YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ


“Không cần!” Tô Kỷ nhìn sự lạnh nhạt, xa cách của Dương Khánh Đình thì không chịu nổi nói: “Đây là quà tôi tặng cho cô, không cần đáp lại.”
“Tháng nào cậu cũng gửi quà đến cho tôi mà tôi chưa từng có thứ gì đáp lễ, thực sự rất áy náy.”
Tô Kỷ hơi há miệng, thấy nét mặt cô thờ ơ nhìn hắn như một vị khách xa lạ, trong lòng hắn nhói đau, hối hận vì ngày đó đã không đứng ra nhận tội mà để cho cô chịu nhục thay cho hắn.
Đáng lẽ ra lúc đó hắn không nên sợ sệt như vậy.
Mối khi nằm mơ thấy ánh mắt thất vọng đó của cô, Tô Kỷ lại nghiến răng chịu đựng cơn đau đớn dày vò ở trong lòng.
Có lẽ tình cảm mà hắn dành cho cô đã vượt trên cả tình bạn mất rồi.

Nhưng cô đã là vợ nhà người ta, hắn biết mình tuyệt đối không được phép để thứ cảm xúc đó nảy nở.
Nhưng tình cảm có cấm thì nó vẫn ở đó đấy thôi, rất khó để phai đi.
Bây giờ, ngồi đối diện với Dương Khánh Đình, nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô, nhìn dáng người đang mang thai nhưng lại gầy ốm xanh xao trước mắt mình, Tô Kỷ xót xa như bị một ai đó xát muối vào tim.
“Ân tổng cũng thật là… Dù có là đi công tác xa cũng phải chú ý dặn dò người chăm sóc cho cô chứ? Sao mang thai mà cả người như cây củi khô thế này? Hay nhớ chồng quá nên sinh ốm hả?”
“!!!”
Tô Kỷ cố đè nén cảm giác chưa xót trong lòng mình, tuỳ ý nói ra một câu đùa giỡn, chỉ không ngờ là Dương Khánh Đình lại ngước lên nhìn hắn đầy kích động.

Đôi mắt cô mở to rồi lại vội vàng cụp xuống lảng đi nơi khác, các đầu ngón tay cấu vào nhau, cô mím mím môi, khoé mắt hơi nheo lại đau khổ.
Chợt Dương Khánh Đình giật mình nhận ra biểu hiện không được của cô, nét mặt vội trở về với sắc thái lạnh nhạt như ban đầu, chỉ là đôi mắt vẫn còn cay.
Tô Kỷ vô tình nhìn thấy tất cả, hắn cũng đã nhận ra mình đã lỡ nói một số chuyện không nên.
“Là do tình trạng cơ thể của tôi thay đổi chứ không phải là do anh ấy đâu.” Cô mỉm cười, một nụ cười quá sức gượng gạo.
Tô Kỷ không phải là chưa từng nghe qua tin đồn rằng Dương Khánh Đình ngoại tình ở sau lưng của Ân tổng nên hắn to vô thức hiểu được biểu cảm khó xử đó của cô.
Hắn ta không tin cô lại có thể làm ra loại chuyện đó, nhưng nghe qua những lời nói chắc nịch của người khác, hắn lại mông lung.
Không biết nên tin hay không tin những lời bàn tán đó.
Tô Kỷ nghiêng về phần chọn tin tưởng cô hơn, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến phản ứng khác lạ của cô, đầu óc hắn lại một lần nữa xoay vòng.
Bỗng ở phía xa trong góc nhà, Tô Kỷ vô tình nghe thấy những lời nói thì thầm của mấy người hầu.
Vốn những lời thì thầm đó rất nhỏ, nhưng với người có thính lực rất tốt như Tô Kỷ, bọn họ nói những gì, hắn ta đều có thể nghe thấy.
“Ê, tại sao Tô thiếu gia lại quan tâm tới Dương Khánh Đình như vậy nhỉ? Mày thử nghĩ xem, hai người họ có giống một cặp không? Có khi cái thai đó cũng là của cậu ta đấy!”
Tô Kỷ trừng mắt lên sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải cảnh người làm công trong nhà lại nói xấu chủ nhân của mình!
Dù rằng Dương Khánh Đình có thể không phải là một cô gái tốt, nhưng ngày nào cô còn là phu nhân của Ân gia, thì ngày đó Dương Khánh Đình vẫn còn là người đứng trên tất cả bọn họ.
Tô Kỷ vốn được giáo dục rất nghiêm khắc về cách bày tỏ thái độ với mọi người nên hắn ta không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Hắn đứng phắt dậy, tức giận lườm mắt về phía của cô gái vô phép đó.

“Cha sinh mẹ đẻ dạy cô ăn cô nói hẳn hoi, sao lớn lên lại thập thập thò thò nói xấu người khác thế hả? Thái độ với người có địa vị lớn hơn mình đâu cả rồi? Ném hết cho chó gặm cùng với cái đạo đức của cô rồi à?”
Cô hầu đó giật lên vì sợ hãi.

Cô ta đúng là có gan mỉa mai Dương Khánh Đình, nhưng hoàn toàn không có khả năng đối đầu lại với Tô Kỷ.
“Tô, Tô thiếu… ngài đang nói gì vậy? Tôi, tôi không hiểu…”
“Thứ để so sánh giữa con người và động vật là ở bộ não để suy nghĩ và thái độ để ứng xử.

Thiếu một thứ thì đã không phải là con người rồi, đằng này cô lại thiếu mất cả hai.”

Nhìn cái điệu bộ kinh hãi đáng khinh của người này, Tô Kỷ càng cảm thấy chính mắt mình đang bị bôi bẩn, càng tức giận hơn.
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau đi xin lỗi Khánh Đình đi!”
Cô hầu đó hoảng sợ, mọi vẻ hả hê sau khi hạ nhục Dương Khánh Đình đều mất hết, vội vã chạy đến quỳ trước mặt cô.
Dương Khánh Đình không thể ngờ được mọi chuyện lại chuyển biến như thế này, bắt gặp phải ánh mắt không cam lòng của cô ta, cô giật mình, tay nắm chặt vào mép váy.
“Không cần xin lỗi đâu! Cô đi vào nhà trong đi.”
Cô hầu đó nghe vậy cũng đứng lên, liếc cô một cái không thiện cảm rồi chạy đi mất, hoàn toàn không có chút hối cải.
Tô Kỷ nhìn Khải cảnh này, rất không đồng tình.
“Cô ta còn chưa nói một lời xin lỗi.

Sao cô có thể cứ thế thả cho cô ta đi như vậy…?!”
“Tô thiếu!!!”
Đột ngột Dương Khánh Đình hét lên khiến cho bất cứ ai cũng phải sững sờ.
Nhận ra tông giọng đã có phần lên quá cao, Dương Khánh Đình vội đè nén lại sự khó chịu trong lòng mình, giọng nói cũng nhỏ lại.
“Trời đã tạnh mưa, thì giờ cũng đã không còn sớm, để tôi cho người tiễn cậu đi.

Rất cảm ơn món quà và sự quan tâm của cậu, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Tô Kỷ rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp phải ánh mắt khẩn khoản của cô, hắn ta lại cắn răng không nói nữa, cầm lấy chìa khoá xe để trên bàn, hừ một tiếng không phục.

“Vậy tôi về đây.

Ân phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe.

Quà tôi tặng cô không cần phải trả lại.”
Nói rồi hắn ta đi ra khỏi Ân gia, một lát sau, tiếng xe ô tô vang lên rồi xa dần trong không khí, lúc này Dương Khánh Đình mới có thể thở ra một hơi nặng nhọc.
Cô nhìn những đôi mắt đay nghiến của những người hầu xung quanh, bất giác lo sợ mà khép người lui vào trong một góc sô pha.
Những người này đều làm việc dưới quyền của Ân Diên Tuyền chứ không phải là cô.

Cô không có quyền bắt họ phải xin lỗi mình.
Nếu hôm nay cô gái đó nói lại chuyện này với anh, có phải anh sẽ không vui, sẽ trừng phạt cô không? Hay sẽ là Tô Kỷ?
Dương Khánh Đình cắn môi đến chảy cả máu.
Cô lại làm liên lụy đến người khác mất rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc