YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ


Mới hôm trước có mưa bão, mây chưa tan, gió vẫn lạnh, dù hôm nay đã có nắng nhưng chưa được bao lâu thì đã bị mây mù che mất.

Sắc trời ban sáng mà ảm đạm chẳng khác nào chiều buông.
Ở góc vườn, những bông hoa bị nước mưa đánh tan nay đã được dọn đi, trồng lại những luống hoa mới.
Dương Khánh Đình ngồi trên xe lăn ở cuối góc vườn hoa, đôi mắt nhìn ra xa xăm, lẳng lặng in trên nền trời xam xám, quanh khoang mũi có thể mơ hồ ngửi được mùi ẩm ẩm của nước mưa.
Trời tạnh được vài hôm đã lại chuẩn bị mưa tiếp rồi.
“Phu nhân, hình như sắp mưa rồi, hay là để tôi đẩy cô quay trở về dinh thự nhé?”
Một người đàn ông lớn tuổi được giao việc cai quản vườn hoa gấp gáp nói, ông là người duy nhất vẫn gọi cô là “Phu nhân” cũng như là người cuối cùng sử dụng kính ngữ đối với cô.
Dương Khánh Đình nhìn ông ta, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi vẫn muốn ở đây thêm một lát.

Chú cứ vào trong trước đi.


Kẻo dính nước mưa lại sinh cảm.”
Ông chú ấy nghe vậy thì giật mình lưỡng lự, muốn nói nhưng rồi lại không dám mở miệng, cứ chần chừ đứng đó canh cô chứ không có đi vào nhà.
Hẳn là ông ta đang sợ cô nhân lúc ông không để ý là trốn đi đây mà.
Sau lần trốn ra ngoài đầu tiên và cũng là cuối cùng đó, Dương Khánh Đình không bao giờ dám mơ tưởng đến việc sẽ ra ngoài lần thứ hai nữa.
Ông chú đó còn phải nuôi con, không thể để ông trở thành người tàn tật hay bị sa thải được.
Nếu vì cô mà ông ta gặp chuyện, cô sẽ cảm thấy tội lỗi mà tự tử mất.
Không dám nhìn ông luống cuống như vậy, Dương Khánh Đình thở dài, đành phải nói.
“Thôi được rồi.

Nhờ chú giúp đẩy tôi vào bên trong dinh thự với.”
Ông chú đó vội vàng gật đầu, nhanh chóng đưa cô quay trở lại bên trong rồi cũng đi ngay mất, như là sợ tiếp xúc với cô nhiều quá, ông lại bị những người làm khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Điều này Dương Khánh Đình có thể hiểu được cho ông.
Khi cô chỉ mới bước vào nhà chưa được bao lâu, mây mờ đã chuyển đen, những hạt mưa rơi bỗng đổ xuống, tạt vào xối xả trên toà dinh thự và mảnh vườn rộng lớn.
Qua lớp kính cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, cơ hồ cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảng sương dày đặc đã bao phủ lấy tất cả mọi thứ.
Tại phòng khách, điều hoà luôn được mở ấm hơn trên phòng ngủ của cô rất nhiều, căn bản là hơi lạnh bên ngoài không thể tràn vào được nơi cô đang ngồi.
Nhưng chỉ cần nhìn những hạt mưa nặng nề lộp độp đậu vào thành cửa, chân của cô cũng sẽ tự nhói lên lạnh buốt.
Dương Khánh Đình muốn uống một tách trà gừng cho ấm người, nhưng nhìn sơ qua những vẻ mặt vô cảm của người hầu quanh cô, Dương Khánh Đình tự biết họ sẽ chẳng pha giúp cho cô đâu.

Bỗng từ bên ngoài khoảng sân trước cửa nhà, có tiếng động cơ xe phát tới và hai ánh đèn pha sáng rực rọi thẳng vào bên trong.

Bất ngờ chiếu sáng lên đôi mắt của Dương Khánh Đình.

Âm thanh này đã rất lâu rồi cô không còn được nghe thấy.

Có phải… đó là anh về không?!
Dương Khánh Đình như muốn bật ngay dậy từ trên ghế, vì quá kích động nên cô trong vô thức đã đứng lên bằng đôi chân của mình, sau hai năm.
Nhưng nó chưa diễn ra được hai giây, hai chân cô đã run rẩy kịch liệt mà quặp vào vào với nhau.

Dương Khánh Đình ngã xuống chật vật ở trên ghế sô pha, trong lúc đó cô theo bản năng mà ôm lấy bụng, hơi thở nóng nực đi qua cổ họng khô khốc khiến cho cô đau đớn.
Một người hầu vội vã lấy ô đi ra bên ngoài đón người, một lúc sau đi vào cùng với một người đàn ông.
Đôi mắt của Dương Khánh Đình mở to, bất chợt giật lên một cái.
Tô Kỷ?
“Cảm ơn cô nhé.

Chết tiệt, sao tự dưng lại có mưa vậy?”
Tô Kỷ xuẩy xuẩy mấy giọt nước mưa dính phải trên áo vest, rất tự nhiên đi đến phòng khách, ngồi xuống chỗ ghế sô pha đối diện với Dương Khánh Đình.
Hắn ta rất tuỳ ý mà xin nhờ người hầu trong phòng khách pha cho mình một li cà phê nóng, vừa đặt một túi đồ lên bàn.
Dương Khánh Đình nhíu mày, hoang mang nhìn hắn.

“Tô thiếu? Cậu…”
“Tôi tới thăm cô.” Tô Kỷ vỗ vỗ vào túi đồ mà hắn ta vừa đẩy tới trước mặt của Dương Khánh Đình: “Đồ tẩm bổ cho bà bầu.

Nhớ nấu để ăn thường xuyên đấy.”
Nhìn thấy sắc mặt cô vẫn còn lơ mơ, một người hầu không nhịn được mà nói.
“Cậu Tô đã có sự cho phép của Ân thiếu gia rồi ạ.”
Tô Kỷ nghe trong chất giọng của cô gái đó mơ hồ có thể cảm nhận được sự khinh thường thì nhíu mày, lại nhìn sang khuôn mặt không có lấy bất cứ phản ứng nào của Dương Khánh Đình.
Cô điềm nhiên như chẳng nghe thấy gì cả, chỉ nhàn nhạt đáp lại với món quà của Tô Kỷ
“Cảm ơn món quà của Tô thiếu.

Tôi nhất định phải có thứ nào đó đáp lễ lại cậu mới được.”


Bình luận

Truyện đang đọc