YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ


Trong những ngày sau đó, ngoài điều trị sức khỏe, sổ bệnh án của Dương Khánh Đình còn xuất hiện thêm cả điều trị tâm lí.

Bên giường bệnh của cô từ lúc nào đã xuất hiện thêm một chiếc xe lăn, là thứ vật dụng không thể thiếu của cô.

Qua những lời mà bác sĩ kể lại, cô được phát hiện đang nằm bên cạnh một xác xe con trên đường vào rừng hoang vắng bởi một nhân viên làm việc trong trạm xăng gần đó.

Cô cũng đã hôn mê được năm tháng rồi, hầu hết mọi vết thương trên người đều đã hồi phục, sau hai tuần nữa là có thể xuất viện.

Hàng ngày cô đều ngồi ở bên cạnh cửa sổ, không biết là đang nhìn về đâu nữa.

Chính cô cũng chẳng biết, bởi vì nhìn đâu, cô cũng chỉ thấy độc một mảng màu tối.

Giờ đây, bất cứ ai nhìn vào cô đều có thể nhận ra sự trống rỗng và vô định bên trong đôi mắt, nhìn cô giống như một con búp bê được đặt ở trong tủ kính trưng bầy, xinh đẹp nhưng vô hồn.


Bây giờ, mọi di chuyển và hoạt động thường ngày của cô đều phải phụ thuộc hoàn toàn vào chiếc xe lăn, những ngày đầu chưa quen nên cô vô cùng khổ sở để sử dụng được nó, nhưng hiện tại cũng quen dần rồi…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã qua hai tuần, Dương Khánh Đình được xuất viện về lại Dương gia, thêm một tuần nữa trôi qua, là ngày mà lễ cưới bất đắc dĩ ấy được diễn ra.

Dương Khánh Đình chẳng phải làm gì cả, bởi vì mọi công việc chuẩn bị cho mối hôn sự ấy đều đã được Nhậm Tẩu Giao , Dương Văn Bác và bên nhà chồng mới sắp xếp hết cả.

Việc của cô chỉ là ngồi yên để cho thợ trang điểm làm việc và thay vào một bộ váy cưới.

Đây là bộ váy cưới cổ trang màu đỏ, đó là vì hai ông bà bên nhà kia chuộng kiểu truyền thống, nên đám cưới diễn ra cũng theo phong các cổ truyền phương Đông.

Địa điểm tổ chức hôn lễ là ở nhà thờ tổ của gia đình nhà chồng mới.

Nghe nói ở đó, khách khác khứa đều đến rất nhiều, hầu như tất cả đều là những nhân vật lớn, còn có cả sự tham dự của thị trưởng thành phố.

Nhậm Tẩu Giao đặc biệt dặn dò có đừng có làm gì để cho họ mất mặt, ngoài ra, bà ta còn hào phóng cho cô biết chồng của cô mang họ Ân, còn tên như nào thì chẳng nói.

Khâu trang điểm đã hoàn tất, da cô trắng tự nhiên nên không cần dặm phấn, mi mắt chỉ cần vuốt một chút mascara, đôi môi mọng đỏ được đánh chút son tựa như hai cánh hoa hồng.

Người thợ trang điểm không biết đây là một cuộc hôn nhân gượng ép nên cứ luôn miệng khen Dương Khánh Đình.

“Chị đẹp, sao trên đời lại có một tuyệt sắc giai nhân như chị được cơ chứ? Nhìn chị nè!”
Cô gái ấy hướng Dương Khánh Đình đến một chiếc gương rất lớn được chạm khắc viền mạ tinh xảo, trong đó có phản chiếu hình ảnh của một cô dâu trong bộ váy đỏ được may bằng lụa tốt và những đường chỉ thêu trang trí nhã nhắn, phóng khoáng hình Phượng bay.

Vòng cổ, vòng tay, hoa tai và trâm cài tóc đều là từ vàng nguyên chất dược đính kèm những viên Hồng Ngọc lấp lánh phản lại ánh sáng.

Đều là đồ được gửi từ nhà chồng mới đến.

Nhìn cô dâu xinh đẹp trong gương, Dương Khánh Đình cảm thấy thật khó thở, trong lồng ngực mình bức bối.


“Ân thiếu gia là con trai trưởng của nhà họ Ân giàu có và quyền thế bậc nhất trong cả nước, đương nhiên đám cưới cũng thật hoành tráng nha! Được gả vào đó hẳn sẽ rất sung sướng nhỉ?”
Cô gái trẻ ấy hồn nhiên nói ra, vừa chỉnh lại búi tóc cho Dương Khánh Đình.

Còn cô thì chỉ cười cười không đáp.

Bỗng bên ngoài có các tiếng người xôn xao và tiếng động cơ của ô tô, đoán đó là những người đến rước dâu về, người thợ trang điểm cũng nhanh chóng hoàn thành nốt những thủ tục trang điểm còn lại, trùm tấm khăn che mặt màu đỏ lên đầu cho Dương Khánh Đình.

Đó là một tấm vải đỏ có thêu hình đôi chim Uyên Ương đang quấn quýt lấy nhau, ý chỉ về một cuộc hôn nhân đẹp và hạnh phúc bền lâu.

Đây là một hình tượng đẹp, nhưng trong mắt của Dương Khánh Đình, cặp chim ấy như đang mải mai cô vậy.

Người thợ trang điểm không thể nhìn ra được nét mặt sa sầm của Dương Khánh Đình, cứ vô tư nói rằng được trang điểm cho một cô dâu tuyệt sắc như cô là một vinh dự.

Từ ngoài, Nhậm Tẩu Giao cũng đã vào phòng thúc giục nên cô gái ấy cũng không ở lại lâu nữa, chào Dương Khánh Đình rồi thu dọn đồ nghề của mình mang đi.

Thấy không thể chần chừ thêm được một khắc giây nào, Nhậm Tẩu Giao nhanh chóng đẩy Dương Khánh Đình ra ngoài cổng nhà, nơi có một chiếc xe Limousine đang chờ sẵn.


“Về bên đó, nhớ đừng đắc tội với ai, con biết nhà ta nợ họ nhiều mà? Phải không?”
Dương Khánh Đình không đáp lại, chỉ gật đầu một cái yếu ớt.

Xong việc, bà ta đưa cho cô một cái vòng tay bằng vàng có đính nhẫn kim cương là của hồi môn, chuyển tay cầm xe lăn cho một người được Ân gia phái tới.

Nhìn động tác gấp rút ấy của Nhậm Tẩu Giao, hẳn là bà ta muốn cô biến mất cho nhanh để bà ta được hưởng tiền lời.

Dương Khánh Đình ngồi trên xe cùng với những người đàn ông xa lạ, tự mình dằn lòng không được có bất cứ phản ứng gì.

Chẳng biết cô sẽ đi đâu, về đến nơi nào, cưới ai, người đó trông ra sao.

Tất cả chỉ là những mông lung mờ mịt trong trí óc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc