YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ


Không biết có phải là do men rượu hay là do quá hoảng sợ, Dương Khánh Đình nhìn thấy máu đang ròng ròng chảy xuống từ đầu của Trần Bình Vân.
Cô ngước nhìn Ân Diên Tuyền, thấy trong ánh mắt anh ngập tràn đều là cơn cuồng nộ.
Cổ họng cô như ứ nghẹn lại, trong vô thức tiến lại gần Ân Diên Tuyền, cánh tay run rẩy ôm vào eo anh.
Ân Diên Tuyền nghiến răng rồi phì cười ra một tiếng sắc lạnh, anh nâng cằm cô lên, chà đi một giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má đang dặm một chút phấn hồng của cô.
Bỗng giọng anh đanh lại.
“Cô là đang cầu xin tôi tha cho hắn sao? Hửm? Nhớ nhung người cũ rồi?”
Nước mắt của Dương Khánh Đình theo những cái chớp mắt của cô mà trào ra bên ngoài nóng hổi, yếu ớt lắc đầu rồi dụi vào trong lòng của Ân Diên Tuyền.
Nhìn hành động ấy của cô, lồng ngực đang căng phồng đều là những con tức giận của anh nay lại càng thêm khó chịu.
Anh thả tay ra khỏi đầu của Trần Bình Vân, hắn ta trượt dài theo bờ tường rồi nằm sõng soài ở trên mặt đất, kéo theo đó là những vệt máu đỏ đến gay mắt.
Dương Khánh Đình sợ hãi, cô càng thêm ôm chặt lấy Ân Diên Tuyền.
Vốn từ lâu cô đã biết anh là một người vô tình, nhưng không nghĩ tới anh sẽ lại ra tay tàn độc với một người như thế.

Ân Diên Tuyền nhìn cô co ro bên cạnh mình, không nói một lời nào mà bóp mạnh lấy cằm cô.
“Ở bên tôi rồi mà còn tơ tưởng tới thằng khác.

Cô cũng thật quá *** **** rồi đấy.”
Dâm… *** ****? Sao anh lại nói cô như vậy?
Bỗng Ân Diên Tuyền xách cô lên, động tác của anh rất thô, khiến cho bụng của Dương Khánh Đình đạp mạnh lên vai anh.
Cô cắn răng ngăn cho tiếng rên rỉ của mình không trào ra khỏi cuống họng.

Sợ nó lại càng khiến cho anh thêm chán ghét.
Lúc bước lại đến chiếc xe Bentley, anh đẩy cửa xe lên, không một chút lưu tình mà thả ngã cô vào bên trong rồi lái xe quay trở lại căn dinh thự.
Trước những đôi mắt hoang mang và đờ đẫn của những người hầu trong nhà, Ân Diên Tuyền bế xóc Dương Khánh Đình bước lên trên tầng.
Nhiên Nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy biểu cảm thống khổ của Dương Khánh Đình, cô ta cắn chặt hàm răng đang run rẩy của mình, vội vội vàng vàng chạy đến chắn trước mặt của Ân Diên Tuyền.
Dương Khánh Đình sửng sốt, tại sao cô gái này vẫn cứ tuỳ tiện như vậy? Dừng lại gần cô mà.

Cô ấy không sợ sẽ bị phạt sao?
“Thưa, thưa thiếu gia! Xin ngài hãy bình tĩnh! Phu nhân hình như đang rất đau.

Xin ngài hãy nhẹ tay với cô ấy…”
“Cút ra.”
Chỉ với một câu nói ngắn gọn, anh đã khiến cho tất cả mọi thứ như ngưng trệ lại, kể cả là hơi thở của mọi người.


Toàn không gian nhuốm màu của nỗi sợ hãi tuyệt vọng.
Ân Diên Tuyền lướt qua người của Nhiên Nhiên, khi bóng anh đã biến mất ở trên tầng hai, Nhiên Nhiên đã không thể chịu đựng nổi nữa mà ngã nhoài xuống đất, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh, da mặt trắng bệch như người chết.
Có những người hầu khác vội vã chạy đến đỡ Nhiên Nhiên đứng lên, nhưng chân của cô ta đã mềm nhũn đến không thể đi lại nổi nữa.
Vừa nãy, cô ta cảm thấy mình thực sự đã dối diện với địa ngục!
Nhiên Nhiên không biết tại sao Ân Diên Tuyền lại tức giận đến như vậy.

Nếu thế… thì Dương Khánh Đình sẽ phải làm sao đây?
Dương Khánh Đình bị anh lôi vào trong phòng tắm, bị nước lạnh tạt lên người mình.
Giờ đã là ban đêm, bình nước nóng lại không bật, dòng nước xối ra tương đương với nước đá làm cho cô run rẩy ôm lấy thân người, bờ môi tím bầm mím vào nhau.
Toàn thân cô ướt sũng như chuột lột.
“Hắn động vào những chỗ nào của cô thì tự kì đi.”
Giọng điệu của anh vang lên mang theo cả những trận gió đông về thổi vào người cô từng cơn ớn lạnh.
Nhìn Dương Khánh Đình mãi vẫn lưỡng lự chẳng cử động, anh thở ra một hơi chán ngán.
“Rốt cuộc là cô đang muốn tôi kì cho cô? Hay là cô để cho hắn động vào nhiều chỗ quá nên không biết kì ở đâu?”

“Không phải đâu Diên Tuyền! Em… Thực sự giữa chúng em chẳng có gì cả…”
“Cô thích nói dối nhỉ?” Ân Diên Tuyền cười khẩy: “Ăn cắp, nói dối rồi lang chạ, cô còn gì nữa không?”
Tất cả đều là những tội danh rất hèn hạ, nó khiến cho tim cô đau nhói.
Đường đường chính chính là một người trong sạch, tại sao cô luôn bị gắn mác là một thứ tội đồ bẩn thỉu?
“Nếu anh đã chán ghét em như vậy… Sao không bằng chúng ta li hôn đi…” Dương Khánh Đình nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Cô không thể chịu đựng được việc bản thân bị bôi bác nữa.

Ân Diên Tuyền nghe câu nói đó của cô, toàn thân anh sững lại, máu nóng trong người một lần nữa lại trào lên.
Anh vươn tay bóp lấy cổ cô, lực đạo của anh siết rất mạnh, gần như là muốn siết chết cô vậy.
“Li hôn? Li hôn với tôi để cô chạy theo tên đó sao? Cô có vẻ coi thường tôi nhỉ? Cả đời này cô dừng mơ mà thoát khỏi tôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc