YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ


Trong hai tháng gần đây, Dương Khánh Đình nhận ra Ân Diên Tuyền càng lúc càng để ý đến cô nhiều hơn, những lần vợ chồng ân ái cũng tăng lên so với những khoảng thời gian trước đó.
Hai tháng trôi đi mà cô vẫn chưa có bất cứ biểu hiện gì, hình như Ân Diên Tuyền đã bắt đầu nhận ra được một sự khác lạ, còn cô thì cứ mãi tránh né.
Ánh mắt anh nhìn cô dò xét và thâm thuý hơn rất nhiều.

Không phải là anh đã phát hiện ra bí mật của cô rồi đấy chứ?
Dương Khánh Đình nuốt nước bọt, tự trấn an lại tâm trí đang hỗn loạn của mình.
Nghĩ về những cơn tức giận của anh, cũng nhớ tới những lần anh nhìn cô trầm mặc, không có những lời mỉa mai buông ra, không có những hành động biểu thị sự không hài lòng, chỉ bằng một ánh nhìn anh cũng đã khiến cô lạnh cả da đầu.
Ánh nhìn của anh khiến cho cô chột dạ và hoang mang cùng cực.
Làm cho đầu óc cô đôi khi đã không thể cầm cự được, thoáng chốc đã nghĩ đến việc sẽ nói ra sự thật với anh.
May mà những lúc đó cô vẫn có thể tự kìm lại lòng mình.


Thật đáng lo ngại.
Hôm nay có mẹ chồng tới thăm, Dương Khánh Đình đặc biệt dặn dò đầu bếp chuẩn bị những món mứt và bánh cam mà bà yêu thích, pha cho bà một tách trà đặc.
Nhấp một ngụm trà thơm lừng, mặt của mẹ chồng lộ ra vẻ sảng khoái, nhưng vẫn không thể làm giảm đi được sự khó chịu trong cách đối đãi với Dương Khánh Đình.
“Cưới nhau cũng đã được gần một năm rồi mà cô vẫn không có tin vui sao?”
Dương Khánh Đình xoa cốc nước hoa quả trong tay, ngớ người.
“Dạ?”
Cô không ngờ mẹ chồng lại giục cô chuyện này.

Mà kể cả là có ngờ thì cũng thấy bà đề cập đến vấn đề ấy lúc này thật không thích hợp.
Mẹ chồng tưởng cô đang không tập trung, hừ một tiếng giễu cợt.
“Nhà họ Ân chỉ có mỗi Ân Diên Tuyền nối dõi, cô không mau sinh con còn đợi đến bao giờ nữa? Cô mà không sinh được con thì để tôi tìm cho con trai tôi một đứa con dâu khác!”
Âm cuối bà cất rất cao giọng, như là muốn cảnh cáo cô vậy.
Bất giác Dương Khánh Đình siết chặt lấy cốc nước trong tay, lo ngại liếc mắt về phía của Ân Diên Tuyền.
Hôm nay anh không đi làm, lúc mẹ anh đến anh cũng ngồi bên cạnh ghế sô pha cùng cô.
Nhìn anh không hề tỏ ra bất kì cảm xúc nào, Dương Khánh Đình không biết là mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là lo lắng hơn đây.
Cô nhìn đôi lông mày mỏng như phiến lá của mẹ chồng nhăn lại, lo lắng vội tìm cách để làm giảm đi cơn tức giận của bà.
“Mẹ à, con cái là lộc trời cho.

Phải tuỳ theo tự nhiên thôi mẹ.

Trước nay mỗi sinh linh đến với chúng ta đều là do bất chợt mà đến.


Không ai đoán trước được.”
Câu nói này của cô tạm thời có thể trấn an được mẹ chồng.
Bà ở lại ăn bữa cơm trưa, đến tận chiều tối, bà được Ân Diên Tuyền chở về lại căn biệt thự chính của dòng họ nhà Ân.
Lúc tối muộn, Dương Khánh Đình nằm trên giường ngủ, bỗng Ân Diên Tuyền từ sau áp vào lưng cô, cánh tay anh ôm vào eo, giữ chặt cô trong lòng.
Nụ hôn anh rơi đầy rải rác trên cổ và vai cô.
“Tôi đã để ý thời gian, chăm sóc cho bụng cô như vậy.

Sao tại nơi này vẫn chưa phát triển thành một hình hài?”
Dương Khánh Đình cắn cắn môi dưới, trên mũi cô bắt đầu rơi xuống chăn ga những giọt mồ hôi lạnh.
“Có lẽ là sau lần sảy thai trước đây, em khó có thể mang thai được.

Chắc chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.”
Cô thầm cầu xin trong lòng, mong anh đừng hỏi hay nói về vấn đề này nữa.
Nhưng lòng người khó nói, anh đã trực tiếp chống tay nâng người dậy, lật người cô nằm đối diện với anh.

Ân Diên Tuyền vén áo Dương Khánh Đình lên, cúi người hôn lên vùng bụng phẳng của cô.
“Sao vậy nhỉ? Tôi cứ cảm thấy cô đang giấu tôi một chuyện nào đó.”
Dương Khánh Đình siết chặt lấy ga giường, cô liếm lên bờ môi khô khốc, giọng lạc hẳn đi.
“Nếu có chuyện gì, em cũng không có gan giấu anh.”
Cô thấy anh mắt anh bỗng loé lên một tia ẩn ý không rõ ràng, nhưng chưa kịp suy nghĩ về nó, cằm đã bị anh nâng lên, chiếm trọn đôi môi cô.
Hai tay cô theo phản xạ ôm vào cổ anh, nhắm mắt thuận theo những tiến trình của cuộc hoan lạc.
Màn đêm kết thúc, trời hửng sáng theo chu kì vòng quay trái đất lặp đi lặp lại một cách tẻ nhạt, Dương Khánh Đình mở mắt, theo thói quen nhìn sang phần giường có hơi ấm sớm đã phải tàn, biểu hiện rằng người ở đây cũng đã rời đi lâu rồi.
Cô dùng hết sức bình sinh để chống người ngồi lên, chật vật với lấy chiếc xe lăn để đi vào trong phòng tắm.
Dương Khánh Đinh vươn tay định khoá cửa lại, nhưng qua một thời gian lâu như vậy chẳng có ai đến quấy nhiễu, Dương Khánh Đình đành tạc lưỡi mặc kệ.
Cô không khoá cửa nữa, một mạch đi tới mở chiếc tủ sau gương, lấy lọ thuốc nhỏ đổ vào giữa lòng bàn tay một viên thuốc, đưa lên ngang kề với miệng.
“Đây là lần đầu tiên có người dám tính kế với tôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc