Lúc đầu cũng chưa có người nào chú ý đến bức hình này.
Dù sao đến nhà người lớn được lì xì là chuyện bình thường thôi, không có gì đặc biệt.
Nhưng mà rất nhanh mấy bên truyền thông chuyên tìm kiếm từ khóa mỗi ngày đã phát hiện ra.
Bọn họ đã tìm được địa chỉ và thông tin kèm theo bài viết lúc Weibo được đăng lên.
Tất cả người trong giới đều biết địa chỉ này, là chỗ ở của Vinh Tình.
Bọn họ cũng không ngờ rằng Vinh Tình mấy tháng nay không có động thái gì vậy mà có thể tìm được từ khóa liên quan đến anh?
Mấy bên truyền thông tìm được vui vẻ trong lòng, vội vã mở Weibo ra xem.
Vừa mở ra lông mày của bọn họ đã nhăn lại, cô gái này là ai?
Nhìn kỹ lại nội dung trên Weibo của cô thì lập tức mừng như điên.
Lúc đó đã có người trong đầu nghĩ tới chuyện gì rất tốt, gã lập tức chụp lại Weibo này rồi bắt đầu gõ chữ thật nhanh trên bàn phím, nhất định phải là người đầu tiên đăng lên tin tức khiến người khác phải giật mình!
Bên này Công Tôn Tử Bạch vẫn đang nói chuyện cùng Vinh Tình.
Vinh Tình thật sự tò mò lý do Công Tôn Tử Bạch dẫn theo nhiều đứa cháu như vậy.
“Mấy đứa này đều là con cháu dòng chính nhà anh sao? Anh còn dẫn tới trải đời?”
Lẽ nào Công Tôn gia cũng biết sinh giống Mục gia sao?
Nhưng mà có phải là hơi nhiều không?
Công Tôn Tử Bạch lắc đầu, “Nói gì vậy, con cháu dòng chính nhà tôi chỉ có một mình Công Tôn Bách, mấy đứa còn lại thì không phải. Mấy đứa này đều là con cháu bên dòng thứ.”
Những người mà y dẫn đến chỉ có thể đến nhà cũ của Công Tôn ở trong mấy ngày tết, còn ngày thường thì không có tư cách đi vào.
Cái này đúng là kinh ngạc, dòng chính dẫn theo dòng thứ?
Vinh Tình sờ cằm, gia tộc lớn đều giống nhau, chẳng lẽ dòng chính không phải đều sẽ chèn ép người trong dòng thứ các loại sao?
Tại sao Công Tôn Tử Bạch còn dẫn bọn họ tới đây trải đời?
“Anh cũng không lo lắng có người đâm sau lưng anh sao?”
Vinh Tình uống một ngụm cà phê rồi bình tĩnh đặt xuống.
Fuck! Quên mất đây chỉ là khoe khoang thôi, khổ chết người rồi!
Công Tôn Tử Bạch bị anh hỏi đến thì nở nụ cười.
Chỉ có Vinh Tình mới dám trực tiếp hỏi y vấn đề như vậy.
Nhưng mà.
Công Tôn Tử Bạch nhìn đám trẻ con đang đứng cạnh cây lì xì, đáy mắt để lộ chút bất đắc dĩ.
“Tôi thì lại hy vọng sẽ có khả năng giống mấy đứa nó, vậy thì tôi có thể không cần phải suy nghĩ về công việc như vậy, có thể sống cuộc sống thoải mái.”
Từ lúc vừa ra đời y đã phải gánh trên lưng hy vọng của toàn bộ Công Tôn gia, là con cháu dòng chính, là con trai của ba mình, gánh nặng mà y vác trên lưng là điều người khác không thể tưởng tượng cũng như khó có thể chịu được.
Công Tôn Bách đang đi tới thì nghe được lời này, trong lòng run lên.
Trong đôi mắt cậu ta ánh lên cảm xúc khó tả bằng lời nhìn bóng lưng chú nhỏ của mình, trên mu bàn tay nắm chặt bao lì xì bỗng nổi lên gân xanh.
“Đúng rồi, nghe nói gần đây cậu gia nhập ngành truyền hình hả? Sao rồi?”
Công Tôn Tử Bạch chuyển đề tài, quay ngược lại chuyện của Vinh Tình.
Hả?
Vinh Tình xua tay, “Tôi chỉ phụ trách đầu tư việc còn lại thì do cấp dưới lo. Nhưng mà bây giờ đang chuẩn bị ra mắt rồi, trong thời gian ngắn chắc sẽ có thua lỗ, cứ chờ đến lúc đó rồi từ từ xem sao.”
Cùng lắm chỉ là một chi nhánh công ty thôi, trước tiên cứ ném ở đó đi, nếu thật sự không kiếm được tiền thì tịch thu tiền mèo nộp công quỹ.
Dù sao gần đây anh không nhìn thấy A ở đâu hết, đoán chừng là bị nhóc đạo diễn kia câu hồn rồi.
“Vậy thì cậu không còn chuyện gì để lo rồi, nhưng nếu như có chuyện nào của công ty mà giải quyết được thì vẫn nên làm sẽ tốt hơn, tránh để xảy ra chuyện lớn.”
Công Tôn Tử Bạch vừa nhắc nhở vừa nhìn thời gian, cảm thấy cũng sắp tới giờ rồi.
Y đứng dậy dẫn theo một đám nhỏ nói tạm biệt với Vinh Tình, Vinh Tình cũng giả vờ tiễn khách, sau khi đợi người đi hết thì anh mới yên lặng quay lại ghế salon nằm xuống.
Một người giúp việc tới dọn dẹp mặt bàn, Vinh Tình thở ra một hơi.
“Cô đem cà phê đi đi rồi lấy cho tôi một ly sữa bò nóng, thêm chút hạnh nhân hay nho khô gì đó vào.”
Người giúp việc gật đầu, lập tức bưng một ly sữa bò nóng đến.
Vẫn là sữa bò nóng uống ngon hơn!
Còn có mùi hạnh nhân! Rồi nho khô chua chua ngọt ngọt!
Anh vừa uống vừa sờ cơ bụng, suy nghĩ.
Nói thật anh không cho siro phong vào nên hẳn là lượng calo sẽ không quá cao đâu nhỉ?
Sau khi uống xong ly sữa bò nóng hổi, Vinh Tình đang rảnh rỗi làm cá mặn thì nhận được video call từ Lâm Kích.
!
Anh lập tức lên tinh thần, nhìn trái nhìn phải.
Tốt! Nhóm giúp việc đã quét dọn vệ sinh rất sạch sẽ!
Có thể nhận!
Vinh Tình tìm hai tư thế so sánh một chút, quyết định vẫn là ngồi xuống nhìn đẹp hơn.
Vừa mở video lên, đập vào mắt anh chính là vẻ mặt vừa có hơi lo lắng vừa có chút vui tươi của chó săn nhỏ?
Đây là sao vậy?
Lâm Kích thấy vẻ mặt vô tội khi mở video của anh thì thở phào nhẹ nhõm.
Thấy anh như vậy thì đoán chừng là vẫn chưa xem tin tức trên mạng.
“Có chuyện gì sao?”
Vinh Tình đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu lên tiếng, anh nhịn không được hỏi trước.
Lẽ nào chỉ là đơn thuần muốn nhìn papa sao?
Ai da! Cái người này!
Vừa rồi tâm trạng vẫn còn rất hoang mang nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của Vinh Tình, Lâm Kích không hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn.
Cậu bất đắc dĩ cười cười, tay trái chống cằm ngoẹo cổ nhìn video.
“Trong nhà anh cũng làm một cây lì xì sao?”
???
Sao em biết vậy em trai?
Em gắn thiết bị theo dõi trên người papa sao?
Vinh Tình lẩm bẩm trong lòng, trên mặt cũng để lộ chút cảm xúc.
Lâm Kích vừa nhìn liền hiểu, cậu buồn cười nói.
“Em không có theo dõi anh, nhưng mà có phải có người đến nhà anh chúc tết không? Có một cô gái chụp cây lì xì ở nhà anh đăng lên Weibo.”
Meo meo meo?
Làm sao em biết papa đang thắc mắc là em có nhìn trộm papa hay không?
Vẻ mặt Vinh Tình khiếp sợ.
Sau đó anh mới từ từ phản ứng lại.
A a a, tìm lộn trọng điểm rồi!
Trọng điểm hẳn là tên nhóc khốn nạn nào đã đăng bức hình lên?
“Người em nói là con gái?”
Vinh Tình suy nghĩ một chút, nhất định là mấy đứa nhỏ Công Tôn Tử Bạch dẫn đến.
Dù sao người giúp việc ở chỗ Vinh Tình chỉ toàn là bác gái.
“Ừm, đúng vậy, em có gửi hình cho anh rồi đấy.”
Lâm Kích nhanh chóng gửi qua.
Vinh Tình mở ra xem, không sai, đúng là như vậy.
Đây không phải là đứa nhóc hỏi anh có thể chụp hình được không đó sao?
Nhưng mà papa cho nhóc chụp hình chứ không cho nhóc tự ý đăng lên mà!
Cổ họng Vinh Tình nghẹn lại, rốt cuộc nhóc con này là sao vậy!
Papa cho nhóc tiền lì xì mà nhóc lại hãm hại papa như thế!
Rốt cuộc nhóc lương tâm không!
Hừ!
Vinh Tình bùng nổ trong lòng một lúc lâu mới phản ứng lại.
Ồ? Không đúng lắm!
Người ta chỉ đăng hình thôi nhưng tại sao Lâm Kích lại biết được?
Anh hỏi lại, Lâm Kích yên lặng nhìn anh rồi gửi thêm một bức hình.
Là hotsearch trên Weibo, xếp hạng không cao lắm nhưng vẫn nằm trong năm mươi vị trí đầu.
Cây lì xì hiện đang xuất hiện trong nhà Vinh Tình.
???
“Làm sao bọn họ biết là nhà anh?”
Vinh Tình ngơ người, không phải anh đã làm một cây lì xì cùng kiểu rồi sao???
Lâm Kích nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của anh, yên lặng gửi qua một bức hình.
Bên trên là định vị lúc cô gái kia đăng Weibo được khoanh tròn lại.
…. Fuck!
Nhóc kia lại dám đăng dưới mí mắt papa!
Papa vậy mà không biết?
Không đúng! Nhóc con vẫn chưa có được sự đồng ý của papa!
Vinh Tình tức giận, dùng chân điên cuồng đá vào góc khuất ghế sofa trút giận.
“Đều do Công Tôn Tử Bạch! Là do mấy đứa nhóc do y dẫn tới chúc tết mình! Còn lấy tiền lì xì của mình! Làm gì vậy? Mình chỉ nói nhóc con đó có thể chụp hình! Chứ chưa nói nó có thể đăng Weibo mà!”
Còn để định vị! Lỡ như bị người khác hiểu lầm quan hệ của bọn họ thì sao!
Fuck!
Lâm Kích thấy anh tức giận như vậy, còn nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng động đùng đùng thì đoán được Vinh Tình hẳn là bị chọc tức rồi.
Sau khi nghiền ngẫm lại lời nói của Vinh Tình, cậu lập tức có thể hiểu được nguyên nhân Vinh Tình tức giận.
Cậu suy nghĩ, “Vậy sao anh không đi tìm người đó tố cáo đi? Không phải anh nói vai vế của người đó khá lớn sao? Nếu do người đó dẫn người tới thì phải để y dạy dỗ lại, cũng coi như cho anh một câu trả lời?”
Vinh Tình sửng sốt.
Tố cáo? Anh trầm tư.
Hợp lý! Không hổ danh là em!
Không sai! Papa phải đi tìm Công Tôn Tử Bạch tố cáo thôi!
Để y dạy dỗ lại nhóc con đó!
Sau đó kéo nhóc con này vào danh sách đen! Tiền lì xì cái gì, không cho nữa!
“Anh đi liền đây!”
Vinh Tình nói xong đã lập tức muốn tắt video, Lâm Kích vội vàng gọi anh lại.
“Cứ chờ một chút, em còn có lời muốn nói với anh.”
?
Meo meo meo? Vậy em nói nhanh đi, papa rất bận!
Vinh Tình lẩm bẩm trong lòng nhưng ngoài mặt lại rất mong đợi.
Chuyện gì vậy? Em nói đi! Papa nghe!
Lâm Kích nhìn anh rồi lại nhìn bức hình trên điện thoại, bỗng nhiên cậu lại gần ống kính trước mặt, cậu nhìn Vinh Tình, trong ánh mắt vừa có chút bất đắc dĩ rồi lại có chút mong đợi.
“Dù sao người trong giới cũng nhìn thấy rồi anh dỡ cây lì xì kia ra đi, vậy nên anh định lúc nào thì đưa ra câu trả lời cho tờ giấy kia đây?”
Cậu đau khổ ở nhà mấy ngày, không ngờ rằng thứ mình nhìn thấy lại là bức hình rêu rao của Vinh Tình trên Weibo, ngoài ra con người không có lương tâm này vậy mà không chịu liên lạc với cậu, khiến cậu vẫn luôn ôm mong đợi.
Kết quả lại chờ được hot search ngày hôm nay, còn nghi ngờ trong nhà Vinh Tình xuất hiện cô gái không biết tên.
Ánh mắt Vinh Tình liếc nhẹ sang bên cạnh, anh lầm bầm rồi cúi đầu nhìn ngón chân đang mang tất của mình.
“Thì vài ngày nữa lận.”
Muốn giải phong ấn ngu ngốc còn phải chờ hai năm nữa đấy!
Lỡ như papa đồng ý với em rồi em lại muốn để papa chơi trò chơi ăn gà cùng em thì làm sao bây giờ?
Papa không biết chơi đâu!
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Vinh Tình lại có hơi không yên lòng.
Anh cũng không muốn kéo dài đâu!
Nhưng là đàn ông mà! Ai mà không thích chơi ăn gà cùng người yêu đâu chứ!
Nhưng mà anh lại không chơi được! Còn phải chờ thêm hai năm mới có thể chơi được, đến lúc đó lỡ như chó săn nhỏ ghét bỏ anh, sau đó nói muốn chia tay thì làm sao bây giờ!
Vậy còn không bằng trước tiên cứ kéo dài!
Dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể chia tay!
Cho nên biện pháp không chia tay tốt nhất! Chính là trước tiên cứ kéo dài!
Không cho em thích người đàn ông khác!
Bên ngoài thì anh mạnh miệng dáng vẻ thoạt nhìn bướng bỉnh nhưng mà Lâm Kích lại có thể nhìn ra được sự bất an và sợ sệt ẩn giấu trong mắt anh, cậu suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhận ra có điều kỳ lạ.
Có lẽ trước đây cậu đã nghĩ đúng, Vinh Tình cũng thích cậu nhưng chỉ là bị vướng phải tình huống gì đó nên anh vẫn luôn kéo dài.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại rồi nghiêm túc nhìn Vinh Tình.
“Vậy anh thử nói cho em nghe nếu như em tiếp tục chờ anh thì em có thể chờ được anh không?”
Nếu như Vinh Tình cứ kéo dài thì khi nào có một ngày Vinh Tình sẽ không tiếp tục kéo dài nữa không?
Vinh Tình sửng sốt, theo bản năng gật đầu.
“Chờ được mà, chỉ chờ đến lúc em hai mươi hai tuổi thôi.”
Lúc đó là có thể lĩnh chứng cùng papa rồi.
Phút chốc trong lòng Lâm Kích như nổi lên sóng lớn, sự hưng phấn cùng tiếc nuối đồng thời đánh thẳng vào trong ngực cậu, làm cậu phải hít một hơi thật sâu.
Hai mươi hai tuổi sao? Được.
Chỉ cần có thể chờ được Vinh Tình thì cậu vẫn nguyện ý tiếp tục chờ đợi.