XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Vinh Tình cứng họng, lập tức không còn hứng thú với chuyện của bạch liên hoa.

Dù nhìn thế nào vẫn cảm thấy bạch liên hoa sớm muộn gì cũng sẽ tự mình tìm đường chết, cứ giám sát cũng không có ý nghĩa gì.

Anh đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên nhận được điện thoại.

Là Công Tôn Tử Bạch đã lâu không liên lạc, y muốn dẫn mấy đứa cháu đến thăm Vinh Tình.

….

Suýt nữa quên mất, mình vẫn còn là một bá tổng bị người khác tới nhà hỏi thăm.

Ánh mắt Vinh Tình đờ đẫn.

Công Tôn Tử Bạch liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ đứng trước mặt, cau mày.

Đúng là càn quấy, mấy năm trước nói muốn dẫn bọn họ đi hỏi thăm người khác nhưng cũng không tích cực như vậy, năm nay là thế nào?

Dù là như vậy nhưng y vẫn không nói ra lời cự tuyệt, chỉ tiếp tục hỏi Vinh Tình ở đầu bên kia điện thoại.

“Sao rồi, có tiện sắp xếp một chút thời gian không?”

Vinh Tình từ từ nhớ lại.

A, hình như cũng gần tới rồi.

Thật ra thời gian đi thăm hỏi Công Tôn gia mấy năm nay hình như cũng vào thời gian này, bởi vì Công Tôn gia khá giống với Mục gia, qua năm mới bọn họ đều phải tốn chừng mấy ngày để đi hết các nhà trong gia tộc, cho nên với người có thân phận quan trọng như bá tổng thì đều phải đến ghé thăm trước một ngày.

….

Được rồi.

Nếu đã vậy thì anh còn có thể làm sao nữa?

“Vậy thì đến nhà chính Vinh gia đi, địa chỉ anh đã biết rồi đấy, tối nay gặp.”

Vinh Tình cúp điện thoại, từ từ nhớ lại một chuyện khác.

Hình như lâu rồi anh chưa đến nhà chính Vinh gia.

A a a a a a a! Cho nên mấy người giúp việc kia có lười biếng không?

Bọn họ có nghỉ định kỳ không? Có người quét dọn không?

Bây giờ anh hủy kèo còn kịp không?

Anh vừa nghĩ linh tinh vừa nhanh chóng thay qua một bộ âu phục đẹp trai, sau đó cầm lấy chìa khóa xe đi nhanh ra ngoài!

Nhà chính Vinh gia cách nơi này tới một giờ lái xe lận!

Cái tên Công Tôn Tử Bạch thích lừa bịp này, tại sao không gọi điện thoại sớm hơn!

Công Tôn Tử Bạch nghe thấy Vinh Tình không từ chối cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt dịu lại gật đầu.

“Được, vậy tối nay gặp.”

Y mới vừa cúp điện thoại thì một vài người trẻ tuổi đứng trước mặt Công Tôn Bách đã ồn ào nhìn y.

Hai hàng lông mày thanh tú của Công Tôn Tử Bạch nhíu lại, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi nhưng cũng không tổn hại đến sắc đẹp của y chút nào.

“Có chuyện gì thì nói đi, học cách nhìn lén người khác bằng ánh mắt như kẻ trộm đó ở đâu thế, không có chút lễ phép nào.”

Mấy người bị y dạy dỗ cũng không cảm thấy bản thân bị một người chú nhỏ tuổi hơn nói có cái gì không đúng.

Vài người nháy mắt với nhau, vẫn là Công Tôn Bách tự tin mình được chú nhỏ yêu thương đứng dậy.

Cậu ta cẩn thận hỏi, “Chú, bọn con thật sự có thể đi cùng chú sao?”

Đây chính là Vinh tổng của Vinh thị đó!

Tuy rằng lúc trước từng gặp mặt một lần nhưng mà khi đó cậu ta căn bản không biết đây là Vinh tổng, còn bị chú nhỏ đánh một trận, ngẫm lại cũng có hơi chua xót trong lòng.

Công Tôn Tử Bạch thấy cậu ta lễ phép như thế thì vẻ mặt lập tức dịu dàng hơn nhiều, giọng điệu cũng trở nên giống như đang xúc động.

“Vinh tổng đã đồng ý, mấy người đều là con cháu của Công Tôn gia, đi theo tôi thăm hỏi người lớn cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng mà mấy người cũng không phải trẻ con, khi đến nơi đừng làm tôi mất mặt, nếu không thì quay về tôi sẽ lấy gia pháp ra chăm sóc.”

Nói xong câu cuối cùng ánh mắt y trở nên hung ác.

Mấy người từng chịu đựng gia pháp lập tức gật đầu như giã tỏi.

Đùa gì chứ!

Gia pháp của Công Tôn gia là thứ con người chịu đựng được sao?

Cởi quần đánh mông! Đây đúng là gia pháp kinh khủng nhất trên đời không có cái thứ hai!

Nếu như tội lỗi quá nặng! Thì sẽ bị đánh lúc họp mặt gia tộc!

Đồng nghĩa với việc nam nữ già trẻ đều có thể nhìn thấy!

Đúng là không thể mất mặt hơn được nữa! Trước đây còn nhỏ nhưng bây giờ đã lớn rồi!

Bọn họ có chết cũng sẽ không để chịu gia pháp đâu!

Công Tôn Tử Bạch thấy bọn họ biết điều như vậy thì trong lòng cũng yên tâm hơn.

Tạm được, mấy năm qua không uổng công dạy dỗ lại đám người này.

“Vậy thì đi thôi, trong đầu mấy đứa chắc cũng biết nên đem theo cái gì rồi chứ?”

Mấy người trẻ tuổi lập tức hớn hở.

“Dạ biết rồi biết rồi! Tài xế đã sớm chuẩn bị xong.”

“Cháu đã kêu người đặt đồ phải mang theo trên xe rồi!”

“Bọn cháu đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi!”

Công Tôn Tử Bạch nhìn họ thêm vài lần rồi nở nụ cười.

“Vậy còn chờ gì nữa? Lên đường thôi.”

Mấy người trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, không che giấu được niềm vui trong lòng, hận không thể trực tiếp nhảy lên ba bước bay ra ngoài!”

Cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi!

Còn có thể nhìn thấy Vinh tổng trong truyền thuyết! Ha ha ha ha ha!

Ngẫm lại đã thấy vui vẻ!

Bên này, Vinh Tình tới được nhà chính Vinh gia mới phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.

Tuy rằng anh không thường xuyên đến nhà chính nhưng mà quy định do bá tổng lập ra vẫn còn ở đó.

Có lẽ vì mỗi ngày phải tiếp xúc với người khác nên không có người giúp việc nào ở nhà chính rời đi vào cuối năm.

Lúc Vinh Tình tới đây, đúng lúc bọn họ đã dọn dẹp xong xuôi theo thói quen trong những năm qua.

Thậm chí khi Vinh Tình mở cửa đi vào còn ngửi được mùi nhang đèn.

Anh thuận miệng hỏi mới biết nhà chính Vinh gia quanh năm đều cúng bái tượng phật của một vị Quan nhị gia.

Bản thân bá tổng không thích thắp hương nhưng hàng năm đều có người chuyên phụ trách chuẩn bị ba món để cúng lễ và nhang đèn.

….

Cảm giác càng đào sâu vào thì thiết lập tính cách của bá tổng càng khác với trong sách.

Vinh Tình vừa mở điện thoại hủy bỏ cấm nói của Mục Thịnh trong nhóm chat vừa trầm tư.

Nhìn bề ngoài bá tổng có vẻ vô dục vô cầu nhưng lại tin vào Quan nhị gia, còn thích sưu tập tem và xe sang, thậm chí còn sưu tập cả nhà ở, thích căn nào là lập tức mua một lô.

Cho nên tính cách của cậu ta khá rõ ràng dứt khoát nhưng lại bị miêu tả thành một bá tổng đơn độc trong sách, chậc, đúng là quá thảm.

Có điều.

Vinh Tình mặt không đổi nhìn điện thoại chằm chằm.

Hình như papa cũng thảm giống vậy mà?

Phong ấn ngu ngốc hại papa chỉ có thể đau khổ ăn gà, haiz.

(*Nếu bạn tìm hiểu trên Google, một câu trả lời thường thấy nhất sẽ xuất hiện. “Winner Winner Chicken Dinner” là một thuật ngữ dùng trong các Casino ở Las Vegas. Tại đó, một phần ăn với gà và khoai tây có giá $1,79, trong khi người ta thường cược ở mức $2 trở lên. Bởi vậy, nếu ngày hôm đó bạn may mắn và chiến thắng, bạn sẽ được ăn một bữa cơm gà.)

Nhưng mà ăn gà đúng là một trò chơi vui thật.

Vinh Tình cằn nhằn trong lòng, chợt @ Mục Thịnh.

Phân đội máy kiếm tiền vô tình.

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Hỏi cậu một câu, Tử Bạch bảo là muốn dẫn mấy đứa nhỏ tới chỗ tôi chúc tết sớm, tôi có nên chuẩn bị tiền lì xì không?]

Tống thái tử thê thảm: [….?]

Cao tổng nhỏ thổn thức: [….?]

Ông chủ Mục làm người đi: [….? Tôi được bỏ cấm nói rồi?]

Ông chủ Mục làm người đi: [Há, được hủy bỏ rồi. Tử Bạch muốn đến chúc tết cậu? Tên đó dẫn theo bao nhiêu đứa? Tôi cũng có thể dẫn theo mấy đứa nhỏ đến chúc tết cậu không? Không cần nhiều tiền lì xì đâu, ở Quảng Đông bọn tôi năm tệ mười tệ gì cũng được. Hào phóng một chút thì hai trăm tệ là cao nhất rồi. Tôi dẫn người đến có được không? Cũng không tốn nhiều tiền lắm đâu.]

Tống thái tử thê thảm: [….?]

Cao tổng nhỏ thổn thức: [….?]

Vinh Tình đọc tin nhắn, dụi dụi đôi mắt.

???

Mục Thịnh này bị cái gì vậy? Tôi hỏi cậu nên lì xì nhiều hay ít mà cậu lại muốn dẫn một đám người đến xin tiền lì xì của tôi? Cậu tưởng là tôi ngốc sao? Mục gia mấy cậu sao có thể chỉ có mười mấy đứa nhỏ được? Lỡ như cả trăm người thì chẳng phải papa thiệt thòi lớn rồi sao?

Quản trị viên đã thu hồi một tin nhắn.

Ông chủ Mục làm người đi bị cấm nói hai năm.

Tống thái tử thê thảm: [….]

Cao tổng nhỏ thổn thức: [….]

Cao Gia Hiên yên lặng không nói.

Mọi việc phát triển nhanh đến mức người khác không thể ngờ được.

Ngày hôm nay cũng là một ngày Mục Thịnh bị cấm nói.

Giải quyết xong tên Mục Thịnh không có chút tác dụng nào, Vinh Tình nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên hai mắt sáng lên.

Anh ngoắc tay, kêu vài người giúp việc tới.

“Mấy người mang một chậu cây qua đây, phải vừa lớn vừa đẹp, tôi muốn làm thành một cây lì xì.”

Mấy người giúp việc đều là người ít nói lo làm, không đến mấy phút đã tìm được một chậu cây thích hợp bứng tới.

Vinh Tình cười hì hì đi quanh vài vòng!

Dù sao anh cũng không phải lì xì nhiều hay ít, vậy thì học theo Lâm Kích đi!

Để mấy đứa nhỏ tự chọn không phải là được rồi sao!

Không hổ là mình!

Lúc Công Tôn Tử Bạch dẫn một đám người vào nhà thì Vinh Tình đang nhàn nhã đọc một quyển sách trong phòng khách, khuôn mặt đẹp trai của anh tựa như thiên thần hạ phàm, có vài người nhỏ tuổi của Công Tôn gia chưa từng nhìn thấy anh lập tức như ngưng thở.

Bọn họ yên lặng liếc nhìn gương mặt của chú nhỏ rồi lại nhìn gương mặt của Vinh tổng.

Trong lòng đều lóe lên một suy nghĩ giống nhau.

Tuy rằng chú nhỏ chính là người đẹp nhất trên đời nhưng mà lại có cảm giác hơi trẻ trung xinh đẹp.

Đàn ông mà, vẫn phải đẹp trai nam tính giống như Vinh tổng vậy!

Ừm! Đúng vậy!

Vinh Tình nghe được tiếng động, giả vờ như mới phát hiện bọn họ đã tới, vừa lịch sự vừa tao nhã lại có chút lạnh lùng gật đầu với mấy đứa nhỏ, sau đó mới nói chuyện với Công Tôn Tử Bạch.

Biết được y chỉ đơn thuần dẫn mấy đứa cháu đến trải đời, Vinh Tình lập tức đắc ý trong lòng.

Nhìn đi!

Công Tôn Tử Bạch dẫn con cháu của mình đến trải đời!

Trải đời là cái gì?

Chính là thân phận như anh đó! Đây mới gọi là trải đời!

Vinh Tình giả vờ mới phát hiện ra Công Tôn Bách, để lộ một nụ cười nhẹ.

“Nếu đã đến đây chúc tết vậy thì tự mình chọn một bao lì xì đi, xem như đây là một chút tâm ý của người làm chú như tôi.”

Khà khà!

Chú! Nhìn đi! Đây chính là người lớn đó.

Mấy người Công Tôn gia nhìn nhau, Công Tôn Tử Bạch thấy bọn họ vẫn chưa có động thái gì thì không khỏi cau mày.

Có lẽ hơi gò bó rồi.

Công Tôn Bách vừa thấy y cau mày, gần như là đứng dậy theo bản năng.

“Vậy thì cảm ơn chú Vinh Tình.”

Cậu ta vừa đứng lên thì mấy người kia cũng theo phản xạ có điều kiện cùng đứng lên, nói thêm vài câu chúc may mắn rồi mới đi đến bên cạnh cây lì xì.

Vừa đi tới đôi mắt bọn họ lập tức sáng lên.

Không có đứa trẻ nào mà không thích tiền lì xì!

Đặc biệt là có thể tự chọn tiền lì xì, so với sự may mắn thì chuyện này đúng là niềm vui nhân đôi!

Mấy người bọn họ vây quanh cây lì xì, có người nhịn không được lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Đây chính là nhà chính Vinh gia đó! Bọn họ vậy mà thật sự vào được rồi, còn được nhận tiền lì xì nữa!

Công Tôn Bách liếc mắt nhìn, cảnh cáo người đó.

“Nơi này là nhà chính Vinh gia, cô đừng tự tiện đăng mấy bức hình đó lên.”

Bọn họ tới cùng nhau, nếu xảy ra vấn đề gì thì cho dù là ai phạm lỗi chú nhỏ cũng mặc kệ, không ai trốn được trách nhiệm liên quan.

Cậu ta cũng không muốn chưa ăn được tết đã làm chú nhỏ tức giận, cậu ta đã nghĩ xong quà tết năm nay còn chờ chú nhỏ mua cho mình.

“Biết rồi biết rồi, cậu nhiều chuyện quá.”

Cô gái bị trừng mắt cũng không tức giận, cô chọn một bao lì xì, suy nghĩ một lát rồi to gan lại gần.

“Chú Vinh Tình, cháu cảm thấy cây lì xì này rất đặc biệt, cháu có thể chụp một tấm hình được không?”

Vinh Tình thản nhiên gật đầu, nhìn cô đầy đồng tình.

Đứa trẻ này vừa nhìn là biết có huyết thống Châu Phi.

(*Kiểu như xui xẻo.)

Quá thảm.

Nếu như anh nhớ không lầm thì bao lì xì đó là bao đầu tiên anh nhét vào.

Đừng nhìn vị trí treo có vẻ rất chói mắt nhưng mà số tiền trong đó lại là thấp nhất.

Thậm chí còn không bằng số lẻ của cái lớn nhất, quá thảm.

Anh ở đây cảm thán nhưng điều anh không biết là.

Là anh vừa thản nhiên gật đầu như thế, cây lì xì này đã lập tức bị đăng lên mạng.

~~~~

Chương đầu tiên của năm mới ~~

Bình luận

Truyện đang đọc