YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ


Đúng là kiến bò miệng chén.

Một khi còn sống thì có trốn đến hàng vạn con đường nào vẫn không thể tránh khỏi một cuộc trùng phùng không có tiền đề.
Dương Khánh Đình nhìn Trần Bình Vân.

Hắn ta vẫn như một năm trước, ngoại trừ dáng vẻ có phần tiêu điều hơn thì mọi thứ vẫn giữ nguyên như lần cuối nhìn thấy nhau.
Nhớ về hành động của hắn khi ấy, nhớ đến sự vô cảm của hắn sau khi ra tay cướp mất một sinh linh còn chưa tròn một tháng tuổi, Dương Khánh Đình không khỏi cảm thấy người mình lạnh toát.
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, gật đầu nhè nhẹ với hắn ta.
“Lâu rồi không gặp Trần tiên sinh.

Anh vẫn còn sống tốt chứ?”
Trần Bình Vân kinh ngạc không thôi, có thể thấy bả vai của hắn rung lên.

Đôi quầng thâm dưới mắt phản nghịch lại với vẻ phong độ sức sống khi xưa giật lên một cái.
Hắn ta khẽ “ừm” một tiếng, như là chột dạ, như là ngượng nghịu, hoặc cũng có thể là cảm giác tội lỗi.
Tất cả mọi người đều biết cô sảy thai, chắc chắn hắn ta cũng đã biết tin.

Rằng chính hắn, đã giết chết con của chính hắn.
Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, cô giờ đã là vợ của Ân Diên Tuyền rồi, giữa cô và hắn ta đã không còn mối quan hệ gì nữa.
Huống chi cô cũng chẳng còn thứ tình cảm nào cho hắn ngoài sự xa cách và sự e ngại.
Bầu không hí bỗng chốc bị co cứng, chiếm hữu trong tâm trí của mỗi người chỉ còn sự lúng túng không nói thành lời.
Trong cổ họng của họ như có một khối bông gòn ẩm chặn lại.

Thật khó chịu.
Dương Khánh Đình không muốn ở lại đây lâu.

Càng nhìn Trần Bình Vân, những nuối tiếc khi xưa và kí ức tràn về khiến cho cô rợn người, cảm thấy áp lực không tầm mắt của hắn cứ khoá chặt ở trên người cô, đành phải cất lời.
“Thôi, không còn việc gì thì tôi không làm phiền mọi người nữa.

Tạm biệt.”
Nhưng khi cô chỉ vừa mới xoay người đi, Trần Bình Vân nãy giờ còn đang do dự bất chợt tiến đến níu cô lại.
“Khoan đã! Đình Đình!… Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không em? Coi như là nể tình ân nghĩa khi trước.”
Nhìn cánh tay của Trần Bình Vân hướng về phía mình, Dương Khánh Đình hoảng sợ rụt người lại, căng thẳng nhích bánh xe ra sau.
Thấy phản ứng có phần quá cự tuyệt của cô, bàn tay đang hướng lên phía trước của hắn chợt sững lại giữa không khí, dần dần thả xuống lủng lẳng như bị gãy.
“Thật tiếc quá nhưng lần này tôi không có thời gian.

Nếu là việc bận thì xin hẹn anh hôm khác.”
Cô cười gượng, vội lăn bánh xe ra sau, chỉ không ngờ Trần Bình Vân vẫn nhất quyết bám theo cô.
“Đình Đình! Cho anh một chút thời gian thôi! Anh chỉ cần một lúc.”
Xong hắn phất tay bảo mấy người kia cứ vào trong quán Bar trước, còn mình thì đẩy xe của Dương Khánh Đình rời đi.
“Xin hỏi Trần tiên sinh có việc gì muốn nói.

Nhưng anh có thể nói ngắn gọn thôi được không? Tôi đang cần phải về nhà.”
Trần Bình Vân nghe cô nói “về nhà”, là tại căn nhà cùng với người chồng mới, nhìn chiếc nhẫn cưới lục bảo đeo ở trên ngón áp út của cô, hắn siết chặt nắm tay lại, nhưng rồi lại thả lỏng.
Khi đến một nơi vắng người hơn, hắn ta mới xoay người của Dương Khánh Đình lại, miệng hé ra định nói, nhưng rồi lại thôi, cuối cùng là hạ quyết tâm để cổ họng phát ra tiếng nói.
“Đình Đình, những ngày qua em sống có tốt không?”
Đôi đồng tử của cô khẽ co lại, mới mím chặt vào nhau.

Chồng lạnh nhạt, vô tình, bị bạn bè bán đứng, lòng danh dự bị phá hoại chỉ sau một đêm.

Hắn hỏi cô có sống tốt không, rốt cuộc cô phải trả lời hắn như thế nào đây?
Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ lại được nghe câu hỏi này từ Trần Bình Vân đấy.
“Không.

Cuộc sống của tôi không ổn một chút nào.” Câu trả lời đó mai vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu óc của cô, nhưng cô vẫn nán lại được: “Tôi sống vẫn ổn lắm.

Cảm ơn Trần tiên sinh đã quan tâm.”
Dương Khánh Đình mỉm cười, nhưng đôi khi cô sẽ lại liếm lên đôi môi khô nẻ của mình.

Mà hình ảnh này lại thu hết vào trong mắt của Trần Bình Vân.
Hắn ta hạ giọng: “Em đang nói dối.”
“Hả?”
“Mỗi khi nói dối, em đều sẽ liếm môi như vậy.

Chúng ta đã từng ở bên nhau năm năm, em nghĩ tôi không thể đọc được cảm xúc của em sao?”
Trần Bình Vân cay đắng nói: “Có phải tên chồng mới đó đối xử với em tệ lắm không? Hay là chúng ta quay lại với nhau nhé, em?”
Dương Khánh Đình còn chưa kịp phản ứng lại với câu nói của hắn, đã thấy hắn ta ôm chầm lấy mình, giọng chân thành nói.
“Sau khi rời xa em, anh mới biết em quan trọng với anh như thế nào.


Chưa một ngày nào anh không nhớ đến em.

Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”
Cô sững sờ, trước cái ôm thật chặt của hắn, cô chỉ thấy toàn thân mình lạnh lẽo, sợ hãi vô cùng.
Một người con gái tôn trọng phương châm sống trung trinh, cô không chấp nhận hành động này của người ngoài!
Dương Khánh Đình dùng hết sức lực để đẩy Trần Bình Vân ra, nhưng hắn ta không chịu rời khỏi cơ thể của cô, ngược lại còn dán vào chặt hơn.
Bỗng cả hai tay hắn vuốt lên má cô, muốn hôn cô.
Đến khi bờ môi họ chỉ còn cách nhau chưa đầy một đốt ngón tay, bỗng dưng đầu của Trần Bình Vân bị lạc sang một bên khác, đập mạnh vào tường.
Một bàn tay to lớn nổi đầy là những đường gân xanh ấn mạnh lấy đầu của Trần Bình Vân như hận không thể bóp nát đầu hắn ngay lập tức.
“Dương Khánh Đình…”
Giọng nói của Ân Diên Tuyền trầm thấp, từng khối không khí vì hơi thở lạnh lẽo của anh mà trở nên nặng nề.
Quần áo của anh hơi xộc xệch, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, giọng nói không giấu nổi sát khí.
“Cô bỏ trốn tôi là để ra đây gặp hắn sao?” Còn là với chồng cũ.

Cô cũng thật biết cách trêu đùa sự nhẫn nại của anh..


Bình luận

Truyện đang đọc