Công Tôn Tử Bạch đi thẳng ra ngoài, bình thường vẫn luôn có người lại gần nói chuyện vì vẻ đẹp của y nhưng ngày hôm nay mọi người lại bị cảm giác áp bức của y đè ép nên không thể làm gì khác hơn là ồn ào đứng từ xa nhìn theo chứ không dám có chút suy nghĩ nhào lên nào.
Lồng ngực đè nén cơn tức giận, Công Tôn Tử Bạch không chú ý tới có người liên tục gọi tên y.
Mãi đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai, y mới chợt xoay người lại.
“Ai?!”
Vừa xoay người lại y đã sửng sốt, hơi đè nén lửa giận xuống nở một nụ cười.
“Mục Thịnh, đã lâu không gặp.”
“Xin chào, đã lâu không gặp, sao anh lại đi ra từ bên trong?”
(*Xin nhắc lại lần nữa Mục Thịnh đang nói tiếng Quảng Đông nha mọi người.)
Mục Thịnh ngồi trên một chiếc xe máy nhỏ, một chân chống trên đất, hắn mặc áo khoác dày cộm dưới chân vậy mà đeo một đôi ủng đi tuyết???
Công Tôn Tử Bạch nhịn không được nhìn chân hắn mấy lần.
Lạnh đến mức như vậy sao?
Ngoài miệng lại trả lời, “Tôi và cháu trai đến tìm cháu gái, cậu thì sao?”
“À, năm ngoái ông cha của tôi mua thêm mấy tòa nhà bên ngoài, nên kêu tôi đi thu tiền thuê nhà giúp ông ấy.”
Mục Thịnh vừa nói vừa cười lớn duỗi chân.
“Sao anh nhìn tôi mãi vậy? Người Quảng Đông bọn tôi sợ lạnh lắm.”
Công Tôn Tử Bạch nghe tiếng phổ thông trúc trắc của hắn, không hiểu sao tâm trạng bỗng khá hơn nhiều.
Y mỉm cười nhìn Mục Thịnh, “Vậy chúng ta đừng đứng nói chuyện trong gió lạnh này nữa, cậu thu tiền thuê nhà xong chưa? Tôi và cậu cùng đi ăn lẩu không? Hình như chỗ mấy cậu gọi là tả pí lù* đúng không? Tôi biết một nhà hàng bán lẩu gà có mùi vị rất ngon.”
(*Ngày nay, người Trung Quốc đại lục gọi món lẩu là “火锅” (hỏa oa) nghĩa là cái lửa, còn người Quảng Đông gọi món lẩu là “打邊爐” (tá biên lầu). Lẩu và món tả pí lù (tả pín lù, tạp pín lù hay nhiều cách nói tương tự khác) thực chất đều là một mónnhư nhau. Không có chuyện chữ “tạp” trong “tạp pín lù” mà nhiều người hay gọi có nghĩa là tạp nham, nguyên cụm “打邊爐” trong tiếng Quảng có nghĩa là “cái nồi được đặt trên lò“, đây chỉ do cách đọc trại đi trong tiếng Việt mà bị nhiều người suy diễn thành nghĩa khác.)
Hôm nay y không muốn quay về nhà cũ của Công Tôn gia lắm, không bằng đi ăn một bữa cơm cùng bạn bè có vẻ tốt hơn.
Mục Thịnh vốn muốn từ chối, ở nhà vẫn còn rất nhiều người đang chờ hắn về đây!
Nhưng mà quay đầu nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Công Tôn Tử Bạch, hắn lại thầm than trong lòng.
Thôi, hẹn người trong nhà ngày mai rồi ăn cơm chung vậy.
“Vậy đi không? Lên xe, tôi chở anh?”
Mục Thịnh vừa nói vừa lấy nón bảo hiểm từ phía sau ra.
Công Tôn Tử Bạch đang định nói mình có xe lại chợt nghĩ lại, chìa khóa xe đang nằm ở chỗ Công Tôn Bách.
Y suy nghĩ rồi nhận lấy nón bảo hiểm đội lên.
Mặc dù đội một cái nón bảo hiểm xấu xí nhưng cũng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của y, mà ngược lại càng tăng thêm sự phong cách của y.
Mục Thịnh cứ như vậy mà rời đi trước ánh mắt ước ao của mọi người.
Chỉ còn lại một đám người với ánh mắt ghen tị xen lẫn khó hiểu, tại sao một người đẹp như vậy lại không hề chê xe máy nhỏ? Chẳng lẽ xe bốn bánh của bọn họ không tốt sao?
Mục Thịnh dẫn theo Công Tôn Tử Bạch, sau mười mấy phút hai người đã đến được nhà hàng lẩu mà Công Tôn Tử Bạch nói.
Vừa xuống xe Mục Thịnh đã nở nụ cười.
“Vừa nhìn bên trong là biết đây là một nhà hàng lâu đời, làm sao anh tìm được vậy?”
Công Tôn Tử Bạch xuống xe cởi nón bảo hiểm ra, chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối.
“Trong nhà đông con cháu, đứa nào cũng có dạ dày không tốt mà lại thích ăn lẩu nên tôi hay để ý đến mấy nhà hàng không tệ.”
Giống như Công Tôn Bách, từ nhỏ dạ dày đã không tốt nhưng lại luôn nhớ thương đến mấy nhà hàng lẩu Trùng Khánh người khác hay đi, mà y thì không dám dẫn cậu ta đi lung tung.
Sau đó thật sự hết cách, đành tìm không ít nhà hàng lẩu tương tự như ở Triều Sán*, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ là cho thêm một chút ớt cựa gà vào nước chấm cho Công Tôn Bách.
(*Ớt cựa gà là loại ớt có hương vị cay dịu và ngọt.
*Triều Sán là một vùng văn hoá-ngôn ngữ ở miền đông Quảng Đông, Trung Quốc.)
“Vậy anh đúng là quá ân cần, còn con cháu nhà tôi cái gì cũng ăn được hết.”
Mục Thịnh xuống xe cùng y, hai người đều không muốn đến phòng riêng nên tìm một chỗ ngồi chắn gió.
Mục Thịnh thuần thục trò chuyện với ông chủ mấy câu, lại ném ra vài câu tiếng Triều Châu làm ông chủ vui vẻ đến mức lập tức dặn dò nhà bếp chọn con gà mập nhất đem lên.
Thấy hắn thuần thục gọi món rồi lại lấy trà nóng rửa sơ bát đũa cho mình, Công Tôn Tử Bạch càng không tin câu nói lúc nãy của hắn.
“Nhìn cậu có vẻ ân cần hơn tôi nhiều.”
Gọi món rửa bát đũa gì đó, vừa nhìn là biết thường hay chăm sóc người khác.
Mục Thịnh cười ha ha.
“Tôi mà ân cần chỗ nào? Hơn nữa, trẻ em ở chỗ Quảng Đông bọn tôi đều được nuôi thả, nếu đồ ăn rơi xuống đất thì có quy tắc 3 giây, nếu ăn đồ không sạch cũng sẽ không bị bệnh.”
Công Tôn Tử Bạch không dám gật bừa, “Rơi xuống đất là bẩn rồi, làm sao còn có thể ăn được?”
Quy tắc 3 giây chỉ là lừa mình dối người, không thể chấp nhận được.
Mục Thịnh giúp y lấy một đĩa gia vị nhỏ, sau đó bỏ thêm một chút gừng băm cho mình.
Hắn nghe vậy thì sờ mũi.
“Vậy nên tôi nói rồi mà, anh mới là người ân cần còn tôi thì không phải đâu.”
Công Tôn Tử Bạch nghe hắn nói như vậy cũng không cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì y biết, con cháu Mục gia đúng là đỡ lo hơn nhiều mà trong gia tộc lớn cũng rất ít xảy ra mâu thuẫn chung nào.
Không giống như Công Tôn gia bọn họ, nhìn có vẻ đoàn kết nhưng thực tế dòng thứ và dòng chính luôn âm thầm cạnh tranh với nhau.
Hai người ngồi một lát, trò chuyện về tình hình của nhau dạo gần đây.
Dạo gần đây, Mục Thịnh đã tiếp nhận không ít sản nghiệp trong tay cha mình, có lẽ ông già muốn nghỉ hưu nên đã bắt đầu lên kế hoạch nhờ Mục Thịnh giúp thu tiền thuê nhà hàng năm, còn ông thì cùng vợ già đi du lịch vòng quanh thế giới.
Mục Thịnh quản lý công ty khá tốt nhưng gần đây trong nhà bắt đầu giục kết hôn, chẳng qua bây giờ hắn cũng xem như là người đứng đầu Mục gia, cho dù giục kết hôn hắn vẫn có thể chịu nổi, chỉ cần vui vẻ là được rồi.
Công Tôn Tử Bạch mới vừa hoàn thành việc học, mấy giấy chứng nhận mà y muốn đạt được cũng đã lấy tới tay. Nhưng mà việc y muốn ra nước ngoài du học căn bản đã ngâm nước, trong nhà không có nhiều con cháu, lại không có ai có thể chống đỡ được Công Tôn gia, nên y không thể rời đi được.
Nồi lẩu được đem lên cùng với một dĩa thịt gà lớn được thái mỏng, xương gà trong nồi lẩu sôi sùng sục tỏa ra mùi thơm nồng nặc.
Mục Thịnh hít một hơi thật sâu, nhịn không được khen ngợi.
“Nước lẩu ở đây cũng rất chính thống, không tệ nha.”
Đồ ăn ngon ở trước mặt, gió tuyết bên ngoài lạnh thấu xương, hai người nhanh chóng dừng lại thưởng thức đồ ăn ngon.
Ăn gần xong, Mục Thịnh mới đưa cho Công Tôn Tử Bạch một cây tăm.
Công Tôn Tử Bạch lắc đầu, “Dùng tăm xỉa răng sẽ làm tăng khoảng cách giữa kẽ răng.”
Vẫn là chỉ nha khoa tốt hơn, y vừa nghĩ vừa lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra.
“Tôi dùng quen rồi, vậy anh dùng của anh đi còn tôi dùng của tôi.”
Mục Thịnh ngậm cây tăm trong miệng, không hề có chút khí chất bá tổng nào.
Công Tôn Tử Bạch nhìn thấy, có hơi khó chịu.
“Tại sao cậu không muốn dùng chỉ nha khoa?”
Mục Thịnh ném cây tăm vào thùng rác, mắt nhìn y, chợt cảm thán.
“Đồ của anh không có gì không tốt nhưng mỗi người đều có sở thích cá nhân mà.”
Công Tôn Tử Bạch ngây người, cất chỉ nha khoa đi.
Mục Thịnh nói đúng, y cần phải tôn trọng thói quen vệ sinh cá nhân của người khác.
Dùng tăm cũng không phải không tốt lắm.
“Kệ chuyện đó đi, chuyện về đứa nhỏ mà anh nói là chuyện gì vậy, con cháu trong nhà làm anh không vui sao?”
Mục Thịnh rót một chén trà nóng cho mình.
Hắn vừa hỏi đến thì vẻ mặt của Công Tôn Tử Bạch trở nên lạnh nhạt đi nhiều.
“Không có gì, chỉ là có một đứa không hiểu chuyện thôi.”
Y không muốn nhắc đến tên Công Tôn Nhiễm cho lắm.
Dù sao cũng nói đến vấn đề này, y lại quay lại câu hỏi ban đầu.
“Tôi thấy con cháu nhà cậu đều rất hiểu chuyện, nhìn thấy tôi cũng biết lễ phép chào hỏi, nhà cậu dạy con thế nào vậy?”
Lẽ nào thật sự là do phương pháp dạy dỗ của y không đúng sao?
Mục Thịnh sờ mũi.
“Phải nói thế nào đây? Thật ra cũng không giống vậy đâu. Từ lúc nhỏ bọn họ đã không được biết nhà mình có tiền giống như tôi, đợi đến khi qua sinh nhật mười tám tuổi mới nói tôi biết nên tôi đã rất tự lập từ nhỏ rồi.”
Công Tôn Tử Bạch sửng sốt.
“Tại sao bọn họ không nói cho cậu?”
“Có lẽ là cảm thấy trẻ con nhà nghèo sẽ biết lo liệu việc nhà sớm hơn?”
Mục Thịnh sờ cằm, không chắc chắn lắm nói.
“Trẻ con nhà nghèo biết lo liệu việc nhà sớm hơn sao?”
Công Tôn Tử Bạch lẩm bẩm.
Có lẽ thật sự không sai thì sao?
Không phải do Công Tôn Nhiễm mắc bệnh tiêu tiền như nước nên mới không còn đáng yêu giống như lúc nhỏ sao?
Có lẽ, y cần phải thử xem thế nào?
Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện về bí quyết giáo dục, lúc bước ra khỏi cửa, Công Tôn Tử Bạch không ngừng cảm khái.
Chắc là y đã quá nuông chiều đám nhóc này rồi.
Công Tôn Tử Bạch chào tạm biệt Mục Thịnh rồi gọi điện thoại cho Vinh Tình.
Nói thế nào thì chuyện này cũng do y mà ra, tất nhiên là phải cho Vinh Tình một câu trả lời.
Lúc Vinh Tình nhận được điện thoại thì cũng nhìn thấy hot search trên Weibo bị gỡ xuống.
Sau đó liền nhận được điện thoại của Công Tôn Tử Bạch.
Khá lắm người anh em!
Tốc độ này của anh quá đỉnh rồi đó!
Đương nhiên anh cũng hiểu rõ chuyện này, sẽ không giận chó đánh mèo lên người Công Tôn Tử Bạch.
Con cháu không hiểu chuyện nên làm người lớn thì phải có trách nhiệm, nhưng mà đứa nhóc đó đã trưởng thành, đây chính là vấn đề của chính nó.
Người lớn lại phải đi lau mông tới tận năm mười tám tuổi, đúng là quá thảm.
“Không có chuyện gì, vấn đề không lớn.”
Vinh Tình cắn một miếng anh đào tươi mà hôm nay chó săn nhỏ đặc biệt gửi tới, tâm trạng tốt nên cũng rất hào phóng.
“Đứa nhỏ kia đã trưởng thành rồi, trách nhiệm chủ yếu nằm ở chỗ nó chứ không phải anh, tôi cảm thấy anh đã làm đủ nhiều rồi.”
Cho nên người anh em cậu đừng tự trách nữa, giọng điệu này làm người trong cuộc như anh nghe được cũng thấy không đành lòng.
Bất ngờ là Công Tôn Tử Bạch vậy mà lại ừ một tiếng!
Vinh Tình suýt nữa làm rơi quả anh đào thứ hai!
“Sao vậy? Anh đã nghĩ thông rồi sao?”
Vinh Tình tò mò.
Công Tôn Tử Bạch luôn dùng thân phận chú nhỏ của mình nói chuyện, tại sao lần này lại nghĩ thông dễ dàng như vậy?
Rất ngạc nhiên!
Lẽ nào trong chuyện này còn cái gì anh không biết sao?
“Không phải, hôm nay tôi gặp được Mục Thịnh, tôi cảm thấy cậu ấy nói rất đúng, trẻ con đúng là cần phải nuôi thả.”
Mấy đứa nhỏ của Mục gia đều là nuôi thả mà lớn lên, nhưng không phải vẫn khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần sao? Còn tài giỏi nữa.
Công Tôn Tử Bạch càng nghĩ càng thấy đúng.
Y hít sâu một hơi, “Sau này tôi sẽ kêu bọn nó nộp hết tiền lì xì lên, tôi nghe Mục Thịnh nói, lúc cậu ấy còn bé thì tiền lì xì đều do ba mẹ giữ giúp, đợi cậu ấy bắt đầu đi làm mới cho thoải mái sử dụng, tôi cảm thấy biện pháp này rất tốt.”
….
Vinh Tình âm thầm đốt một cây nến cho đám trẻ con của Công Tôn gia.
Chú nhỏ của mấy đứa đã học được một chiêu rất đáng sợ ở bên ngoài!
Chiêu này đúng là giết người không dao!
Tuổi thơ của biết bao đứa nhỏ cũng bởi vì cái này mà trở nên không trọn vẹn rồi!
Không ngờ rằng Công Tôn Tử Bạch lại học được từ Mục Thịnh! Đúng là đại ca Tây Long Khẩu!
Quá ngầu!
Vinh Tình tấm tắc trong lòng, ngoài miệng lại vội vàng phụ họa.
“Tôi thấy biện pháp này rất tốt, vậy thì anh gửi tiết kiệm giúp bọn nó trong một năm đi, quản lý tài chính cũng có thể kiếm được một số tiền không nhỏ đó, không chừng còn kiếm được cả tiền đặt cọc mua nhà nữa! Có biết bao nhiêu thanh niên đi làm đều đặn mỗi năm mà vẫn không tích góp được tiền đặt cọc đó!”
Đi thôi Pikachu!
Làm đi! Papa ủng hộ anh!
Cho dù anh không dạy dỗ đứa trẻ nghịch ngợm kia một bài học cũng không sao!
Chiêu này đã đủ lợi hại rồi!
Công Tôn Tử Bạch nghe xong lại càng cảm thấy rất đúng.
“Cậu nói đúng, đến lúc đó tôi sẽ mua quản lý tài chính trong một năm giúp bọn nó, như vậy mới tốt cho bọn nó.”
Bằng không thì sẽ giống như Công Tôn Nhiễm vậy, bỏ mấy nghìn tệ ra mua một bộ quần áo mà một xu cũng không có trong tay!
Cứ quyết định vậy đi!