XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

F.uck!

Cả người Vinh Tình đều không tốt.

Cuốn sổ nhỏ đâu?

Cuốn sổ nhỏ đâu!

Cuốn sổ nhỏ của anh đâu rồi!

Vừa nghĩ tới mấy thứ viết trong cuốn sổ nhỏ, Vinh Tình lảo đảo muốn ngã.

Không, không được, cuốn sổ nhỏ của anh đâu?

Một cuốn lớn như vậy mới vừa rồi còn ở trên người anh!

Vinh Tình chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ.

Cuốn sổ nhỏ đó!

Mấy thứ trong cuốn sổ nhỏ đó!

Nó không thể tùy tiện bị người khác xem được!

A a a a a!

Anh bùng nổ rồi!

Vinh Tình lập tức quay lại cẩn thận tìm một lần khắp căn phòng anh mới vừa ngồi.

Sau đó lại hỏi phục vụ, phục vụ biểu thị bọn họ tuyệt đối không nhìn thấy có đồ vật nào rơi xuống.

Vinh Tình nghiêm mặt đi ra khỏi nhà hàng, cả người đều không tốt.

Fu.ck!!!

Rốt cuộc cuốn sổ của anh ở đâu?

Chờ chút!

Vẻ mặt Vinh Tình bỗng nhiên trở nên vi diệu.

Trong đầu anh có một suy nghĩ không rõ ràng vô cùng lớn mật.

Anh chỉ từng đi đến đoàn phim cùng nhà hàng.

Nhưng mà nhà hàng không tìm được bất kỳ đồ vật nào.

Cuốn sổ nhỏ kia sẽ không phải là rơi ở chỗ Lâm Kích.... Nhỉ?

Ha ha.

Vinh Tình cười lạnh.

Tưởng rằng papa sẽ bối rối sao?

Papa sẽ sao?

Papa tất nhiên không rồi!

Papa thèm muốn thân thể cậu ấy!

Papa chính là người thấp hèn!

Thế nào không được sao!

Ngược lại chắc chắn Lâm Kích cũng biết!

Vinh Tình vò đã mẻ lại sứt.

Trong lòng cũng không cảm thấy hoảng loạn, thậm chí đã tập mãi thành quen.

Không phải chỉ là bại lộ sự thật anh thèm muốn thân thể Lâm Kích sao?

Anh không hoảng hốt!!!

Không sai!

Anh căn bản không hoảng loạn!

Vinh Tình bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Thậm chí anh còn lấy điện thoại ra, suy nghĩ một lát rồi gõ một tin nhắn.

[Có thấy một cuốn sổ nhỏ không? Cậu xé trang cuối cùng ra rồi học tập cho giỏi một chút.]

Không sai!

Khí phách!

Papa nên khí phách như vậy!

Vinh Tình nhìn chằm chằm tin nhắn trong điện thoại.

Anh từ từ bắt đầu xóa bỏ từng chữ từng chữ.

Tuy rằng papa rất khí phách nhưng mà chỉ mình biết là được!

Chó săn nhỏ gì gì đó thì cứ để cậu tự mình hiểu rõ đi!

Nghĩ như thế, Vinh Tình chợt nhớ ra một vấn đề.

Nói thật.

Chó săn nhỏ hẳn là đã sớm biết mình thèm muốn thân thể cậu ấy nhỉ?

EQ của anh bắt đầu login.

Cho dù trước đây không biết thì bây giờ thấy cuốn sổ nhỏ cũng phải biết rồi nhỉ?

Vinh Tình sờ cằm.

Nếu chó săn nhỏ biết rồi vậy cậu ấy sẽ làm thế nào đây?

Bỗng nhiên anh rất có hứng thú!

Suy nghĩ kỹ một chút đi!

Đây chính là một lần thăm dò!

Lỡ như, lỡ như chó săn nhỏ cũng có hứng thú papa!

Vậy chẳng phải papa có thể phát triển thành một đối tượng nam nam không thuần khiết!

Vinh Tình không khỏi vui vẻ!

Tốt, cứ quyết định vậy đi!

Tối hôm đi, trong thành phố bỗng nhiên nổi gió lớn làm nhiệt độ chợt giảm xuống.

Không ít người mới vừa bới đống quần áo giữ ấm rất dày ra thì một trận tuyết lớn bỗng nhiên rơi xuống.

Toàn bộ thành phố lập tức biến thành một thế giới tràn ngập băng tuyết.

"Thời tiết năm nay có hơi lạ, sớm như vậy mà đã có tuyết rồi."

Hà Khiêm mặc áo ngủ dày, mặt mày y mang chút hơi thở lười biếng, dáng vẻ khác một trời một vực so với sự mạnh mẽ thường ngày.

"Meo ~"

Cả người Điềm Đậu cuộn lại chui vào trong ổ mèo, toàn thân con mèo giống như một cái thảm lông xù, bên cạnh là một cái lò sưởi, cái đuôi mượt mà vung qua vung lại như hận không thể cứ như vậy mà dán sát lên bề mặt lò sưởi.

"Nhóc con không có lương tâm này."

Hà Khiêm xoay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của Điềm Đậu thì nhịn không được ngồi xổm xuống gãi mũi của nó.

"Bình thường lạnh thì chui vào trong ngực ba, bây giờ có niềm vui mới thì quên mất người cũ hả?"

Điềm Đậu ngẩng đầu, đệm hoa mai nhẹ nhàng kéo tay y ra, híp mắt ra hiệu kêu y gãi cằm, đôi mắt ướt át đáng yêu làm người khác không thể chống lại được.

"Con đó...."

Giọng điệu Hà Khiêm khá là bất đắc dĩ nhưng vẫn thỏa mãn nhóc con không có lương tâm này, đưa tay nhẹ nhàng gãi cằm cho nó.

"Hình như ngày mai sẽ hơi lạnh, đến lúc đó nhận thưởng thì phải ngoan ngoãn giống như năm ngoái có biết không?"

Hà Khiêm ôm mèo từ trong ổ ra rồi liếc mắt nhìn cao ốc Vinh thị cách đó không xa, ngáp nhẹ một cái.

Thấm thoát đã hơn một năm rồi.

Năm nay ngược lại trôi qua đặc sắc hơn nhiều so với lúc trước.

Vinh tổng này thú vị hơn nhiều so với vị kia.

10

"Thế giới lớn như vậy, chúng ta vẫn nên đi nhìn nhiều một chút hiểu không Điềm Đậu?"

Bằng không thì sao lại biết còn có nhiều chuyện mới mẻ như vậy?

Hà Khiêm hôn lên cái mũi nhỏ của con mèo một cái rồi kéo rèm cửa sổ lại.

Bận rộn lâu như vậy mới được nghỉ đông, đúng lúc trời lại đổ tuyết thì nên làm một giấc mà đã lâu không được ngủ ngon.

"Hắt xì ——!"

Anh hắt xì một cái đầy kinh động dọa đến bản thân mình.

Anh ngơ ngác ngồi một hồi lâu mới lấy lại phản ứng.

Sao lại lạnh như vậy!

Lạnh chết papa!

Suýt nữa sắp chết người rồi!

Anh khẽ quấn chăn lại, để lộ nửa con mắt nhìn ra phía ngoài rèm cửa sổ.

Hay lắm! Anh lập tức kinh ngạc.

Bông tuyết bay lả tả trên bầu trời, toàn bộ thành phố đều bị bao phủ trong làn áo trắng, ngay cả đèn neon cũng yếu đi một chút.

Liếc mắt nhìn qua, toàn bộ thành phố lại có chút hương vị tĩnh mịch.

Bên trong bản chất Vinh Tình chưa từng thấy qua trận tuyết lớn như vậy nên nhất thời có hơi kích động.

Tuyết thật lớn!

Tuyết lớn như vậy!

Có phải là nên đi chơi chút không?

Ví dụ như đại chiến ném cầu tuyết!

Đắp người tuyết!

Ngâm nước nóng!

"Shh ——!"

Một cảm giác lạnh truyền tới lòng bàn chân.

Vinh Tình run cầm cập.

Lạnh quá!

Quá lạnh!

Ngón chân trái giẫm lên ngón chân phải.

F.ck!

Lạnh quá!

Vinh Tình bị lạnh đến sợ hết hồn.

Anh lập tức ủ rũ.

Được rồi, chơi tuyết cái gì vẫn là đi ngủ thôi.

Vinh Tình nằm mơ.

Trong mơ anh chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi cho nên không chút kiêng kị mà lao vào trong tuyết, đắp người tuyết, ném cầu tuyết, còn có ngâm nước nóng mà anh luôn muốn thử, thậm chí anh còn mơ thấy mình đang trượt tuyết.

Chỉ là kỹ thuật không tốt lắm nên vừa mới leo lên đã bị trật chân đâm đầu vào trong đống tuyết.

Trong mơ anh ngồi trong tuyết cười ha ha rất vui vẻ, chỉ là trong tuyết có hơi lạnh.

Không lâu sau anh lại bị lạnh đến mức tỉnh lại.

Trước khi ngủ anh rõ ràng đã mặc áo dài quần dài giữ ấm, nhưng mà bây giờ ngực anh lại bị kéo xuống một mảng lớn bị gió thổi lạnh, quần cũng biết mất tích chỗ nào.

Dưới chân kẹp một nửa chăn mềm, còn sót lại một nửa nằm trên đất.

Vinh Tình yên lặng lấy tay che mặt mình.

Chẳng trách anh lại cảm thấy trong mơ lạnh như thế!

Vinh Tình bất đắc dĩ tăng nhiệt độ điều hòa lên.

Chỉ là anh không ngờ rằng dưới sự xen kẽ của nóng lạnh anh thành công bị cảm.

Cao ốc Vinh thị.

Hà Khiêm hiếm thấy mà mặc một cái áo sơ mi màu hồng nhạt ôm Điềm Đậu, bên ngoài mặc áo khoác dài còn bên trong thì Điềm Đậu đang chui đầu vào trong ngực y, vô cùng dính người.

"Lúc này mới biết dính ba sao? Nhóc con không có lương tâm."

Y cúi đầu đùa giỡn với Điềm Đậu, gật đầu ra hiệu với nhân viên vừa đi ngang qua.

Y ôm mèo cười dịu dàng suốt đường đi, không biết đã mê hoặc được bao nhiêu nhân viên nữ mới vào công ty một năm nên chưa từng thấy dáng vẻ này của y.

"Hôm nay trợ lý Hà đẹp trai quá!"

Hà Khiêm mới vừa đi qua thì một nhân viên nữ mới tới không nhịn được nắm lấy nhân viên lâu năm bên cạnh hưng phấn nói.

Trời ạ! Y thế mà lại thì thầm nói chuyện với mèo!

Quả thực làm cho trái tim người khác cũng phải tan chảy!

Nhân viên lâu năm cũng không nhịn được nhìn bóng lưng Hà Khiêm thêm vài lần, mới hơi thổn thức dùng thân phận người từng trải khuyên nhủ.

"Cô nhìn một chút là được rồi, một năm chỉ có một cơ hội nhìn thấy dáng vẻ đó của trợ lý Hà."

"Vì sao?"

"Còn có thể vì sao? Thời gian làm việc bình thường cô có từng thấy dáng vẻ này của trợ lý Hà chưa? Ngày hôm nay không giống nhau, trợ lý Hà nhất định là đã bắt đầu nghỉ đông, cô nhìn quần áo y mặc trên người thoải mái thế nào, không giống với bình thường chứ?"

"Đúng vậy, nhưng mà tôi tưởng trợ lý Hà lại muốn mặc cái gì ít trang trọng chút."

"Chà, nếu là người khác thì còn có thể nhưng trong thời gian làm việc trợ lý Hà chưa bao giờ mặc đồ bình thường."

"Vậy nếu hôm nay anh ấy nghỉ đông thì tại sao trợ lý Hà còn muốn đi đến công ty."

Nhân viên lâu năm liếc mắt nhìn bốn phía rồi lại gần nhỏ giọng hưng phấn nói.

"Cái này cô cũng đừng nói ra ngoài tự mình biết là được rồi."

Nhân viên mới vừa nghe được thì lập tức kích động.

Là chuyện kỳ lạ gì động trời sao!

"Cô biết trợ lý Hà tới làm gì không?"

"Không biết." Nhân viên mới thành thực lắc đầu, trong đầu lại đang bổ não ra 108 loại khả năng.

Hoặc là, là bởi vì trong công ty có tình nhân bí mật của trợ lý Hà?!

"Ai! Thật ra là do mọi người cùng Vinh tổng liên kết lại cầu xin đấy! Trợ lý Hà chính là một người cuồng mèo! Bình thường chết sống cũng không chịu mang mèo ra ngoài! Cô thấy con mèo kia không? Nó tên là Điềm Đậu! Có phải rất đáng yêu rất ngọt không? Nhận thưởng của họp thường niên đêm nay chính là Điềm Đậu lên rút! A a a a a a! Điềm Đậu thật sự đáng yêu đến mức bùng nổ!"

Vẻ mặt của nhân viên mới dần dần cứng lại.

Gì vậy.

Cô có tư cách gì nói trợ lý Hà cuồng mèo?

Một đám mấy người liên kết lại đi hít mèo của trợ lý Hà mà còn không thấy ngại nói đến người khác....?

Hà Khiêm nhìn chằm chằm rất nhiều ánh mắt đang liếc trộm mèo, đi thẳng tới văn phòng tổng tài.

Bài học xương máu năm ngoái nói cho y biết tuyệt đối không thể để Điềm Đậu dễ dàng rời khỏi tầm mắt của y!

Nếu không mấy tên biến thái hít mèo đó không chắc sẽ làm ra chuyện gì đâu!

Mới vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong liền truyền tới một tiếng ho khan kinh thiên động địa.

Bước chân Hà Khiêm dừng lại, "Vinh tổng?"

"A ~?"

Vinh Tình miễn cưỡng ngẩng đầu từ sau bàn làm việc lên, trong đôi mắt đều là nước mắt do ho ra, hai má đỏ chót, nhìn như lảo đảo muốn ngã.

Ngay cả giọng nói cũng chỉ còn lại một chút hơi thở, cực kỳ thất thường.

"Ngài bị cảm? Bên trong ngăn kéo nhỏ có chuẩn bị thuốc."

"Hả? A."

Vinh Tình gắng gượng chống người đứng lên tìm kiếm.

"Uống cái nào?"

Anh có hơi mê mang, lúc cầm thuốc chỉ cảm thấy đầu óc đều ngơ ngác.

Hà Khiêm chỉ trên tay trái anh, "Cái này."

"Được."

Vinh Tình mở thuốc ra trút xuống rồi mới tê liệt ngồi trên ghế.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà anh lại cảm thấy hồi phục được tí xíu sức lực.

"Được rồi, anh đi xem họp thường niên đi đừng ôm Điềm Đậu ở chỗ này của tôi, lỡ như lây bệnh cho hai người thì đi du lịch cũng không được thoải mái."

Vinh Tình phất tay một cái, ra hiệu Hà Khiêm đi nhanh lên.

Đừng tưởng anh không chú ý, lòng bàn chân tên này như mọc rễ trước cửa không nhúc nhích chắc chắn là trong lòng sợ Điềm Đậu bị bệnh!

Ai!

Cái tên cuồng mèo này!

"Được, vậy tôi mang Điềm Đậu đi trước."

Hà Khiêm hơi nhíu mày.

Y vừa tìm được chỗ hơi khác nhau rồi.

Nhưng mà cũng rất tốt.

Hà Khiêm giơ móng vuốt Điềm Đậu lên.

"Điềm Đậu nói bye bye với chú Vinh đi ~"

Điềm Đậu ngẩng khuôn mặt tròn vo lên, đôi mắt nhỏ cũng trợn tròn hơi nhỏ giọng kêu một tiếng meo, để lộ một chút mùi sữa ngọt ngào.

Vinh Tình lập tức hiểu được.

Fu.ck! Chẳng trách mấy người kia mỗi ngày đều nghĩ đến Điềm Đậu!

Bình luận

Truyện đang đọc