YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ

Vốn dĩ rằng định là sẽ rời đi, nhưng bằng một cách nào đó, gia đình của Dương Khánh Đình cùng với Hoàng Tiểu Nghê và Trần Bình Vân lại cùng hẹn ăn ở trong một nhà hàng.

Dương Khánh Đình yên lặng nhìn những đĩa đồ ăn được đặt tới trước mặt, lại ngước lên nhìn Hoàng Tiểu Nghê ngồi ở bên bàn phía đối diện.

Cô ta đúng là trời sinh đã cho cái miệng giỏi nói, có thể chèo kéo được Ân Diên Tuyền và cô cùng nhau đi ăn chúng cùng một nhà hàng.

Dương Khánh Đình cũng biết, Ân Diên Tuyền vẫn còn nể tình Hoàng Tiểu Nghê là người quen cũ và gia đình của cô ta cũng là bạn tốt của bố mẹ Ân nên cũng rất khó để khước từ.

Cô hiểu cho cảm giác khó xử của anh, nhưng việc gì cũng được, chỉ trừ mỗi việc bắt cô phải ngồi cùng bàn với kẻ đã bao lần ra tay suýt giết hại cả cô, cùng những người con của cô.

Ân Diên Tuyền để ý khuôn mặt của Dương Khánh Đình lầm lì và cau có hơn mọi ngày, biết mình vừa khiến cô không hài lòng, thâm tâm anh hoảng sợ.

Anh cố kéo cô ngồi lại gần mình hơn, để dỗ dành cô, anh khẽ nói nhỏ vào bên tai của Dương Khánh Đình.

"Anh xin lỗi. Em cố ăn nốt vài miếng đi rồi anh đưa em về nhà. Nếu khó chịu quá thì cứ nói với anh."

Dương Khánh Đình nhìn Ân Diên Tuyền, khổ sở gượng cười.

"Em không có khó chịu!"

"Được rồi, anh xin lỗi. Sẽ nhanh thôi, sau bữa cơm này, anh đưa em về rồi đền bù cho em. Anh hứa."

Nhìn nét mặt vẫn còn không đỡ đi được mấy phần nghi hoặc của Dương Khánh Đình, Ân Diên Tuyền gấp gáp.

"Anh khiến em khó chịu rồi. Khi về nhà, em thích sai anh làm gì cũng được. Bữa ăn này cũng không nhanh mấy đâu. Vợ anh nể anh một lần đi."

"Vậy tối nay anh tốt nhất nên ngủ ngoài sô pha."

"... Vợ ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi." Bình thường cô đâu có khó tính như vậy đâu? Chắc không phải là đang vô cùng khó chịu đấy chứ?

Hoàng Tiểu Nghê nhìn Ân Diên Tuyền luống cuống áp sát người nói gì đó với Dương Khánh Đình, trong tâm trí của cô ta hiện giờ đang như chết lặng, nắm tay siết chặt lấy vạt váy phủ trên đùi.

Ân Diên Tuyền lại một lần hạ mình vì Dương Khánh Đình sao?! Một vị Tổng Giám đốc cao lãnh như anh lại tình nguyện khúm núm nhún nhường với cô?!

Dáng vẻ này của anh là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy! Kể cả là khi xưa, khi Ân Diên Tuyền vẫn còn mến thầm Hoàng Tiểu Nghê, anh cũng chưa từng khiến cho bản thân mình mất đi sự kiêu ngạo đó!

Hoàng Tiểu Nghê nghiến chặt hàm răng, cô ta trong vô thức đưa mắt khẽ đánh sang nhìn Trần Bình Vân.

Tên này cũng như cô ta, đều đang há hốc nhìn Dương Khánh Đình dụi người vào Ân Diên Tuyền.

Hắn ta nhớ về những kí ức khi xưa, khi Dương Khánh Đình vẫn còn ở bên cạnh hắn, năm năm làm người yêu, một năm làm vợ chồng, cô cũng không hề có thái độ nào là thoải mái như vậy khi ở bên cạnh hắn.

Bấy chợt bên eo hắn bị Hoàng Tiểu Nghê nhéo lấy một cái đau buốt, hắn theo vô thức đưa mắt nhìn cô ta, thấy đôi mắt trừng ngược lại của Hoàng Tiểu Nghê, hắn ta biết mình vừa nãy đã lỡ có những biểu hiện không nên có.

Những món đồ ăn đã được bưng đến bày ra bàn, Dương Khánh Đình nhìn chúng, đến cả một ngụm nước bọt nuốt cũng không được.

Cô không muốn ăn, nhất là còn ăn trước mặt của mấy kẻ này.

Ân Diên Tuyền biết Dương Khánh Đình bị mắc bệnh biếng ăn bẩm sinh, hiểu ý cô mà đặc biệt dặn dò người phục vụ bê ra cho cô những món cơm mềm và rau củ ngọt, thịt cũng là nịt nạc không mỡ, không dai.

Ân Thẩm Ngạn ngồi ở bên cạnh Dương Khánh Đình, ngước nhìn cô hết múc lên một thìa cơm kề đến gần miệng rồi lại thôi, rồi lại cố há miệng ra ăn, xong rồi lại bỏ xuống dưới bát, cậu thở dài một hơi, ăn nhanh mấy miếng thịt rồi nói với Ân Diên Tuyền.

"Bố ơi, ngày mai con đi học rồi mà bài tập còn có nhiều quá, cho con xin phép được về trước nhé?"

"Ừm, đợi để bố gọi người tài xế đến đón con về trước."

Đôi mắt của Dương Khánh Đình chợt bừng sáng, cô cũng vội vã quay sang nói với Ân Diên Tuyền.

"Vậy em về cùng con, thằng bé cũng đâu thể về một mình được?"

Vì dinh thự Ân gia không cách xa trung tâm thành phố lắm nên người tài xế rất nhanh đã tới, Dương Khánh Đình chào Hoàng Tiểu Nghê và Trần Bình Vân một tiếng cho có lệ, cùng Ân Thẩm Ngạn rời đi khỏi nhà hàng.

Trần Bình Vân thấy cô lại rời đi ngay trước mắt hắn thêm một lần nữa, cuối cùng không thể nhịn được mà xin phép đứng lên đi ra ngoài gọi điện, thực chất là theo sau lưng của Dương Khánh Đình.

Hoàng Tiểu Nghê nhìn hắn ta rời đi, lại nhận ra bây giờ chỉ còn một mình cô ta đang ngồi cùng với Ân Diên Tuyền, khoé miệng khẽ cong lên vui vẻ.

Bỗng có giọng anh phát đến.

"Tiểu Nghê, em và vợ anh đang xảy ra chuyện gì à?"

Hoàng Tiểu Nghê dừng động tác nâng đũa lại, ngẩng lên nhìn Ân Diên Tuyền đang chăm chú nhìn vào biểu cảm của cô ta, giọng mềm mại nói.

"Đúng vậy, em cũng nghĩ là cậu ấy đang giận em. Ai cũng vậy thôi, khi thấy bạn thân mình lại đi đôi với người chồng cũ của cậu ấy."

"Không, anh nghĩ cô ấy giận em là vì chuyện khác cơ."

"Chuyện gì?"

Hoàng Tiểu Nghê buông hẳn đũa xuống, nhìn thấy Ân Diên Tuyền đang nhìn thẳng vào mắt mình, cô ta hơi thẹn thùng mà đỏ mặt lại.

"Em là một người hiểu chuyện Tiểu Nghê." Anh từ tốn nói: "Em chưa từng lần nào khiến cho anh cảm thấy tức giận hay phiền phức."

Hoàng Tiểu Nghê không ngờ lại được anh khen ngợi, khoé môi cong lên càng xinh đẹp.

"Nhưng chỉ lần này... Em đang khiến cho anh vô cùng phẫn nộ đấy."

Chưa kịp để Hoàng Tiểu Nghê kịp hiểu anh đang nói gì, Ân Diên Tuyền đã lấy giấy gọn ghẽ lau miệng, đứng lên rời khỏi bàn ăn.

"Đừng động đến vợ anh, cô ấy đang không khoẻ, bọn anh cũng rất hạnh phúc. Em đâu có muốn anh buồn đâu đúng không?"

Bây giờ, ánh mắt của Ân Diên Tuyền nhìn cô ta không còn mấy cảm xúc nữa, rất lạnh lẽo, gần như là đang cảnh cáo đến Hoàng Tiểu Nghê.

"Có những chuyện em không bao giờ có thể hoàn toàn kiểm soát được. Đây là lời khuyên. Đến khi nào anh còn có thể tử tế mà ngồi nói chuyện bình tĩnh với em như thế này, thì em nên biết điều mà trân trọng nó."

"Lần cuối thôi, Khánh Đình là người anh yêu thương nhất. Anh không muốn thấy cô ấy bị tổn thương."

Bình luận

Truyện đang đọc