Beta: NKHA
?
Tới được địa chỉ Tống Hiền đưa đã là hơn 8 giờ tối. Vinh Tình cũng không nghĩ tới trên đường lại kẹt xe đến như vậy, hơn nữa anh càng thấy kỳ quái là thẻ của người trong quyển sách này mỗi tháng đều có mười vạn sao?
Sao đầy một đường này tất cả đều là siêu xe?
Hoàn hảo, mình đặc biệt trở về thay đổi chiến kỵ là đúng đắn! Bằng không thiếu chút nữa liền thua!
Vinh Tình đắc ý trong lòng.
Ồ? Chuyện gì xảy ra vậy?
Xe thong thả chuyển động, Vinh Tình nhìn thoáng qua hàng siêu xe phía trước, còn có một người so với một người càng ăn diện lộng lẫy hơn đứng trước siêu xe, anh khẽ nhíu mày.
Này giống như có người đang mở tiệc rượu?
Anh lại lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua định vị, không sai mà! Chính là nơi này!
Dừng xe lại ở bên người một phục vụ trong bãi đậu, Vinh Tình xuống xe tiện tay ném chìa khóa qua.
"Tiệc rượu bắt đầu rồi? Tống Hiền đâu?"
Phục vụ bãi đậu xe hiện lên một tia hâm mộ dưới đáy mắt, vội càng cung kính nói.
"Tống tiên sinh ở bên trong tiệc."
Vinh Tình không biểu hiện cảm xúc chỉ gật đầu cất bước đi vào, chiến bào mặc trên người đều muốn hạ thấp nổi bật của tất cả mọi người ở đây xuống. Vinh Tình đang chửi ầm lên trong nội tâm!
Má! Cái tên Tống Hiền rác rưởi này! Vậy mà lại không có lòng tốt!
Anh mở tiệc rượu sao không nói với lão tử một tiếng? Nếu không phải lão tử muốn khoe giàu, hừ, là muốn dùng hương thơm của tiền tài đả động anh, thì lão tử đêm nay đã phải mất mặt đến tận Thái Bình Dương rồi!
Được rồi, cái tên rác rưởi này tuyệt đối không phải một tuyệt vời anh có thể coi trọng, nhường cho bạch liên hoa hưởng thụ đi!
Trong lòng mang theo một tia tức giận đi vào tiệc rượu, Vinh Tình liếc mắt một cái liền thấy một nam nhân nhân mô cẩu dạng* bị vây ở chính giữa.
(*Nhân mô cẩu dạng: mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.)
Anh khó chịu đánh giá trong chốc lát, sau đó càng thêm khó chịu.
Má! Tên Tống Hiền này thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng thế nhưng cũng được cỡ tám phần, khó chịu! Quá khó chịu!
Ước chừng là ánh mắt anh quá mức nóng rực, Tống Hiền đang cùng vài vị khách khứa nói chuyện vừa ngẩng đầu lên liền đúng lúc đối diện tầm mắt Vinh Tình. Tống Hiền có chút kinh ngạc, chợt nhìn Vinh Tình ngăn nắp xinh đẹp đáy mắt liền có tí xiu thất vọng nhưng rất nhanh lại che giấu, khóe môi treo lên một nụ cười tiêu chuẩn nhìn Vinh Tình đang đi tới.
Người còn chưa tới thì tiếng đã tới trước.
"Vinh tổng đã tới, thật đúng dịp, tôi vốn còn đang suy nghĩ có nên nhắc nhở Vinh tổng đêm nay trong nhà vừa vặn có tiệc rượu hay không. Nhưng mà Vinh tổng quả nhiên là Vinh tổng, thì ra đã biết trước."
Vinh Tình ha hả một tiếng trong lòng.
Nói tiếng người đi được không?
Anh làm bộ không chút để ý nâng tay lên, cần phải từ góc độ này cho Tống Hiền thấy được đồng hồ mấy ngàn vạn trên tay mình làm hắn chói đến mù mắt.
"Tống tổng biết nói đùa, tôi nơi nào có năng lực biết trước, sau khi gọi xong cho Tống tổng tôi liền trực tiếp tới đây, cũng may mọi người đều không để ý đến cách ăn mặc mộc mạc của tôi nên lúc này tôi mới không bị mất mặt."
Không phải là đấu võ mồm sao! Tới đi! Tổn thương lẫn nhau đi! Ai sợ ai!
Mặt Tống Hiền nháy mặt vặn vẹo.
Ai con mẹ nó ăn mặc mộc mạc!
Đôi mắt lại bị chói một chút, hắn chịu đựng lòng hiếu kỳ không nhìn cái đồng hồ kia nhưng trên thực tế hắn không nhìn cũng có thể đoán được giá trị ít nhiều của cái đồng hồ đó từ một thân trang phục này của Vinh Tình!
Cái tên chó này! Mấy buổi đấu giá lớn mỗi năm cái nào cũng đến, vậy cũng đủ biết họ Vinh rốt cuộc có bao nhiêu tiền!
Tống Hiền nghiến răng nghiến lợi cố nặn ra một nụ cười.
"Vinh tổng nói không sai mọi người đều nên ăn mặc mộc mạc chút, là do tôi hôm nay chưa kịp chuẩn bị, nhưng mà trong một lần đấu giá Vinh tổng hạ thủ lưu tình nhường tôi mua được đôi nút tay áo kia, hôm nay tôi cũng tiện tay mang theo, mà Vinh tổng giống như cũng rất yêu thích, anh có muốn nhìn thử một chút không?"
Tôi mẹ nó cho anh tức chết! Không phải muốn khoe sao! Tới đây!
Vinh Tình bị sự không biết xấu hổ của hắn làm cho khiếp sợ. Đây là người gì vậy? Lần trước nếu không phải bá tổng anh liên tiếp mua được tám món, tới món thứ chính thật sự cảm thấy Tống hiền quá đáng thương nên nhường cho hắn, bằng không nút tay áo này nên là của anh!
Hắn vậy mà còn lấy ra khoe!
Hetui*! Không biết xấu hổ!
(*Hetui: Là một từ phổ biến trên Internet. Nó là một từ tượng thanh, là một loại âm thanh mô phỏng một người khạc ra. Cách phát âm của hetui rất giống âm thanh phát ra khi khạc nhổ. Từ 'hetui' còn rất giống từ 'huh' mà chúng ta thường nói.)
"Tính toán một chút, thật ra lúc ấy tôi cũng cảm thấy nó không phù hợp với cái giá hai mươi vạn, nhưng mà có lần tôi mang theo nó, trợ lý nói không phù hợp với khí chất của tôi nên tôi cũng không mang nữa."
Nói xong, anh giống như nhớ ra gì đó.
"Đúng rồi, tôi nhớ rõ lúc ấy Tống tổng cũng muốn đấu giá món đó, tôi để đó không dùng cũng vô dụng, dù sao cũng là bạn bè giảm giá 988 nhường cho Tống tổng đi."
Làm anh mẹ nó tức chết này!
Tóc Tống Hiền đều sắp tức giận đến dựng thẳng lên.
Cái tên Vinh Tình này rốt cuộc là muốn như thế nào! Hắn hôm nay tới là muốn đối nghịch với mình sao?!
Trùng hợp, Vinh Tình vừa vặn cũng nhớ tới vấn đề này. Tiện tay lấy hai ly rượu trên tay phục vụ đi qua, Vinh Tình đưa một ly đến ý bảo Tống Hiền chỉ có sức chiến đấu giống trình độ gà tiểu học nhận lấy.
"Chúng ta ra vườn hoa tâm sự?" Khoe giàu thành công, Tống Hiền này cũng nên phát hiện bản thân kiếm tiền không đủ nhiều đi? Còn không nhanh chóng lại đây hợp tác cùng anh?
Tống Hiền không muốn nhận ly rượu. Hắn thậm chí cảm thấy Vinh Tình không thể nói lý! Tên này chẳng lẽ không nên chán nản tới đây xin mình hợp tác sao? Loại thái độ cùng nổi bật giống chủ nhân của tiệc rượu này là chuyện như thế nào?
Vinh Tình kỳ quái nhìn Tống Hiền một cái.
"Sao vậy, anh không uống?" Rượu này rất ngon đấy!
Nghĩ, anh lại nếm một ngụm. Tống Hiền nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng liền dậy sóng.
Không được! Hắn không thể ngay cả uống rượu cũng bị hạ thấp được!
Nhận ly rượu, Tống Hiền một hơi uống cạn.
Thắng!
Hắn đắc ý nghĩ.
Vinh Tình đá đá hắn, "Đi ra ngoài tán gẫu." Nói xong anh liền quay đầu đi làm Tống Hiền sửng sốt một chút. Đợi đã, đi đâu?
Sau đó hắn choáng váng đi theo.
Tới vườn hoa nhỏ, Vinh Tình kiểm tra khắp nơi một chút. Tốt, không có mấy cặp đôi thân mật, cũng không có mấy cặp đôi đi nɠɵạı ŧìиɦ. Anh lúc này mới nhìn Tống Hiền, nói thẳng một câu.
"Nói đi, anh vì sao không chịu hợp tác, vì một đứa con trai?" Ây da trong truyện đam mỹ tất nhiên không có lựa chọn thứ hai!
Tống Hiền vốn đang choáng váng, vừa nghe thấy lập tức kích động.
"Trong lòng anh rõ ràng nhất!"
Vinh Tình mặt không đổi sắc, nhướng mày.
"Là vì Tiêu Tử Kỳ? Nói đi, cậu ấy cho anh bao nhiêu tiền?"
Tống Hiền đột nhiên thanh tỉnh, trợn tròn mắt.
"Cái gì bao nhiêu tiền?"
Vinh Tình khảy đồng hồ trên cổ tay, làm mắt Tống Hiền bị chói mấy lần.
"Cậu ấy cho anh bao nhiêu tiền tới đối phó với tôi? Nói cách khác, mỗi lần đấu giá món gì anh cũng đều đoạt của tôi, nếu vậy thì sao có thể bỏ được cơ hội cùng tôi kiếm số tiền lớn được!" Anh nói như chém đinh chặt sắt.
Tống Hiền ngốc, Tống Hiền choáng váng. Qua một lúc lâu hắn mới tức hộc máu nói.
"Tôi không cho phép anh dùng tiền để so sánh tình cảm của tôi với Tống Tử Kỳ! Cậu ấy không có để tôi đối phó anh, ngược lại cậu ấy biết rõ bản thân bị ủy khuất nhưng nghe được tôi muốn hợp tác với anh còn khuyên tôi không cần bởi vì cậu ấy mà kiếm chuyện! Cậu ấy ôn nhu như vậy...."
"À."
Vinh Tình lạnh nhạt.
"Cho nên anh thừa nhận, anh không có tiền? Từ bỏ lần hợp tác này thì buổi đấu giá lần sau anh đoạt được với tôi sao?" Miệng đầy dao đâm lòng người! Còn muốn đâm cùng vị trí! Tống Hiền mắt thường có thể thấy được liền héo đi một nửa. Hắn xác thật không thể.
Nếu Vinh Tình một mình nắm quyền thì trên đầu hắn chính là đội danh nghĩa Tống thị, ngồi ghế thái tử của Tống thị. Nói cách khác, trên đầu hắn còn có cha hắn quản. Hơn nữa hợp tác lúc này, hắn đã sớm tính qua chỉ cần thành công thì mỗi năm số tiền hắn có được ít nhất phải hơn sáu chữ số.
Đây là kim chủ papa đấy!
Vinh Tình thấy vẻ mặt hắn biến hóa, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng.
"Anh có tiền mua X sao?" X là món đấu giá thứ nhất bá tổng mua tại ngày đấu giá đó. Tống Hiền muốn nói lại thôi, sau đó hắn lắc đầu.
"Vậy anh mua được XX không?" XX là món đấu giá thứ hai.
Tống Hiền ủy khuất, không nói lời nào tiếp tục lắc đầu.
"Vậy XXX và XXXX anh đương nhiên cũng không mua nổi nhỉ?" Bổ đao bổ đến cùng, gϊếŧ người phải gϊếŧ tâm!
Tống Hiền chỉ nghĩ liền oa một tiếng khóc lên. Hắn không muốn lắc đầu nhưng mà hắn không có tiền.
"Tiêu Tử Kỳ cũng không cho tiền để anh đối phó với tôi đúng không?"
Lại là hai chữ cho tiền!
Tống Hiền cuối cùng cũng nói chuyện.
"Đúng vậy, nhưng mà...."
"Không có nhưng mà!"
Vinh Tình vô tình đánh gãy.
"Hơn nữa cậu ấy còn để anh hợp tác tốt với tôi, nói cách khác cậu ấy không biết anh không có tiền! Anh thử nghĩ lại xem! Anh lúc này nên làm là một chân đá văng đối tượng hợp tác như tôi ra sao? Vậy tiền của anh làm sao có được?"
Con ngươi Tống Hiền chấn động, điên cuồng dao động. Vinh Tình đúng lúc bổ thêm một đao cuối cùng.
"Hơn nữa tôi không sợ nói anh biết, tôi gần đây nhìn trúng một đứa nhỏ trong đoàn phim của Tiêu Tử Kỳ, tôi đầu tư 3000 vạn cho cậu ấy vai nam chính. Còn anh? Anh đập cho Tiêu Tử Kỳ bao nhiêu tiền?"
3000 vạn! Tống Hiền làm việc quanh năm suốt tháng mới có được 3000 vạn cảm thấy chua. Phía trên cây chanh là quả chanh, phía dưới cây chanh chỉ có mình. Hắn trông mong nhìn Vinh Tình, bỗng nhiên phát hiện chiều cao của tên này lại vĩ đại như thế.
Quá có tiền! Quá giàu!
Hắn cũng muốn mắt không nháy đập cho người khác 3000 vạn! Nhất định rất sảng khoái!
Vinh Tình lấp đầy trái tim hắn bằng mấy nhát dao cuối cùng, kiên định dẫm lên.
"Hơn nữa tôi gần đây không thích khẩu vị như Tiêu Tử Kỳ, nói thật cậu ấy cứ khóc sướt mướt, quá ngán. Anh quay lại nói với cậu ấy một tiếng yên tâm đi, tôi chướng mắt cậu ấy, anh cũng không cần thiết nhắm vào tôi."
Tống Hiền quả thật bị ổn định ý chí chiến đấu. Hắn vội vàng nhìn Vinh Tình.
"Vậy chuyện hợp tác...."
Vinh Tình vừa lòng. Không tồi. Không uổng công mấy chiêu lúc trước anh học được. Trước tiên khoe giàu để mê hoặc hắn, để hắn biết hận nhà giàu, như vậy sẽ thích hợp châm ngòi thổi gió. Nhìn đi! Tống Hiền này không phải rất tự giác sao?
"Sang năm anh cứ tìm trợ lý của tôi, biết trợ lý Hà Khiêm chứ? Trước tiên hai người cứ trò chuyện vài lần rồi so sánh hợp đồng, sau đó cặp nút tay áo kia tôi không giảm giá 988 nữa, tặng không cho anh."
Hợp đồng kia có thể kiếm một trăm nút tay áo trở về! Đưa hắn một cặp thì tính cái gì!
Vinh Tình nghiêng đầu về phía trước nghĩ thầm.
Tặng không!
Ánh mắt Tống Hiền sáng lên! Vậy chính là moi được đồ vật từ miệng Vinh Tình rồi!
Tâm tình khó giải thích được trở nên đắc ý.
Đêm đó, Tiêu Tử Kỳ lòng tràn đầy chờ mong Tống Hiền gọi điện báo cho mình tin tức tốt, nhưng chờ được chính là tin tức Vinh Tống lần nữa mạnh mẽ hợp tác với nhau, còn có Tống Hiền hưng phấn gọi điện thoại tới.
"Tử Kỳ! Tôi đều nghe em! Tôi không gây phiền toái cho Vinh Tình! Hai người chúng tôi còn hợp tác nữa! Nhưng mà em yên tâm, tôi hỏi qua rồi hắn nói hắn nhìn trúng chính nam chính trong đoàn phim sẽ không đến quấy rầy em nữa, em cứ yên tâm đóng phim đi!"
Lập tức, trên mặt đất xuất hiện thêm một cái điện thoại bể nát.
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tử Kỳ: A, đàn ông. :)