YÊU GIẢ VI VƯƠNG

Chỉ có bốn người đi tới, nếu lúc này Tiêu Lãng tỉnh táo lại thì sẽ cực kỳ giật mình, vì ba người đều là người quen. Một người là Bát gia hơn một năm trước đã rời khỏi Yên Vũ sơn trang. Một người là Tiêu Ma Thần phản ra Tiêu gia trước cả Tiêu Lãng. Còn có Thiên Tầm, gã không đầu vào Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu mà mang theo Huyễn ma thú Tiểu Bạch đi chung với đám người Tiêu Phù Đồ.

Còn có một nam nhân vạm vỡ, vóc dáng cao to, đầu tóc vàng lộn xộn như ổ gà, râu ria xồm xoàm giống kẻ lang thang. Nhưng thực lực của gã cực kỳ mạnh mẽ, Chiến Hoàng cảnh cao giai, không biết Tiêu Phù Đồ từ đâu tìm ra người này.

Thật ra mười mấy Chiến Vương cảnh không bị giết hết, chẳng qua giây lat bị giết hơn một nửa, số còn lại sợ muốn chết, chui lên khỏi mặt đất hoặc chạy trốn từ bốn phương tám hướng. Không ai dám chạy tới chỗ Huyết Bân bởi vì có Tiêu Phù Đồ tại đây.

Giết người duy nhất không phải Chiến Hoàng cảnh kẻ lang thang, không phải Bát gia mà là Tiêu Ma Thần.

Giờ phút này, trông Tiêu Ma Thần chưa đến hai mươi ba tuổi nhưng cảnh giới đã đạt tới Chiến Vương cảnh, không biết gã tu luyện thế nào mà biểu hiện vừa rồi chấn kinh Chiến Hoàng cảnh, Bát gia, làm Thiên Tầm thấy xấu hổ.

Đồ sát!

Tiểu tử này này giống như phụ thân của gã, nhanh nhẹn hung tàn giết địch như giết gà mổ trâu.

Nhưng mà...

Giờ phút này, trên mặt Tiêu Ma Thần không có chút gì kiêu ngạo. Mặt Bát gia, Thiên Tầm âm trầm. Thiên Tầm vẻ mặt bi thương. Mấy người không nhúc nhích, không cùng Tiêu Phù Đồ chạy hướng Thần Hồn thành. Thiên Tầm nhìn chằm chằm vào Tiêu Phù Đồ sửng sốt đứng giữa không trung.

Thiên Tầmn ghẹn ngào nói:

- Đại nhân, đan điền của công tử... Bị phế rồi!

Tiêu Phù Đồ mới đột phá Chiến Đế cảnh không lâu, chiến đâu vừa nãy binh đi hiểm chiêu, gã đã bị thương. Tiêu Phù Đồ chỉ tra xét sơ phát hiện Tiêu Lãng không chết thì yên bụng, giờ nghe Thiên Tầm nói, mắt gã bắn ra hai luồng sáng quét bụng Tiêu Lãng.

Quả nhiên!

Bụng Tiêu Lãng có một chỗ lõm xuống rõ ràng là bị chấn nát. Khóe miệng Tiêu Phù Đồ co giật quay đầu đi, hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, một lát sau lại quát to:

- Đi Thần Hồn thành trước rồi tính!

Bốn người Chiến Hoàng cảnh, Thiên Tầm, Bát gia, Tiêu Ma Thần yên lặng đi theo Tiêu Phù Đồ lao nhanh hướng Huyết Đế quân. Thiên Tầm, Tiêu Ma Thần, Bát gia vẻ mặt căm hận. Cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang thì trong mắt lộ vẻ đáng tiếc.

Võ giả tu luyện Huyền khí vĩnh viễn là đệ nhất. Cho dù ngươi có được thánh giai thần hồn, ngươi không có Huyền khí thì chỉ là phế vật. Huyền khí là căn bản tu luyện, đan điền là chỗ lưu trữ Huyền khí. Gân mạch bị hủy có thể chữa lành nhưng đan điền bị hủy thì chưa từng thấy ai trị lành được. 

Mới rồi Tiêu Lãng bị công kích đợt cuối, vì khoảng cách quá gần nên không thể né hoàn toàn. Xương cốt, nội tạng, gân mạch của Tiêu Lãng bị chấn nát hết.

Điểm chết người là thảo đằng thần hồn màu tím bị thương nghiêm trọng khiến linh hồn Tiêu Lãng hỗn loạn, cảm giác như bị xé rách. Cơ thể Tiêu Lãng đau đến tê dại. Trong giây phút kia, trong óc Tiêu Lãng không biết thân thể của hắn đã bị thương nghiêm trọng, đan điền bị chấn nát thì làm sao khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ chữa trị? Một chút suy nghĩ tỉnh táo trong đầu Tiêu Lãng chính là khiến thảo đằng thần hồn màu tím mang theo hắn chạy trốn.

May mắn chút chấp niệm này mà thảo đằng thần hồn màu tím cuốn Tiêu Lãng chạy dưới lòng đất mấy chục dặm, cuối cùng gặp phải Thiên Tầm, Tiêu Ma Thần, Bát gia đến cứu viện. Khi đó Tiêu Lãng đã ngất xỉu, còn chút tàn niệm chỉ để thu lại thảo đằng thần hồn màu tím.

Trong tay Bát gia có hàng đống Đan dược đỉnh cấp, lấy từ Mộc Đỉnh Dược Vương. Bát gia lập tức cho Tiêu Lãng nuốt một viên Phượng Linh đan Đan dược thánh phẩm, tuy vết thương nhanh chóng hồi phục, đan điền cũng khép lại, nhưng bọn họ đều biết cho dù đan điền của Tiêu Lãng có lành lặn thì cũng vô dụng.

Đan điền là nơi lưu trữ Huyền khí, là chỗ quan trọng nhất của mỗi một võ giả. Nơi này bị hủy thì dù sau này lành lặn lại cũng vĩnh viễn không thể tụ tập Huyền khí, đây là thường thức trên Thần Hồn đại lục.

Bát gia nhìn Tiêu Lãng đã hôn mê, gã thở dài thườn thượt. Từ ánh mắt đầu tiên Bát gia trông thấy Tiêu Lãng đã biết hắn là con sói cô độc có thể điên cuồng gào thét cửu thiên. Một đường đi tới, tiểu tử này không làm Bát gia thất vọng, thậm chí lấy được thành tựu vượt xa sự tưởng tượng của gã. Nhưng lúc này con sói cô độc vĩnh viễn không thể điên cuồng gào thét được nữa rồi.

Tiêu Ma Thần im lặng. Ánh mắt đầu tiên Tiêu Ma Thần trông thấy Tiêu Lãng đã biết hai người là đồngl oại, đã định đứng trên mọi người, bay lượn chín tầng mây. Tiêu Ma Thần luôn cố gắng, hôm nay giết hơn mười Chiến Vương cảnh đã chứng minh sự cường đại của gã. Tiêu Lãng cũng dùng vô số chiến tích kinh người chứng minh Tiêu Ma Thần không nhìn lầm người, đáng tiếc hiện tại...

Mắt Thiên Tầm ngấn lệ, cúi đầu, cắn răng chạy nhanh. Huyễn ma thú Tiểu Bạch biến thành con mèo nhỏ núp trong áo Thiên Tầm. Đôi mắt Huyễn ma thú Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, mấy lần muốn nhảy qua nhưng Thiên Tầm sợ đụng đến vết thương của Tiêu Lãng đã ngăn nó lại. Huyễn ma thú Tiểu Bạch rất ngoan, không nhúc nhích. Nhưng Huyễn ma thú Tiểu Bạch nhìn Tiêu Lãng máu me đầm đìa, đôi mắt như hạt ngọc tràn ngập bi thương, lo lắng.

Huyết Y và Huyết Nô không đuổi theo, có lẽ bởi vì tân đế Huyết Vương triều mới đăng cơ, có lẽ là bởi vì trong nước có nhiều chuyện cần giải quyết. Cũng có thể là vì lo sợ Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành nên không dám chạy tới giết người.

Tiêu Phù Đồ mang theo bốn người Thiên Tầm, Bát gia, Tiêu Ma Thần, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang chạy đến một tòa thành lớn ven biển phái đông Võ Vương triều vào ngày thứ ba. Thần Hồn thành, tổng các của Thần Hồn các, nơi an toàn nhất trên Thần Hồn đại lục!

Tiêu Lãng vẫn nằm trong vòng tay Bát gia, tuy người hắn đẫm máu nhưng quái dị là không có chút hơi thở, không có nhịp tim, không khác gì người chết.

Tiêu Phù Đồ rất nổi tiếng trong Thần Hồn thành, bởi vì mới vào thành liên tục có người đến chào gã, hành lễ. Có một số xe ngựa xa hoa cố ý ngừng lại, nói chuyện vài câu với Tiêu Phù Đồ. Tiêu Phù Đồ im lặng đi hướng một tòa viện.

Nhiều người tò mò, cái xác được Bát gia là ai? Tuy tính tình Tiêu Phù Đồ lành lùng nhưng không đến mức như vậy vô lễ. Tin tức rất nhanh truyền ra, trận chiến giữa Tiêu Phù Đồ và Huyết Bân nhanh chóng truyền khắp Thần Hồn thành.

Nhiều người hiểu ra, đều rung động. Người không có chút hơi thở đó chính là Tiêu Lãng danh chấn thiên hạ!

Tiêu Lãng đã chết?

Khi các Trinh sát dò xét thấy bên ngoài biệt viện của Tiêu Phù Đồ treo vải trắng thì Thần Hồn thành xôn xao.

Tiêu Lãng thật sự đã chết. Lúc Tiêu Phù Đồ vào thành nhiều người chính mắt thấy Tiêu Lãng không có chút hơi thở, chết thật rồi.

Tin tức như quả cầu tuyết lăn nhanh khắp Thần Hồn đại lục. Bên Huyết Vương triều nhanh chóng truyền ra tin đồn là Tiêu Lãng thật sự chết, bị Huyết Bân chính tay giết.

Tất nhiên Huyết Bân không giết Tiêu Lãng, thật sự là gã cũng lấy làm lạ vì phút cuối dò xét Tiêu Lãng thì hắn vẫn còn hơi thở, chẳng lẽ vì bị thương nặng nên đã chết? Nhưng dù sao tin đồn đã truyền ra, Tiêu Phù Đồ không phản đối, Huyết Vương triều không ngại hỗ trợ chứng thực, thuận tiện lấy lại chút mặt mũi, uy danh.

Tin tức trong vòng năm ngày truyền khắp Chiến Vương triều. Vô số gia tộc, công tử định ôm cây đợi thỏ đều vọng. Tiêu Lãng không chết trong tay bọn họ, thật đáng tiếc, rất... Uổng.

Nghịch Thương, Trà Mộc lại tụ họp, lần này hai người uống ba ngày ba đêm, trên bàn có ba cái ly, một cái ly từ đầu đến cuối luôn rót đầy.

Trong đại viện quân bộ lại vang lên bài Yên Hoa Dịch Lãnh mà ai cũng thích, nhưng lần này nghe làm người ta đau lòng rơi lệ.

Đám công tử Tả Kiếm bao thanh lâu xa hoa nhất đế đô, liên tục uống say ba ngày ba đêm. Vân Tử Sam hạ chỉ rút lệnh truy nã Tiêu Lãng, liên tục mấy ngày không thượng triều, một mình ở trong Tử Sam các. Không biết phải chăng Vân Tử Sam yên lặng đưa tiễn Tiêu Lãng.

Đông Phương Hồng Đậu không khóc to, không quậy phá, bình tĩnh ở trong Đông Phương đại viện ba ngày. Khi Đông Phương Bạch thở phào thả lỏng cảnh giác thì Đông Phương Hồng Đậu bỗng... Mất tích.

Bình luận

Truyện đang đọc