cũng rất bất đắc dĩ, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng gặp mặt mẹ nhưng ai biết kết quả lại là mẹ cậu bỏ chạy chỉ cách cửa một bước?

Cho nên bọn họ cố ý bay về chỉ để phá điện thoại của cậu rồi mua cái mới?

Lâm Kích khó hiểu.

"Vậy cũng chỉ có thể như thế, chờ lát nữa anh qua chỗ em."

Lâm Việt không có manh mối gì, đầu óc anh cũng mơ hồ.

Vậy nên rốt cuộc hai người phụ nữ kia đặc biệt bay về để làm gì?

Vinh Tình chạy trối chết khỏi đoàn phim trầm mặc.

Bây giờ làm gì đây?

Công ty không có việc gì, anh về công ty sao?

.... F.uck.

Anh ngửa đầu nhìn trời.

Thế giới to lớn như vậy mà không có chỗ cho papa dung thân à!

Đáng ghét!

Anh mua một ly đồ uống lạnh, đứng ngẩn người uống ven đường.

Vậy nên, tại sao anh lại muốn lấy hộp quà tình nhân kia?

Lúc đó là đầu óc của anh bị nước vào sao?

Anh nghiêng nghiêng đầu.

Không có tiếng nước.

Cũng có khả năng thứ bên trong không phải nước mà là một mảnh biển.

Cho nên.

Tại sao vậy chứ?

Tại sao anh không nghĩ tới lúc Lâm Kích nhận được hộp quà tình nhân sẽ phản ứng gì?

Vinh Tình nhịn tiếng rít gào kích động xuống, đưa tay sờ trán.

Nhưng, cảm giác chỗ này vẫn nóng bỏng đến dọa người.

Anh ma xát một hồi lâu rồi thở dài một hơi sâu.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Anh cảm thấy, chó săn nhỏ, hình như thích anh rồi?

Anh uống hết ly đồ uống lạnh, sau đó ợ một tiếng.

Hai mắt mê man, ánh mắt tan rã.

Thôi, thực sự không được, đi về công ty trước đi.

Vinh Tình lái xe quay lại gara công ty, anh đang định xuống xe tới phòng làm việc ngồi một lát thì bước chân bỗng dừng lại.

Anh cúi đầu.

Giày bệt, quần áo bình thường còn đeo thêm một cái khăn quàng cổ quấn kín.

....

Xin lỗi quấy rầy rồi!

Cáo từ!

Papa không mặc lịch sự không thích hợp xuất hiện ở công ty!

Anh nhanh chóng khởi động xe chạy trối chết.

Bảo vệ canh cổng nhìn xe đi xa thì có hơi khó hiểu.

Xe này, tại sao lại nhìn giống biển số xe của Vinh tổng?

Mà cái người người vừa đi lúc này thoạt nhìn lại không giống lắm?

Vinh Tình không có chỗ nào đi được nên dứt khoát quay đầu trở về biệt thự cạnh biển.

Anh mở chăn lên, cố gắng nhét cả người vào.

Suy nghĩ một lát, anh lại nhô đầu ra để hô hấp.

Không được.

Anh phải đổi đầu óc!

Động não!

Không thể!

Làm sao chó săn nhỏ có khả năng thích papa!

Nếu cậu ấy thích mình, vậy chẳng phải mình!

....?

Vinh Tình từ từ ngồi dậy, anh sờ cằm.

Anh bỗng nhiên cảm thấy.

Hình như có chỗ nào là lạ.

Không đúng?

Tại sao chó săn nhỏ không thể thích papa!

Papa ưu tú như vậy!

Cao giàu đẹp!

Cơ bụng tám múi chân dài!

Vừa dịu dàng vừa quan tâm!

Quả thực chính là đốt đèn lồng cũng không tìm ra đối tượng thứ hai tốt như vậy!

Chó săn nhỏ thích papa, chẳng lẽ không đúng sao!

Đáy lòng Vinh Tình bùng nổ!

Không sai!

Cậu ấy nên thích papa!

Đúng!

Vinh Tình nhanh chóng bước xuống giường, ngẩng đầu ưỡn ngực bắt đầu tự ngẫm.

Nói thật, lúc đầu không phải là mình coi trọng chó săn nhỏ là một tuyệt vời sao?

Nhìn Tống thái tử ngu ngốc đi, chỉ mới hai mươi tuổi đã bị ép kết hôn!

Lại nhìn Cao tổng nhỏ thê thảm đi, muốn lật đổ đám con riêng cũng gian nan giống như trên đường thỉnh kinh!

Lại nhìn ông chủ Mục đi, một tiếng Quảng Đông khiến đầu óc người ta xuất hiện tiếng vọng!

Nghĩ thêm đến Công Tôn Tử Bạch đi, y chính là một người thích làm cha!

Cả người Vinh Tình chấn động.

Anh lại nghĩ tới Lâu Thiên đang giả nam!

Đúng vậy! Đây vốn nên là các một tuyệt vời trong truyện nhưng thực tế đều là yêu ma quỷ quái!

Lại so sánh với Lâm Kích.

Thưởng thức khuôn mặt đẹp trai góc cạnh này đi!

So với cơ bụng tám múi của anh thì tuyến cá mập* còn khêu gợi hơn!

(*Phân bố ở hai xương sườn của cơ thể người. Nó được gọi là tuyến cá mập vì có ở cả hai bên giống Nó trông giống như một cái kẹp đạn treo trên cơ thể, còn được gọi là "cơ đạn". Một trong những đặc điểm của thể hình con người.)

Đôi chân dài kia! Người cũng cao nữa!

Vừa biết nấu cơm vừa dịu dàng!

Vẻ mặt Vinh Tình dần dần trở nên nghiêm túc.

Anh chợt nhớ tới Lâm Kích còn duy trì tập thể hình hai giờ mỗi ngày?

Là kiểu mưa gió cũng không lay chuyển?

Mấu chốt là!

Lâm Kích chỉ mới mười chín tuổi!

Vẫn chưa tới hai mươi tuổi!

Tuổi trẻ!

Có vốn liếng!

Rất có vốn liếng!

...., chỉ là thật sự quá non nớt.

Ba năm lận.

Fu.ck.

Vẻ mặt Vinh Tình đen lại.

Phong ấn ngu ngốc!

Tao cắn chết mày!

Mày không nghĩ tới việc đối tượng không đủ tuổi lĩnh chứng thì phải làm sao à!

Phong ấn gà mờ!

Tâm trạng bùng nổ nhưng Vinh Tình lại cảm thấy trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.

Ai da!

Không chừng chó săn nhỏ cũng thích mình!

Chậc! Nghĩ đến có lẽ có một một ưu tú tuyệt vời thích mình, tâm trạng của anh lập tức dễ chịu!

Hầy!

Mỗi một không lẳng lơ, xì! Mỗi một không ưu tú đều phải có một một tuyệt vời theo đuổi như vậy!

Đây mới là cuộc sống hoàn hảo của một không!

Nhỏ thì làm sao!

Chị em trong giới lại rất thích non nớt!

Vừa này đó vừa được ăn!

Không sai! Chính là như vậy!

Tâm trạng Vinh Tình phấn khởi, mặt mày hớn hở.

Anh cây ngay không sợ chết đứng lấy điện thoại ra, suy nghĩ một lát rồi gửi cho Lâm Kích một tin nhắn ngắn.

[Điện thoại cậu dùng sao rồi? Còn chiếc còn lại, cậu xử lý như thế nào?]

Nhìn đi!

Mau nhìn kỹ câu này của papa đi!

Papa cho cậu một cơ hội theo đuổi papa!

Lâm Kích, vẻ mặt có chút mờ ám.

Cậu đọc lại tin nhắn này thêm vài lần.

Sao lại cảm giác trong lời nói của Vinh Tình đang để lộ ý kỳ quái gì đó?

Cậu nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không nghĩ rõ ràng được.

Nhưng mà không nghĩ ra thì đương nhiên là cứ làm theo suy nghĩ chân thành nhất trong lòng đi.

[Chưa xử lý, tôi nghĩ nếu là hộp quà tình nhân thì đưa cho người khác cũng không tốt lắm, cho nên đợi sau này tôi sẽ đưa cho đối tượng của mình.]

Chậc.

Không được rồi!

Vinh Tình chậc chậc lắc đầu.

Chó săn nhỏ vẫn còn quá non nớt.

Không hiểu một không lẳng lơ, xì! Không hiểu cảm xúc của một không ưu tú.

Nhưng mà đọc kỹ lại lần nữa.

Thôi.

Không đưa cho người khác là được rồi, còn đối tượng sau này, hừ hừ.

Vinh Tình ý tứ không rõ mà hừ hừ hai tiếng, sau đó đổi đề tài.

[Mấy ngày nữa chính là tết nguyên đán, chúc cậu tết nguyên đán sớm vui vẻ.]

Papa cho cậu thêm một cơ hội!

Nhanh lên!

Quá tam ba bận! Qua thôn này là không có tiệm nào như vậy đâu*!

(*Câu tục ngữ có nghĩa là cơ hội hiếm có, không thể tùy tiện bỏ lỡ.)

Lần này Lâm Kích đã phát hiện ra chút manh mối.

Sao cậu có cảm giác hình như Vinh Tình đang cho cậu một mồi nhử vậy?

Cậu đọc đi đọc lại tin nhắn nhiều lần rồi "A" một tiếng.

Có lẽ, có thể thử một chút nhỉ?

[Tôi muốn tự mình nói với anh tết nguyên đán vui vẻ, bằng không hôm đó cùng đi ăn bữa cơm đếm ngược không? Không thì tôi chỉ có thể ăn cơm một mình.]

Ai da!

Cá lớn đến rồi!

Vẻ mặt Vinh Tình lập tức trở nên đắc ý.

Anh có chút hài lòng.

Anh không đoán sai!

Chó săn nhỏ đang thích papa!

Nhìn đi! Không có papa ở cùng thì cậu ấy sẽ cô đơn rồi!

[Thảm như vậy? Vậy thì chúng ta ăn cơm chung đi, thấy cậu cô đơn một mình có vẻ đáng thương quá.]

Anh phấn khởi trả lời tin nhắn.

Không sai!

Anh chỉ là cảm thấy chó săn nhỏ lẻ loi đáng thương nên mới đồng ý ăn cơm chung!

Tuyệt đối không phải vì cái gì khác!

Lâm Kích nhận được tin nhắn, niềm vui không ngừng trào dâng từ đáy lòng làm cậu bật cười.

Cậu cảm giác không sai, Vinh Tình đang thả mồi cho cậu.

Nhưng mà đến cùng ai mới là mồi nhử, ai mới là cá lớn thì không thể nói được.

Cậu xem đi xem lại tin nhắn rồi trả lời.

[Tốt lắm, cứ quyết định như thế, hôm nguyên đán đúng lúc tôi cũng đóng máy, tôi đi đón anh tới nhà của tôi rồi sẽ tự mình làm cho anh mấy món ăn, cùng đón năm mới vui vẻ.]

Cậu đã ngoan ngoãn cắn câu, cho nên người thả mồi có phải nên thu dây rồi không?

Bình luận

Truyện đang đọc