YÊU GIẢ VI VƯƠNG

Trong tay Tiêu Lãng còn cầm miếng thịt liền rơi xuống trên đất. Trong miệng vẫn ngậm một miếng thịt, hiện tại há hốc. Trên mặt hắn đầy vẻ không dám tin nhìn xuống bàn tay của mình. Dường như hắn có chút không rõ, tại sao mình dùng hai thành lực lượng, cứ như vậy tùy ý vỗ một cái, Thiên Tầm lại có phản ứng lớn như vậy? Hắn đang diễn trò sao?

Không đúng!

Tiêu Lãng phun miếng thịt trong miệng ra, thân thể lóe lên nhanh chóng bay ra ngoài sân. Khi nhìn thấy Thiên Tầm máu thịt be bét, hắn bị dọa tới mức khiếp sợ.

Mong rằng mình đừng đập chết Thiên Tầm, nếu vậy thì tội lớn.

Sau khi kiểm tra một hồi, phát hiện Thiên Tầm chỉ ngất đi, lúc này Tiêu Lãng mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội vã thả Thảo Đằng ra trị liệu cho Thiên Tầm. Trong lòng hắn lại khiếp sợ không gì sánh kịp.

Trong huyền thạch lớn bằng hạt gạo này đã chứa đựng năng lượng kinh khủng như vậy? Lực lượng của chính mình rốt cuộc đã tăng thêm bao nhiêu?

Thương thế của Thiên Tầm rất nhanh liền được trị liệu tốt. Chỉ có điều hắn vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.

Nhưng ánh mắt Tiêu Lãng lại sáng lên. Giờ phút này hắn đã xác định mình nhất định phải giúp Đế hậu Phi Vũ. Cũng không phải vì hắn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, cũng không phải là vì nàng giúp mình báo thù, mà vì huyền thạch trong tay của nàng!

Còn có hai viên nữa. Hơn nữa chúng đều lớn hơn viên này!

Giờ phút này trong mắt Tiêu Lãng phát ra hào quang nóng bỏng, khiến hắn nhìn giống như một con sói đói. Hắn cực kỳ hy vọng nhận được thực lực cường đại. Như vậy hắn cũng có thể đi qua bên kia biển Thần Hồn, đi tới Thiên Châu tiếp tục tìm kiếm cướp giật huyền thạch. Sau khi trở nên cường đại hơn hắn sẽ lại trở về, trực tiếp tiêu diệt Huyết Tông, giết chết Vân Gia. Đến thời điểm đó, hắn chết cũng không có bất cứ tiếc nuối nào nữa.

Về phần mình và hoàng đế Vũ Vương Triều không thù không oán, Tiêu Lãng cũng không để ý tới nữa. Từ sau khi đi tới Thần Hồn Thành trầm luân một thời gian, hắn biết rõ Đông Phương Hồng Đậu chết, mình sống không được mấy năm nữa, hắn đã không thèm để ý tới bất kỳ điều gì nữa.

Trước đây mình không muốn tranh với người khác, không đấu với người khác, nhưng vẫn không ngừng có người tính kế với hắn, muốn giết hắn. Thế giới này chính là tàn khốc như vậy. Vì trở nên mạnh mẽ hắn sẽ không tiếc gì nữa. Tâm tính của hắn cũng có chút thay đổi.

Thiên Tầm rất nhanh liền tỉnh lại. Nhìn thấy Tiêu Lãng ngây người tại chỗ, một chút oan ức đã biến khuôn mặt hắn thành quả mướp đắng. Hắn ngồi dậy, nói với Tiêu Lãng:

- Công tử chơi xấu. Công tử chắc chắn đã vận dụng toàn lực, Thiên Tầm làm sai chỗ nào, công tử cứ nói với ta. Đừng chơi như vậy, sẽ đùa chết người...

Tiêu Lãng kinh ngạc, bắt đầu cảm thấy buồn cười. Hắn sờ sờ mũi cười nói:

- Thiên Tầm, nếu như nói ta chỉ dùng hai thành lực lượng, ngươi có tin hay không?

Thiên Tầm tất nhiên là không tin. Đầu hắn lắc như trống bỏi vậy, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

Tiêu Lãng lại nở nụ cười, cũng không giải thích, đột nhiên vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma quay một vòng ở trong sân.

Vèo!

Chỉ nhìn thấy từng tàn ảnh xuất hiện ở trong sân. Mà chân thân Tiêu Lãng đã đi hết một vòng trở lại, tàn ảnh phía sau vẫn chưa biến mất...

- Trời ạ, công tử ăn xuân dược rồi sao? Chuyện này... Tốc độ này ít nhất phải là tốc độ của Chiến Vương trung giai?

Thiên Tầm dụi dụi con mắt, trên mặt đầy vẻ ngu ngốc nói. Chỉ trong thời gian hai ngày ba đêm, Tiêu Lãng bế quan hai ngày ba đêm, không ngờ thực lực lại từ Chiến Tôn cấp cao đạt được Chiến Vương? Đây là nói mơ giữa ban ngày sao?

Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười không giải thích.

Tốt nhất không cho ngươi biết về huyền thạch này thì hơn. Chờ sau khi thu được hai viên huyền thạch kia vào trong tay mới nói sau.

Thân thể Tiêu Lãng đột nhiên bay lên nóc nhà, thoáng nhìn về phía tây biển Thần Hồn, cảm khái thở dài một tiếng. 

Chẳng trách võ giả bên kia biển Thần Hồn cường đại như vậy. Có bảo vật cấp bậc nghịch thiên như vậy, có thể tu luyện không nhanh sao? Nếu như có đủ huyền thạch, chắc hẳn có thể dễ dàng đạt được Chiến Thánh đỉnh phong.

Tiêu Lãng không biết, thứ huyền thạch này, ngay cả ở bên Thiên Châu kia cũng rất trân quý. Phi Vũ có thể có ba viên, hoàn toàn là số cứt chó. Hơn nữa dưới tình huống nàng còn không biết thứ này trân quý thế nào. Nếu như cho Già Khôn biết, sợ là hắn sẽ muốn tới phát điên, cũng sẽ trực tiếp động thủ cướp giật...

Tiêu Lãng ăn no uống đủ, chờ đợi tới khi trời tối. Quả nhiên Phi Vũ phái người lại hỏi dò. Tiêu Lãng cũng không nhiều lời dẫn theo Thiên Tầm lên xe ngựa đi thẳng đến Hải Thiên Các.

Vẫn là đại quân bao vây tầng tầng lớp lớp xung quanh. Tiêu Lãng là quý khách ngược lại tiến quân thần tốc, bỏ Thiên Tầm lại tầng một, bản thân tùy ý đi lên tầng hai.

Tầng hai vẫn chỉ có ba người. Cầm Tiên đang đánh đàn. Mị Vũ đang múa trên sân nhỏ ngoài trời. Đế hậu Phi Vũ lại lẳng lặng ngồi ở ghế chủ vị, diễm quang bắn ra bốn phía. Vừa nhìn thấy Tiêu Lãng lên, nàng khẽ nở nụ cười tuyệt mỹ mê người.

Tiêu Lãng hào phóng ngồi dưới trướng không nói gì, lẳng lặng nghe tiếng đàn, nhìn Mị Vũ,Liên Tinh uyển chuyển nhảy múa ở bên ngoài. Gió biển thổi vào, tường ba vạn dặm, trăng sang bàng bạc chiếu xuống trên người Mị Vũ Liên Tinh, khiến nàng giống như một trên tiên nữ chín tầng trời.

Trong điều kiện, rượu ngon, mỹ nhân, Tiêu Lãng có chút mê say. Cuộc sống kiểu này đúng là cuộc sống thần tiên. Chẳng trách nhiều người muốn nỗ lực tu luyện, trở thành cường giả thượng vị nắm quyền như vậy. Chẳng trách nhiều anh hùng trầm luân trong sự ôn nhu của các nữ tử như vậy. Cuộc sống như thế thực sự có thể tiêu diệt ý chí chiến đấu của võ giả, khiến người ta sống mơ mơ màng màng.

Một khúc nhạc kết thúc, Yêu Nguyệt Liên Tinh khom mình hành lễ lui ra. Đôi mắt đẹp của các nàng lưu chuyển ở trên người Tiêu Lãng trong chốc lát. Các nàng cảm thấy rất kỳ quái. Tiêu Lãng lại có thể được Đế hậu triệu kiến hai lần, còn bí mật trò chuyện riêng?

Tiêu Lãng vẫn chìm đắm trong giai điệu tuyệt vời vừa nãy, không phát hiện hai người đã đi xuống. Còn Đế hậu Phi Vũ đã lắc thân thể uyển chuyển đi tới.

- Ha ha, Tiêu công tử đang suy nghĩ gì vậy? Coi trọng hai tiểu cô nương này sao?

Phi Vũ duỗi một cánh tay ngọc ra, quơ quơ ở trước mắt Tiêu Lãng, trêu đùa nói. Không ngờ nàng lại bị Tiêu Lãng với tay ôm vào trong lòng, kéo ngồi ở trên bắp đùi của hắn. Lần trước hai người đã có sự tiếp xúc da thịt, dường như cũng không mấy xa lạ. Lần này ngồi xuống trái lại có loại khí tức ám muội lưu chuyển ở trên người hai người, rất kích động.

- Coi trọng thì thế nào?

Một bàn tay Tiêu Lãng nắm lấy mông mẩy của Phi Vũ, cảm nhận cặp mông tròn lẳn kinh người kia. Một tay hắn ôm lấy eo thon của nàng, khóe miệng cong lên đầy yêu mỵ, nhìn ra con mắt Phi Vũ hoa mắt mê ly.

- Ha ha, coi trọng thì coi trọng chứ sao. Cùng lắm buổi tối ta sắp xếp cho hai người các nàng và bản cung đồng thời cùng Tiêu công tử...

Trong nháy mắt này con mắt Phi Vũ sáng như bảo thạch đen. Nhìn tình trạng này, Tiêu Lãng xem ra muốn ra tay giúp nàng. Điều này khiến nàng vô cùng kích động. Nghĩ đến chuyện không cần hầu hạ lão sắc ma Già Khôn kia, rốt cuộc cũng có thể giết chết hoàng đế biến thái trong hoàng cung Vũ Vương Triều kia, nàng cảm động muốn khóc.

Giờ phút này cho dù Tiêu Lãng lập tức muốn nàng, nàng cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì. Nàng có thể hiểu rất rõ ràng, hàng năm có bao nhiêu thiếu nữ chết ở trong tay Già Khôn. Nàng càng biết rõ hơn trong cung có bao nhiêu cung nữ tần phi bị chính trượng phu của nàng chơi tới phát điên...

Muốn giải trừ ác mộng sao?

Tiêu Lãng cho nàng đáp án rõ ràng:

- Vậy cho ta hai viên huyền thạch kia, nói ra toàn bộ kế hoạch của nàng cho ta biết. Chỉ cần kế hoạch chu đáo, ta có tự tin trăm phần trăm giúp nàng giết chết hoàng đế Vũ Vương Triều!

- Tiêu công tử...

Nhận được đáp án khẳng định, thân thể mềm mại của Phi Vũ run lên. Nàng ôm chặt lấy Tiêu Lãng, sau đó bắt đầu cuồng nhiệt hôn Tiêu Lãng, thậm chí có phần liều mạng, khiến Tiêu Lãng bị doạ, đồng thời cũng lại phát hỏa.

Tiêu Lãng bất chấp tất cả, trước tiên cưỡng hiếp trước rồi mới nói sau. Hai người ngươi hôn ta ta hôn ngươi, ngươi mò ta ta mò ngươi, giống như củi khô gặp phải lửa lớn, chuyện xảy ra đã không thể ngăn cản được nữa.

Phi Vũ dường như thật sự có chút động tình, mãnh liệt hôn lên môi mặt, vành tai, gáy của Tiêu Lãng. Cuối cùng nàng bắt đầu cởi y phục của Tiêu Lãng ra.

Tiêu Lãng vừa cảm giác trên ngực mát lạnh, hắn lập tức tỉnh táo lại, ngăn cản hành vi man dại của Phi Vũ. Thậm chí hắn bế nàng xuống, thở ra một hơi thật dài, cố nén tà hỏa trong lòng mình, khó nhọc nói:

- Trước khi giết chết được hoàng đế Vũ Vương Triều, ta không muốn quan hệ xác thịt với nàng. Bởi vì một khi có quan hệ, trong lòng ta sẽ có lo lắng. Đến thời điểm đó, có khả năng bất lợi đối với hành động lần này. Ta cần bình tĩnh. Sau khi chuyện thành công, ta cũng sẽ không ở lại Thiên Vũ Thành. Nàng chỉ cần chờ qua một thời gian ngắn đến với ta hoan hảo mấy lần là được. Nói cách khác... Ta cũng không muốn bất kỳ điều gì, chỉ cần ngươi làm tình nhân là được!

- Cảm ơn... Tiêu công tử!

Phi Vũ rất cảm động nhìn ánh mắt chân thành của Tiêu Lãng. Giờ phút này nàng hoàn toàn tin tưởng Tiêu Lãng thật lòng giúp nàng, mà không hoàn toàn vì nhìn trúng thân thể của nàng và vì đạt được quyền thế Vũ Vương Triều.

Bằng không giờ phút này trong tình huống như vậy, vừa nãy Tiêu Lãng rõ ràng cũng động tình, tuyệt đối sẽ thượng nàng trước rồi mới nói sau. Nàng cũng hiểu rõ sự mê hoặc của mình đối với nam tử lớn tới mức nào. Hắn thật sự là một nam tử kỳ lạ.

Tiêu Lãng lại khe khẽ thở dài. Yêu tinh này có độc. Hắn không muốn phát sinh quan hệ xác thịt thực sự với họa thủy. Bởi vì một khi vừa phát sinh quan hệ, trong lòng hắn sẽ cảm thấy có trách nhiệm đối với Phi Vũ. Sau đó sợ là sẽ bị vây hãm ở Vũ Vương Triều dây dưa không rõ...

Bình luận

Truyện đang đọc