XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Vinh Tình không dám tin!

A, gì vậy chứ.

Vinh Tình không thể tin được!

Dựa vào cái gì!

Thời gian anh quen biết chó săn nhỏ còn sớm hơn cả thời gian A và nhóc đạo diễn kia quen biết!

Dựa vào cái gì A sắp được cầu hôn rồi???

Mà anh vẫn độc thân!

Tuy rằng đã được tính là vị hôn phu, nhưng mà!

Từ bề ngoài thì anh vẫn còn độc thân!

…. Fuck!

So sánh với nhau!

Papa vậy mà lại thua!

Ánh mắt của Vinh Tình chứa quá nhiều sát khí, A khẽ nhếch môi nhắc nhở anh.

“Có thể xin nghỉ phép để kết hôn không?”

Hắn đã từng đọc kế hoạch của Chử Kha, nói là định làm vào lễ tình nhân 14/2, nếu đúng là vậy thì chỉ còn vài ngày nữa thôi.

A yên lặng tính toán trong lòng.

Mấy năm nay đi theo Vinh Tình hắn cũng dành dụm được một khoản, vốn dĩ trước đây hắn vẫn luôn sống trong ký túc xá nhân viên Vinh thị, nhưng mà sau này chắc phải mua một căn nhà nhỉ?

Mua nhà xong thì mua xe, hắn và Chử Kha làm việc ở hai chỗ khác nhau nên xe của hắn có thể mua rẻ hơn một chút, còn Chử Kha làm đạo diễn thì vẫn nên mua một chiếc xe tốt hơn.

Còn có chuyện kết hôn nữa, đến lúc đó nên đi chỗ nào kết hôn thì tốt đây? Trước đây Chử Kha vẫn luôn nói muốn đi Đan Mạch, không thì đi mua vé máy bay đến Đan Mạch nhỉ?

Hoặc là, mượn máy bay tư nhân của Vinh tổng sẽ tốt hơn?

Ánh mắt A sáng quắc nhìn chằm chằm Vinh Tình suy nghĩ.

Nếu như mượn máy bay tư nhân rồi thì có thể mời thêm vài người làm chứng không?

Không biết Chử Kha còn người nhà hay bạn bè gì không, dường như em ấy rất ít khi nói đến chuyện này.

Trong đầu A chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đến bên miệng lại chỉ hóa thành một câu.

“Có thể phê chuẩn không?”

Vinh Tình: ….

Nếu như tôi nói là không phê chuẩn thì có phải anh sẽ nhào lên cắn chết tôi không?

Anh xem lại ánh mắt của mình đi!

Tôi có thể nói chữ không sao?

Tôi có thể sao?

Hà Khiêm đứng bên cạnh, yên lặng liếc nhìn bảy tám cái đầu không biết đã lại gần từ lúc nào rồi lui về sau hai bước, dậm chân một cái, cửa lập tức khép lại.

Nhóm thư ký bị khóa bên ngoài lập tức kháng nghị trong lòng!

Trợ lý Hà chơi bẩn!

Bản thân nhiều chuyện mà không cho phép bọn tôi uống ngụm canh à!

Bọn tôi cũng muốn biết loại chuyện kinh sợ này!

Trong phòng, Vinh Tình lộ ra vẻ mặt xấu xa của tư bản, rất muốn nói chữ ‘không’ nhưng mà xoắn xuýt một lúc xong thì vẫn giằng co với chút lương tâm cuối cùng, nặn ra một chữ ‘được’.

“Nếu anh theo đuổi được hạnh phúc của mình thì tôi nhất định sẽ phê chuẩn chuyện nghỉ phép.”

A gật đầu, “Đến lúc đó tôi sẽ nhờ Z đến đảm nhận ca trực, Vinh tổng yên tâm.”

Đợi hắn nghỉ phép xong quay về sẽ đá Z đi, dù sao thành người đàn ông phải nuôi sống gia đình thì không thể không làm việc được.

Sau này nhóc đạo diễn quay phim cũng không cần lo lắng về vấn đề đầu tư nữa.

“…..”

Anh có thể nói anh không muốn Z đến đây thay ca cho A một chút nào không?

Vinh Tình vừa nghĩ tới Z là cảm thấy đau đầu.

Sao tên kia có thể là đệ tử của A được vậy?

Mỗi lần đi làm đều sẽ đi khắp nơi trêu ghẹo mọi người, nam nữ già trẻ gì cũng không tha, nếu không phải do tên này là đệ tử của A thì nói thật, chắc là đã sớm bị chém chết từ lâu rồi nhỉ?

Hà Khiêm thấy bọn họ có vẻ nói chuyện xong rồi thì gõ cửa ra hiệu cho Vinh Tình.

“Vinh tổng, liên quan đến lịch trình ra nước ngoài trong hai tháng tới của ngài, tôi muốn nói với ngài một lát?”

Lịch trình ra nước ngoài!

Vinh Tình vừa nghe thấy thì tê hết cả da đầu.

Nó đến rồi!

Thứ papa không thích nhất đến rồi!

Anh hít một hơi thật sâu, giống như sắp đi chịu chết.

“A anh đến chi nhánh công ty đi, trợ lý Hà anh nói đi, trong hai tháng tới tôi phải bay bao nhiêu chuyến.”

A gật đầu rồi đi ra ngoài, lúc đóng cửa thì vừa vặn nghe thấy trợ lý Hà nói ‘Mười tám chuyến’, nên cũng tiện đó mà thu hết vẻ mặt như cha chét mẹ chết của Vinh Tình vào mắt.

A đi ra khỏi phòng làm việc của Vinh tổng, lúc ngang qua văn phòng của nhóm thư ký thì bước chậm lại.

Nhóm thư ký lập tức hoảng sợ trong lòng!

Lẽ nào vừa nãy trợ lý Hà tố cáo sao?

Anh A phát hiện bọn họ nghe lén à!

Hay là do bọn mình giả vờ làm việc không đủ chuyên nghiệp!

Không thể nào!

Bọn mình là cấp bậc ảnh đế trong chuyện này mà!

A đứng một lúc lâu mới gật đầu với bọn họ.

“Có lẽ tôi sắp kết hôn rồi, tôi nói trước cho mọi người biết nên mong mọi người hãy giữ bí mật, về sau làm đám cưới thì hy vọng mọi người dành thời gian đến tham gia.”

Nói xong hắn bình tĩnh đi vào thang máy, trực tiếp chạy tới chi nhánh công ty.

Nhóm thư ký Д?

Vẻ mặt bọn họ đờ đẫn, một lúc lâu sau mới có người nhỏ giọng nói ra sự nghi ngờ của mình.

“Hình như lúc nãy tôi nghe anh A nói anh ấy sắp kết hôn rồi?”

“…. Hình như tôi cũng nghe thấy nhỉ?”

“Mấy người có nghe không?”

“Hình như là? Anh ấy còn nói lễ cưới?”

“Vậy có phải tặng tiền mừng cưới không?”

Vừa nghe đến ba chữ tiền mừng cưới mọi người đều sửng sốt, ánh mắt trở nên thông suốt!

“Fuck! Không ngờ tôi tránh thoát được tam cô lục bà trong group bạn học nhưng lại ngã xuống trên người anh A!”

“Sao giờ, nên đi tiền mừng anh A bao nhiêu đây? Bọn mình có cần thương lượng lại rồi thống nhất một con số không?”

“Không thì thống nhất là mỗi người năm trăm đi?”

“Năm trăm có phải hơi ít không?”

Một đám người thương lượng nửa ngày, bỗng nhiên một cô gái đeo kính bật khóc.

“Mẹ nó! Tại sao chồng của tôi còn chưa tới tìm tôi? Bà đây độc thân hai mươi bảy hai mươi tám năm rồi, anh mà không đến tìm tôi kết hôn thì tôi phải ăn thức ăn cho chó đến chết mất! Đến cả anh A mà cũng kết hôn rồi!”

Những người khác trong nhóm thư ký đều trầm mặc.

Đúng vậy, ai có thể ngờ được chứ?

Người này có độ tồn tại rất thấp, thậm chí nếu không phải bởi vì vụ đạo diễn nhỏ xinh đẹp cùng với vệ sĩ lạnh lùng gì đó thì ai mà ngờ cái người mà bọn họ đã quên mất lại sắp kết hôn rồi.

Đáng sợ nhất chính là người khác đều kết hôn rồi nhưng tất cả bọn họ vẫn còn là chó độc thân.

Trong chốc lát, nhóm thư ký đều nghẹn ngào.

Dù sao cũng không có gì để nói mà chỉ có ngàn giọt nước mắt.

Hỏi thế gian tình là gì, mà mẹ nó tại sao còn chưa đến lượt mình?

Ở chi nhánh công ty, sự đơn sơ ban đầu đã biến mất mà thay vào đó bộ phận chính của công ty được sơn lên ba màu trắng, đen và xám, ngoài ra còn được trang trí thêm bởi nhiều đường nét màu xanh lam, phong cách trông rất giống cyperbunk nhưng lại luôn có thể nhìn thấy nhiều món đồ trang trí nhỏ với màu sắc ấm áp khác nhau.

Lúc A đi vào thì đã cảm nhận được cảm giác ấm áp giữa căn phòng lạnh lẽo này.

Ánh mắt hắn dừng lại trên món đồ trang trí hình con mèo màu cam được đặt ở quầy lễ tân.

Đạo diễn nhỏ thích mèo cam sao?

Nếu như em ấy thích thì nuôi một con cũng được nhỉ?

Nhưng mà nếu nuôi thì có phải hai con sẽ tốt hơn không?

Vậy thì cho dù buổi tối bọn họ ngủ chung, đám mèo cam cũng có thể sưởi ấm cùng nhau trong ổ, sẽ không lạnh lẽo nhỉ?

Mua mèo thì nên mua loại nào đây?

Còn cát mèo, thức ăn cho mèo thì dùng của nhãn hiệu nào? Lúc mua nhà có nên thuận tiện làm thêm vài nơi trên cao cho mèo để chơi đùa không?

Lát nữa rảnh rỗi sẽ tìm kiếm thử xem có vật liệu nào thân thiện với mèo mà không gây hại cho thân thể con người không.

A vừa đắn đo suy nghĩ vừa bước nhẹ tới phòng làm việc của Chử Kha.

Phòng làm việc của Chử Kha rất lớn, bởi vì bên trong bày đầy các loại sách tham khảo còn có nhiều dụng cụ mà A không biết tên.

Thậm chí còn có ba cái bảng đen, để lúc Chử Kha bất ngờ có linh cảm thì dùng để ghi lại suy nghĩ của mình.

Lúc A đến gần cửa, Chử Kha đúng lúc đang vẽ gì đó trên bảng đen.

Cậu vừa vẽ vừa nói lẩm bẩm trong miệng.

“Có nên quỳ một chân hay không? Nhưng mà đối với anh A hình như không được hay lắm, anh ấy là đàn ông mình cũng vậy, không thì nhảy qua bước này nhỉ? Nhưng mà nhảy qua thì có bỏ sót chỗ nào không? Đứng đưa nhẫn có không ổn lắm không….”

Giọng nói của cậu rất nhỏ, không biết tại sao lúc nói chuyện lại quay mặt về phía cửa nên một người tinh thông âm môi như A đã hoàn toàn thu được những lời này vào mắt.

A suy nghĩ một lát rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Vẫn nên cho Chử Kha chút thời gian suy nghĩ đi, hắn đi mua đồ ăn đợi lát nữa rồi quay lại.

Một tiếng nữa trôi qua, A đã sớm gọi điện thoại cho Chử Kha, sau đó mới ung dung cầm theo hộp cơm đi vào công ty.

Cô gái ngồi ở quầy lễ tân như được khai sáng.

Chẳng trách lúc nãy anh A đến rồi lại đi ra ngoài, thi ra là đi mua cơm cho Chử tổng của bọn họ!

Chậc chậc chậc, không ngờ nha không ngờ nha, ở đây mà cũng có thể cắn được một couple!

Chử Kha sớm đã không ngồi yên được, cuối cùng khi A đi tới thì cái mông lập tức ưỡn lên.

“Anh tới rồi ~”

Trong giọng nói của cậu không giấu được sự vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn A…. Cùng với cơm trong tay hắn.

“Ừm, ăn cơm.”

A nói ngắn gọn rồi mở hộp cơm ra, là phần cho hai người.

Chử Kha vừa thấy thì càng vui vẻ hơn!

“Anh, hôm nay anh rất rảnh sao?”

Lại có thời gian trống ăn cơm cùng cậu! Vui vẻ!

Rất vui vẻ!

A gật đầu, “Anh thay Vinh tổng làm việc vặt, thuận tiện mang cái này cho em.”

Hắn đưa hợp đồng trên tay tới, Chử Kha vừa định nhận lấy thì A đã giữ bàn tay cậu.

“Ăn cơm trước.”

Chử Kha cười khúc khích, đôi mắt nhìn về phía hắn, gật đầu.

“Yes sir, vậy ăn cơm trước.”

Aiz da ~ Anh A vẫn đẹp trai như vậy! Ngay cả việc anh ấy từ chối cậu xem tài liệu khi đang ăn cũng rất đẹp trai!

A đẩy thịt nướng về phía cậu, ánh mắt lơ đãng liếc qua bảng đen.

Bên trên đã sạch sẽ, không còn thứ gì.

Hắn thầm gật đầu trong lòng, xem ra cho Chử Kha thời gian tiêu hủy dấu vết là đúng rồi.

Nếu không Chử Kha mà biết chuyện mình đã biết thì sẽ rất thất vọng.

Ăn cơm xong, A suy nghĩ một lát rồi chủ động mở miệng.

“Bộ phim thế nào rồi?”

Đạo diễn nhỏ vì chuẩn bị cho bộ phim mà vẫn luôn bận rộn không chịu nghỉ ngơi, đôi khi còn nhìn thấy ánh đèn của cậu ấy sáng đến tận nửa đêm, có thể nói là đã dồn hết tâm tư vào đó.

Chử Kha hỗ trợ dọn dẹp rác, tinh thần phấn chấn mà ưỡn ngực trả lời.

“Chuẩn bị gần xong rồi! Nói thật thì cái tên Vinh thị vẫn dùng tốt lắm! Mặc dù có vài người hơi khó liên hệ được nhưng mà bây giờ căn bản đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn một chuyện duy nhất là làm đạo cụ cần phải tốn thêm chút thời gian ~ ngoài ra thì đợi anh Lâm giảm cân xong là có thể chính thức bắt đầu quay phim rồi! Em cảm thấy chậm nhất là tháng năm chúng ta có thể khởi quay.”

Đến lúc đó quay phim xong còn quản lý tốt cả công ty, thì về mặt ý nghĩa là cậu lập tức có thể báo đáp lại sự tin tưởng của Vinh tổng rồi!

A gật đầu.

Nếu vậy nên làm lễ cưới vào tháng ba hay tháng bốn thì mới tốt đây?

Hắn suy nghĩ, tháng hai cầu hôn, tháng ba tháng bốn kết hôn hẳn là cũng không nhanh lắm đâu?

Cứ như vậy đợi bộ phim quay xong Chử Kha đã là người của hắn rồi, nếu như em ấy nổi tiếng thì cũng không cần lo lắng có diễn viên đến đây muốn đặt ra quy tắc ngầm gì đó.

Trong đầu hắn chợt lóe lên một vài sự sắp xếp, cuối cùng đều yên tĩnh nằm gọn lại.

Mọi chuyện vẫn phải đợi đến lúc đạo diễn nhỏ cầu hôn vào ngày lễ tình nhân thì mới nói tiếp được.

Ngày tháng đau khổ vẫn còn.

Nhận thấy hắn bỗng nhiên có hơi nản lòng, Chử Kha lo lắng nhìn qua.

“Anh sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không? Có cần em giúp đỡ không?”

A liếc nhìn cậu, lắc đầu.

“Không sao.”

Em chỉ cần thoải mái bước từng bước là được rồi, anh sẽ đợi em.

Bình luận

Truyện đang đọc