XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

"Rất bất ngờ, cảm ơn."

Cậu nở một nụ cười, chân thành nói.

"Cây thông noel rất đẹp."

"Đẹp là đúng rồi!"

Vinh Tình cảm thấy nhịp tim vẫn luôn tê dại do chờ đợi đã khôi phục như cũ.

Ai, nói thế nào đây?

Tuy rằng thế giới này không có người nào anh thật sự quen biết nhưng mà Lâm Kích là người sau khi anh đến mới quen biết, không có liên quan đến bá tổng.

Nếu như vậy, Lâm Kích tới thì không phải nói rõ anh vẫn có một người bạn thật sự sao?

Dưới trời tuyết, hai người nhìn nhau nở nụ cười, pháo hoa dần dần không còn động tĩnh, bản nhạc thuộc về lễ giáng sinh cùng với tiếng sóng và gió biển vang lên trong sân

"Tôi tới trễ rồi."

Lâm Kích tiến tới hai bước, chân thành xin lỗi.

"Anh chờ tôi rất lâu sao?"

Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn Vinh Tình, còn có chiếc xe máy Vinh Tình đang ngồi, trong lòng lập tức ấm áp.

Vinh Tình, rốt cuộc là món bảo bối tuyệt vời gì vậy?

"Đó là tất nhiên, cậu không thấy tôi đã chờ cậu bao lâu đâu mà điện thoại cũng không ai nhận."

Vinh Tình nói đến đây thì lập tức cây ngay không sợ chết đứng oán giận.

Nếu không phải papa nghĩ cậu không phải là kiểu người cho người khác leo cây thì papa đã sớm đi rồi!

Gửi tin nhắn không trả lời!

Gọi điện thoại cũng không có người nhận.

"Xin lỗi, làm anh lo lắng sao?"

Một cái ôm ấm áp ập tới làm Vinh Tình sững sờ, chợt có chút hung dữ mà vỗ mạnh sau lưng Lâm Kích hai cái.

Tại sao bỗng nhiên lại kích động như thế?

Cậu nói xin lỗi là papa sẽ tha thứ cho cậu rồi.

"Cậu không có chuyện gì là được rồi."

Được ôm hai lần làm Vinh Tình có hơi ngượng ngùng kéo góc áo Lâm Kích.

Lâm Kích cảm thấy tiếc nuối trong lòng nhưng vẫn thả anh ra.

"Vậy nên? Tại sao cậu lại tới chậm?"

Vinh Tình vừa được buông lỏng liền lùi về sau hai bước, lúc này mới ưỡn ngực hung dữ nhìn Lâm Kích chằm chằm.

"Không giải thích được thì quà giáng sinh của cậu sẽ không còn!"

"Quà giáng sinh của tôi?"

Lâm Kích theo bản năng liếc nhìn Black Beauty.

Vinh Tình lườm cậu một cái.

Cậu thật thông minh!

"Tôi còn chưa nói là đồ vật gì! Cậu nhìn Black Beauty làm gì!"

Papa vẫn chưa nói muốn tặng!

Anh đã tốn biết bao nhiêu công sức như vậy!

Còn ngây ngốc chờ rất lâu!

Hơn nữa lại sắp chết đói rồi!

Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ tới đói bụng thì trong bụng Vinh Tình đã kêu một tiếng.

....!

Fu.ck!

Mất mặt!

Quá mất mặt rồi!

Đều tại yêu phi hại nước là cậu!

Vinh Tình hung dữ trừng Lâm Kích.

Đều tại cậu!

Anh lớn tiếng kêu trong lòng!

Cậu không trả lời tin nhắn lại không trả lời điện thoại!

Làm hại papa ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không có!

Cậu đúng là người đàn ông cặn bã!

Lâm Kích cũng sững sờ.

Cậu lập tức phản ứng lại, "Anh còn chưa ăn cơm?"

!

Cậu còn hỏi!

Cậu còn có mặt mũi hỏi!

Cậu lại còn hỏi ra rồi!

Vinh Tình trợn mắt nhìn, thở hổn hển: "Tôi đói bụng đó, không được sao!"

Hừ!

Tuyệt đối không phải do chưa ăn cơm!

Là do sự trao đổi chất trong cơ thể papa quá tốt!

Lâm Kích để lộ vẻ mặt vi diệu rồi lập tức che giấu.

Cậu hiểu rồi.

"Đều là lỗi của tôi, không thì để tôi tạ tội bằng cách nấu cơm cho anh? Ăn cơm xong thì giải thích với anh được không?"

Cậu vừa nói vừa cởi áo khoác bọc Vinh Tình lại.

"Không lạnh sao?"

Lúc ôm người khi nãy, một luồng khí lạnh dốc sức chui vào trong thân thể cậu.

Cũng không biết Vinh Tình đã đứng ở chỗ này bao lâu.

Vinh Tình lườm cậu một cái, thân thể rất thành thật mà che kín quần áo lại.

Đứng ở ngoài tạo dáng lạnh quá!

Mấy nữ minh tinh mặc lễ phục lộ vai đi thảm đỏ đều là đấu sĩ!

Nhưng mà....

"Không cần cậu làm, bữa tiệc lớn đã chuẩn bị xong rồi!"

Ai!

Anh còn đặc biệt kêu người làm một con gà nướng!

Tuy rằng không phải gà tây!

Nhưng tuyệt đối sẽ ngon hơn gà tây!

Vinh Tình nói là tiệc lớn thì chắc chắn là tiệc lớn.

Nhưng mà đợi lâu như vậy, bông tuyết cũng bắt đầu rơi nên tất nhiên là đã nguội.

Lâm Kích đi vào phòng ăn cùng anh liền nhìn thất cây nên đang cháy trên bàn ăn đã chảy xuống giọt nến rất dài.

Trong lòng cậu càng lúc càng thấy có lỗi.

Vinh Tình, đợi cậu đã đợi cậu rất lâu nhỉ?

"Tôi đi hâm đồ ăn."

Lâm Kích chủ động nói.

"Được rồi, cậu đi đi."

Vinh Tình nói xong thì nằm xuống ghế sô pha.

Anh rất đói.

Bây giờ cái gì anh cũng không muốn làm.

Nhưng mà rất kỳ lạ.

Anh nghĩ.

Thật ra lúc nãy ở bên ngoài có âm nhạc rất ồn ào nhưng anh lại cảm thấy thế giới này vô cùng yên tĩnh.

Bây giờ chó săn nhỏ đi vào bếp hâm đồ ăn, không hiểu sao anh lại cảm thấy rất náo nhiệt.

Nhân loại thật sự là sinh vật kỳ lạ, Vinh Tình đóng dấu.

Vinh Tình xoay người, liếc mắt nhìn người cột tạp dề trong phòng bếp, chợt nhớ ra gì đó.

"Đúng rồi, điện thoại của cậu hỏng rồi sao?"

"Ừm."

Trong phòng bếp Lâm Kích ló đầu ra, cầm chiếc điện thoại có màn hình đã tan nát như bản đồ thế giới của mình.

Vinh Tình líu lưỡi.

"Tại sao lại vỡ thành như vậy?"

Đây không phải giống như bị vật nặng ngồi lên luôn sao?

Dường như sắp nát luôn rồi!

Lâm Kích nói đến cái này thì có hơi buồn bã.

"Hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

Cậu thở dài một hơi, tăng nhanh tốc độ hâm đồ ăn rồi mới ngồi xuống.

Cậu xoắn xuýt một giây, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ngày hôm nay mẹ tôi tới tìm tôi, điện thoại là do bà ấy tiện tay đập nát."

"Mẹ cậu....?"

Vinh Tình?

Anh có hơi mơ hồ.

Tại sao chó săn nhỏ có anh trai còn có mẹ nữa?

Gì vậy!

Không phải anh muốn nguyền rủa nhưng mà hình như chưa từng nhắc đến người thân nào của chó săn nhỏ mà?

"Ừm, mẹ tôi, bà ấy và chị của tôi bay suốt đêm đến thăm tôi."

Hơn nữa vừa xuống máy bay đã tới, tuy rằng rất cảm động nhưng mà cũng làm cho cậu đau đầu.

Lâm Kích gắp cánh gà cùng đùi gà vào bát của anh, hơi nhíu mày.

Cho nên cậu còn có một người chị?

Vinh Tình cắn một miếng cánh gà, lập tức có cảm giác không ngon lắm.

Thông tin ngu ngốc kia cũng quá thiếu chính xác rồi nhỉ?

"Bọn họ tới tìm cậu đánh nhau sao."

Vinh Tình suy nghĩ một lát rồi nói thẳng.

Anh thật sự không nghĩ ra có chuyện gì mà lại làm điện thoại của Lâm Kích vỡ thành như vậy!

Sắp vỡ làm hai rồi!

Lâm Kích có chút dở khóc dở cười, "Không phải vậy đâu."

Làm sao lại có người sẽ cố ý đi máy bay đến tìm người khác đánh nhau chứ?

Cậu ăn rất chậm, lại suy nghĩ một lát mới thở một hơi dài mở miệng.

"Thật ra cũng không có gì. Chỉ là mẹ tôi tính tình nhỏ mọn. Bà và cha tôi vẫn luôn không đồng ý cho tôi đi đóng phim cho nên trước đây mới ồn ào uy hiếp bảo là muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, tôi còn tưởng rằng lâu như vậy rồi bọn họ cũng nên trưởng thành chút, không nghĩ tới là vẫn như cũ."

"E hèm?"

Đôi mắt Vinh Tình sáng lấp lánh, ngay cả cánh gà cũng quên ăn.

Dưa!

Chó săn nhỏ!

Nói thật thì không biết tại sao lại không nghe thì không được!

Lâm Kích thấy dáng vẻ này của anh thì cũng không biết nên vui vẻ vì Vinh Tình có hứng thú nghe tìm hiểu bản thân, hay vẫn là mặc niệm bản thân vì còn nói chuyện này cho Vinh Tình.

Hơn nữa, thật ra cậu cũng không còn nhớ rõ chuyện khi còn bé lắm.

"Có lẽ là lúc tôi chín tuổi, có một đạo diễn nhìn trúng vẻ ngoài của tôi nên muốn cho tôi đi đóng phim, lúc đó không biết mẹ tôi nghĩ như thế mà lại đồng ý."

Chỉ là không nghĩ tới bộ phim kia lại mở ra cổng lớn đến thế giới mới cho Lâm Kích.

Hả?

Vinh Tình hiểu rồi, chính là bộ phim mà chó săn nhỏ diễn khi ra mắt mà!

"Vậy sau đó thì sao? Nếu bà ấy cho cậu đi diễn thì tại sao sau này lại không đồng ý cho cậu đi quay phim?"

Lâm Kích trầm mặc một lát.

???

Vinh Tình càng tò mò hơn.

Lẽ nào trong này có bí mật gì không thể cho ai biết?

Lâm Kích liếc mắt nhìn anh.

Vinh Tình nhìn lại.

Lâm Kích lại nhìn anh.

Vinh Tình: "??? Cậu đang thẹn thùng?"

Làm gì nhìn xong lại bỗng nhiên đỏ mặt?

Em trai, vẻ mặt này của cậu rất khả nghi nha!

Lâm Kích bỗng nhiên có hơi hối hận.

Hình như cậu không nên nhắc đến đề tài.

Ít nhất hiện tại thì không nên.

Bây giờ cậu chỉ cảm thấy bầu không khí quyến rũ vừa rồi đã biến mất, trong không khí tràn ngập hơi thở ăn dưa.

Ngay cả Vinh Tình cũng thỉnh thoảng gặm hai miếng cánh gà giống như đang gặm dưa.

Ai lại theo đuổi người khác như vậy?

Chuyện đến nước này Lâm Kích chỉ đành dứt khoát làm vò đã mẻ lại sứt.

"Cũng không có gì, thật ra bọn họ vẫn rất yêu tôi, cho nên không cam lòng để tôi rời xa bọn họ."

Vinh Tình suy ngẫm một lát.

Lại suy ngẫm thêm một lát.

Anh nói một câu giải thích, "Cho nên bọn họ bị cuồng con trai?"

...., bị Vinh Tình nghe ra rồi.

Quá mất mặt.

Lâm Kích yên lặng che mặt.

Trong chốc lát, cậu lại mà có mấy phần ngượng ngùng hiếm thấy của thiếu niên.

Vinh Tình cũng sửng sốt một lát.

Làm, làm gì bỗng nhiên lại như vậy?

Sau đó anh nhìn một lát, mặt không hiểu sao lại đỏ lên.

Fuc.k!

Cậu!

Chó săn nhỏ cậu có thể tự mình biết mình có được hay không!

Gương mặt cậu đẹp như vậy, lại đỏ mặt sẽ làm papa không nhịn được!

Lâm Kích ho khan hai tiếng, ánh mắt có hơi né tránh.

"Thì, cũng không khác lắm. Bọn họ hình như rất thích dáng vẻ của tôi khi còn bé, từ nhỏ đã thích chụp hình tôi hoặc là mang tôi ra ngoài khoe khoang, cho nên lúc đó đoàn phim muốn vào núi quay ba tháng ba mẹ tôi liền không vui."

Cậu có chút bất đắc dĩ, "Lúc đó tôi cũng hơi được nuông chiều nên sau đó đã cãi nhau một trận cùng bọn họ rồi thu dọn hành lý đến đoàn phim. Sau khi quay về bọn họ sống chết cũng không đồng ý cho tôi tiếp tục đóng phim nhưng tôi khăng khăng muốn đóng, sau đó thì trong cơn tức giận bọn họ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ."

....?

Chờ đã.

Cậu để papa suy nghĩ lại đã.

Lông mày Vinh Tình dần dần nhăn lại.

"Cho nên bọn họ đùa giỡn hay là làm thật vậy? Cậu mới mười tuổi thôi!"

Mười tuổi vẫn còn là con nít!

Hai vợ chồng kia nghĩ cái gì vậy?!

A, không đúng.

Vinh Tình tức giận rồi nhanh chóng phản ứng lại.

Hừ! Hai người cuồng con trai kia thì làm sao có thể thật sự đoạn tuyệt quan hệ?

Bọn họ nhất định đã dùng thủ đoạn không biết xấu hổ để làm chó săn nhỏ cúi đầu!

Anh nhìn vẻ mặt của chó săn nhỏ.

Ừm, rất bình tĩnh, bên trong sự bình tĩnh còn mang theo một chút đau trứng nhẹ.

Vậy chắc là anh nghĩ như thế không sai rồi.

"Tôi biết bọn họ đang đùa giỡn, nhưng mà bọn họ lại tưởng rằng tôi nghĩ bọn họ đang nghiêm túc...."

Cho nên nghe anh cậu nói hàng năm đến sinh nhật cậu là hai vợ chồng ngốc nghếch kia lại ôm đầu khóc lóc, khóc xong lại tiếp tục dáng vẻ ba mẹ không phải ba mẹ không có con nói bậy.

Lâm Kích nghĩ tới cách đây không lâu mới nhìn thấy mẹ Lâm thì trong lòng càng thêm bất đắc dĩ.

A hiểu rồi!

Vinh Tình lập tức hiểu ngay.

Mặt mũi của người trưởng thành! Không có bậc thang bước xuống!

Vinh Tình hiếu kỳ, "Vậy điện thoại của cậu....?"

.....

Lâm Kích bối rối.

Lâm Kích rất bối rối.

Cậu liếc nhìn Vinh Tình đang nhiệt tình ăn dưa thì càng thêm bối rối.

Có nên nói thật không?

Nhưng mà nếu nói dối thì hình như mình cũng không tìm được cái cớ nào khác.

Con ngươi đen thẳm đang giãy dụa kịch liệt, nội tâm Lâm Kích điên cuồng dao động.

Nên, nói thẳng sao?

Nhưng mà cậu luôn cảm thấy Vinh Tình vẫn chưa rõ tâm ý của cậu, nếu nói thẳng thì có thể làm người này sợ chạy mất hay không?

Vinh Tình meo meo meo?

"Cậu bị hóc xương gà sao?"

Tại sao lại không có tiếng động nào vậy?

Lâm Kích cười khẽ một tiếng, "Làm sao có khả năng bị hóc xương gà được."

1

Rốt cuộc trong đầu Vinh Tình đang suy nghĩ gì vậy?

Nếu không thì sao?

Cậu bỗng nhiên không nói lời nào nên papa chỉ có thể nghĩ như vậy thôi!

Vinh Tình nhìn cậu.

Lâm Kích bất đắc dĩ, tay trái cậu chống cằm, trong mắt đều là dịu dàng và cưng chiều mà Vinh Tình nhìn không hiểu.

1

"Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là bọn họ nghe nói đêm nay tôi đã có hẹn nên không muốn tôi bị người khác cướp đi thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc