YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ


"Khánh Đình đâu rồi?"
"Cô ấy đang ngủ ở trong phòng ạ."
Ân Diên Tuyền đưa mắt nhìn lên tầng trên, khẽ ừm một tiếng rồi đưa áo khoác cho người hầu đó cất đi.
Cô ta thấy anh vừa về đã nhắc đến Dương Khánh Đình, nghe trong giọng điệu của anh có phần khang khác so với mọi ngày nên không dám mở miệng nói linh tinh về cô.
Hiện giờ đã sắp đến nửa đêm, hầu hết mọi người đều đã đi ngủ cả, đương nhiên Dương Khánh Đình cũng chẳng thức đến đêm muộn để làm gì.
Ân Diên Tuyền đứng ở trước cửa phòng của cô, lúc đang đưa tay định đẩy nắm tay cầm, chợt anh giật mình, thấy trên cả người anh và quần áo đều có mùi rượu nên vội vã quay trở lại phòng để tắm rửa, thay một bộ đồ khác rồi mới đi vào trong phòng cô.
Gót chân anh đặt xuống mặt đất rất khẽ, như là sợ nếu lỡ tạo ra tiếng động quá lớn sẽ khiến cho cô tỉnh dậy.
Anh dừng lại ở bên đầu giường, nhìn Dương Khánh Đình nằm thẳng mắt nhắm, thiu thiu hơi thở, trong đáy mắt anh bất chợt thoảng qua sự buồn bã.
Ân Diên Tuyền nằm xuống bên cạnh cô, chống khuỷu tay xuống giường.

Bàn tay anh kéo chăn đắp kín lên cổ cô, vuốt lên đôi gò má do được để ý, chăm bẵm một thời gian mà có lại được một chút da thịt của cô.
Lúc đầu ngón tay anh lướt qua trên cánh môi mọng đỏ, hơi thở của Dương Khánh Đình đột ngột loạn nhịp rồi vội điều chỉnh về như cũ, mi mắt hơi giật giật.

Ân Diên Tuyên phì cười, anh nằm xuống kê đầu sát vào cô, nhéo lên má của Dương Khánh Đình.
"Có ai từng nói rằng em giả vờ ngủ rất tệ không?"
Cánh môi cô hơi run lên nhưng có thế nào cũng không đáp lại tiếng nói của anh.
Nhưng Dương Khánh Đình có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng, Ân Diên Tuyền vậy mà lại cắn lên má của cô!
"Á!" Cô giật mình hét lên, vội tỉnh dậy rồi giãy ra khỏi người anh.
Một bên má của cô vẫn còn in lại mấy vết răng cắn mờ mờ do anh tạo ra.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Dương Khánh Đình, nhìn đôi mắt tròn xoe chớp chớp của cô, Ân Diên Tuyền lại cảm thấy rất đáng yêu.
Anh kéo cô lại gần mà ôm cô thật chặt ở trong lòng mình.
Dương Khánh Đình bị bất ngờ mà đưa tay chống ở trước ngực đẩy anh ra theo phản xạ, nhưng Ân Diên Tuyền không những không buông cô ra mà ngược lại càng dụi đầu vào sâu trong ngực cô.
Vòng tay anh ôm ngang eo cô lại càng thêm lưu luyến.
"Đừng đẩy tôi ra.

Cho tôi được ôm em một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được.

Rồi tôi sẽ rời đi ngay."
Dương Khánh Đình dừng lại lưỡng lự, cô không còn giãy nữa mà nằm im để cho anh ôm.
Ân Diên Tuyền thực sự hưởng thụ khoảnh khắc này, anh luôn phải công nhận rằng anh vô cùng nhớ nhung hương mùi trên cơ thể của cô, Dương Khánh Đình luôn khiến cho những giấc ngủ của anh càng thêm yên bình.
Trên da mặt anh có thể cảm nhận được đầu ngón tay cô khẽ chạm vào đôi quầng mắt thâm đen.
"Khánh Đình, em yêu tôi đến mức nào vậy?"
Ân Diên Tuyền nhận thấy cơ thể đang ôm trong lòng mình khựng lại, toàn thân anh lại càng thêm muốn chôn sâu vào bờ ngực mềm mại của cô.
"Tôi đã làm tổn thương em bao nhiêu lần, tại sao em vẫn chấp nhận ở bên tôi? Để cho tôi được ôm em như thế này vậy?"
Dương Khánh Đình không trả lời, cô không biết mình nên nói với anh điều gì.
Chính cô còn chẳng hiểu tại sao mình lại yêu anh nhiều như vậy.

Ân Diên Tuyền vẫn chờ đợi câu đáp lại của cô, anh ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt anh đối diện với cô.
Lại là nó, đôi mắt dịu dàng ấy, anh đang khiến cho cô xao động.
"Em...!chỉ biết mình là vợ anh..."
"Em chỉ biết em là vợ tôi?" Đột ngột Ân Diên Tuyên lật người lên, đè Dương Khánh Đình ở dưới thân mình, đôi mày kiếm nhướng lên: "Em là vợ tôi vậy thì tại sao lại đi với thằng khác hả?!"
"Không! Em không có!..." Dương Khánh Đình hoảng sợ, cô vội vã lắc đầu, giọng nói lí nhí ở trong cổ họng, nhìn cô bây giờ chẳng khác nào một con thỏ con đang sợ hãi.
"Sao nói bé thế hả? Tôi chẳng nghe thấy em nói gì cả.

Em đang thừa nhận là em phản bội tôi sao?"
Bị Ân Diên Tuyền dọa nạt, Dương Khánh Đình dù vẫn rất sợ nhưng lần này cô đã liều mình nói to hơn, nhưng cũng chỉ là to hơn một chút.
"Em, em chưa từng phản bội anh!..."
"Em nói em chưa từng lừa gạt tôi, thế thì cái lúc ở khách sạn khi đó, cả ngày hôm qua em đi gặp một thằng đàn ông lạ, em định giải thích như thế nào với tôi đây?"
Nhắc về ngày hôm ấy sáu năm về trước, toàn thân người của Dương Khánh Đình run rẩy.

Cô nhớ đến sự tàn nhẫn của anh, nhớ đến sự kích động và hận thù trên nét mặt của An Sinh, nước mắt từ lúc nào đã lã chã rơi xuống.
Dương Khánh Đình bật khóc, cô oan ức mà muốn đẩy anh ra.
"Em chưa từng phản bội anh, em chưa từng lừa gạt anh!...!Tại sao lại đối xử với em như vây hả?!"

Những dòng kí ức bất chợt ùa về khiến Dương Khánh Đình không cầm lại được cảm xúc, như là đã dồn nén bao ngày, những khổ sở và tức giận của cô cứ thế vỡ tung rồi trào ra bên ngoài ào ạt.
"Anh chẳng bao giờ tin em cả! Chẳng bao giờ! Anh có nghe em nói khi nào đâu?!..."
"Ngoài việc tự cho mình là luôn đúng ra thì anh còn có cái gì hả?! Nhốt em trong nhà như giam một chó, biến em thành trò cười cho cả thiên hạ này! Là em khổ như vậy anh đã vừa lòng chưa?!"
Mặt của Ân Diên Tuyền tái lại, thấy cô khóc đến mặt mũi đỏ bừng, anh hớt hải gạt đi nước mắt cho cô, lại không ngờ Dương Khánh Đình vùng mình giãy ra, còn co chân đá lên người anh.
Ân Diên Tuyền lấy tay chặn lại chân cô, cảm thấy lòng bàn tay mình đau nhức, lúc này anh mới từ sự sững sờ mà bật cười thành tiếng.
"Chết tiệt! Em còn giấu tôi cả chuyện em biết đi lại rồi sao?!"
Dương Khánh Đình dường như không muốn quan tâm tới lời anh nói, cả thân người cô ngọ nguậy muốn thoát ra khỏi người anh y như một con sâu đo.
Ân Diên Tuyền thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh, một phát ôm cả hai chân cô vác lên vai mình, váy của cô cũng theo đó mà bị tốc lên lộ hết, thành công khiến cho cô xấu hổ mà không thèm giãy nữa.
"Em, giải thích."
Chỉ một lời nói ngắn gọn nhưng uy lực, cô đã biết anh sẽ chẳng bao giờ chịu thả mình ra nữa.
Cô chắc chắn xong đời rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc