YÊU GIẢ VI VƯƠNG

Tình huống quỷ dị như vậy, không riêng gì những Chiến Vương này, cho dù Phùng Ngưng đều run rẩy. Bọn họ theo bản năng ngây người, bắt đầu kinh ngạc nghi ngờ, đây là người hay là huyền thú? Thân thể hắn làm sao có được khả năng phòng ngự cường đại như vậy? Chỉ dựa vào hai tay đã có thể dễ dàng đâm thủng chiến giáp huyền khí của Chiến Vương? Chuyện này quả thật là chuyện khó tin nổi.

Lần trước Tiêu Lãng từ Thiên Vũ Thành trốn về Thần Hồn Thành, cũng đã từng giết chết Chiến Vương. Chỉ có điều những người đó đều là thích khách Chiến Vương Triều. Việc này ngoại trừ ba người thành chủ Thần Hồn Thành ra không ai nhìn thấy. Những người này tất nhiên không biết, nên mới bị dọa như vậy.

Trong nháy mắt khi mọi người đang sửng sốt, thân thể Tiêu Lãng lại không hề dừng lại phóng về phía bên cạnh, hai tay lại như tia chớp bóp nát trái tim hai tên Chiến Vương dưới ánh mắt sợ hãi của bọn họ.

- Lùi lại!

Phùng Ngưng chợt quát to một tiếng, thân thể hóa thành một tàn ảnh vọt về phía bên này. Các Chiến Vương còn lại lập tức lui nhanh lại. Chỉ có điều tốc độ của Tiêu Lãng nhanh tới mức nào? Bọn họ có thể trốn được sao?

- Xì!

Máu tươi bắn mạnh. Tiêu Lãng áp sát thân thể của bốn tên Chiến Vương, không để ý tới công kích của bốn người bọn họ. Mỗi lần công kích đều có thể giết chết một tên Chiến Vương.

Công kích của Phùng Ngưng đã đến. Hắn vận dụng tất cả huyền khí, cường đại hơn so với khí thế của Tiêu Lãng gấp mấy lần. Chỉ có điều tốc độ rõ ràng không thể so sánh được với Tiêu Lãng.

Huyền khí của Hắn hóa thành từng hàn tinh, mỗi lần chớp động đều có thể khiến cho không khí vang lên những tiếng rít chói tai, uy thế thật sự doạ người.

Chỉ có điều Tiêu Lãng không chiến đấu với hắn. Nhìn thấy tốc độ của Phùng Ngưng lại không bằng được hắn, Tiêu Lãng vẫn tránh né công kích của Phùng Ngưng, tiếp tục giết võ giả Chiến Vương.

- Dừng tay! Rác rưởi. Có giỏi một mình đấu với bản thành chủ. Giết những người có thực lực yếu hơn người thì tính là bản lĩnh gì?

Trơ mắt nhìn từng thủ hạ của mình, người trong gia tộc của mình bị Tiêu Lãng giết chết, trong tim Phùng Ngưng chảy máu. Hắn lần lượt cố gắng tăng cao tốc độ không ngừng công kích. Vấn đề là thân thể Tiêu Lãng giống như quỷ mỵ, bản năng chiến đấu nghịch thiên, đã sớm tránh thoát, bắt đầu dựa vào tốc độ rất nhanh của hắn tiếp tục truy sát.

- A, a...

Lại một người nữa bị Tiêu Lãng xé rách, nội tạng bị văng ra một bên. Giờ phút này, mười mấy tên Chiến Vương chỉ còn lại ba người, chia làm ba hướng đang lẩn trốn.

Vèo!

Mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo giống như một con huyền thú, nhìn chằm chằm vào một tên Chiến Vương tiếp tục truy sát. Tốc độ của hắn giống như quỷ mị, ở trong vùng hoang dã không ngừng nhảy lên. Dưới ánh trăng, trong hắn thật giống như một huyền thú hình người.

- A, a, a! Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!

Nhìn thi thể đầy đất, Phùng Ngưng cũng muốn phát điên. Trong tay hắn cầm một viên đạn tín hiệu, ném mạnh về phía không trung. Thân thể hắn phóng về phía Tiêu Lãng. Tuy rằng hắn cũng biết mình không đuổi kịp Tiêu Lãng, nhưng giờ phút này hắn còn có thể làm được gì?

Vèo!

Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh. Võ giả Chiến Vương căn bản không cùng một cấp bậc. Hắn nhanh chóng đuổi theo tên võ giả Chiến Vương, chịu một búa của hắn, hai tay đâm xuyên qua chiến giáp huyền khí của hắn, sau đó đập về phía đầu hắn.

Ầm!

Đạn tín hiệu nổ tung ở trên bầu trời, chiếu sáng nửa bầu trời. Thân thể Tiêu Lãng ngẩn ra. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút, nhưng không tiếp tục đuổi hai Chiến Vương khác, cũng không chạy trốn trái lại đứng yên tại chỗ.

- Ừm?

Tinh thần Phùng Ngưng chấn động, lập tức ném ra một đao quang huyền khí dài mấy trăm mét đánh về phía Tiêu Lãng. Đồng thời hắn dùng hết tốc lực chạy về phía Tiêu Lãng.

Điều khiến Phùng Ngưng càng khiếp sợ hơn chính là, Tiêu Lãng vẫn bất động, mặc cho đao quang huyền khí đủ để san bằng một ngọn núi nhỏ kia bao phủ lấy hắn.

Ầm!

Ở nơi hoang dã hình thành một đám mây hình nấm. Bụi bặm tung bay, đất đá tung toé, cây cối cỏ dại hóa thành bột phấn. Trên mặt đất có tới hơ một trăm mét nổ tung, tạo thành một hố lớn sâu hơn mười mét.

- Chuyện này...

Thân thể Phùng Ngưng đột nhiên dừng ở giữa không trung. Tốc độ của người này nhanh như vậy, lực công kích cường hãn như vậy, vì sao không né tránh? Mình truy sát hắn lâu như vậy vẫn không sờ được tới một cọng tóc của hắn, hiện tại lại dễ dàng bị giết như vậy sao?

- A a... mẹ kiếp đau quá!

Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng từ trong đám bụi phía trước truyền đến. Con ngươi của Phùng Ngưng đột nhiên co lại. Sau đó hắn nhìn thấy một thân ảnh y phục toàn thân rách nát, máu me đầm đìa từ bên trong đám bụi hình nấm lao ra. Trên mặt Phùng Ngưng nhất thời hoảng sợ giống như gặp quỷ.

Hắn biết rõ trong đao quang huyền khí của mình có chứa năng lượng cường đại đến mức nào. Ngoại trừ võ giả Chiến Hoàng có phòng ngự thần hồn ra, bất kỳ Chiến Hoàng đỉnh phong nào khác cũng không dám chống đỡ. Bọn họ tuyệt đối sẽ tránh né.

Nhưng sau khi Tiêu Lãng cứng rắn chịu một đòn công kích, xem ra chỉ bị chút thương thế bên ngoài?

Tiêu Lãng cũng không phải chỉ bị một chút thương tích bên ngoài. Ít nhất nội tạng đã bị chấn động. Lớp da bên ngoài còn bị nổ nát hơn nửa, giống như chiếc áo choàng rách nát của hắn.

- Phi, phòng ngự như vậy thật sự quá nghịch thiên. Võ giả này với thần hồn phụ thể, lực công kích ít nhất phải đạt được Chiến Hoàng đỉnh phong chứ? Không ngờ lại chỉ khiến ta bị thương không nhẹ không nặng như vậy? Ha ha ha ha!

Tiêu Lãng không nhìn Phùng Ngưng đang ở giữa không trung, bộ dạng giống như bị thần kinh thì thào tự nói, sau đó ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to.

Luyện hóa viên huyền thạch thứ hai, tốc độ của hắn đã có thể so sanh với Chiến Hoàng cảnh. Sau khi luyện hóa viên huyền thạch thứ ba, vượt qua tâm ma tầng thứ nhất, tốc độ càng mạnh hơn so với Chiến Hoàng đỉnh phong. Lực phòng ngự có thể chịu được một đòn toàn lực của Chiến Hoàng đỉnh phong mới bị thương nhẹ.

Cứng rắn chống đỡ một đòn này, khiến hắn hiểu rõ ràng một điểm, võ giả Chiến Hoàng bình thường tuyệt đối không thể gây ra vết thương trí mạng đối với hắn!

Nói cách khác, hắn gần như có thể quét ngang võ giả Chiến Hoàng cảnh!

Một năm rưỡi trước, hắn vẫn ở trong đế đô, vẫn một còn là một tiểu tử ở nông thôn vừa trở về gia tộc, thực lực chỉ là Chiến Tướng cảnh, bị người của Tư Đồ gia đi khắp nơi truy sát. Hắn bị công tử Hỏa Phượng, Tiêu Cuồng, Tả Minh, đùa thiếu chút nữa thì chết. Chỉ trong thời gian một năm rưỡi, bây giờ hắn lại có thể quét ngang Chiến Hoàng cảnh!

Chiến Hoàng cảnh!

Tiêu Thanh Long chính là Chiến Hoàng cảnh, gia chảu bốn đại thế gia, thượng tướng quân Chiến Vương Triều. Hiện tại Tiêu Lãng lại tự tin trực tiếp bóp chết hắn.

Tiêu Lãng giơ hai tay lên, nhìn những giọt máu đang nhỏ xuống, cảm giác giống như đang nằm mộng.

Bởi vì Mộc Tiểu Yêu, hắn nhận được chiến kỹ Thiên Ma. Bởi vì ba viên huyền thạch Đế hậu Phi Vũ, chỉ trong một năm hắn vượt qua vô số cảnh giới. Có được thực lực mà vô số người cả đời cũng không thể có được. Cho dù hắn biết với chút thực lực này, hắn đi đế đô vẫn không đáng chú ý, hắn chắc chắn sẽ phải chết, nhưng giờ phút này hắn lại cảm giác đáng giá.

Cuộc đời này thật đáng giá!

Nhìn Tiêu Lãng cười dài giống như bị nhập ma, Phùng Ngưng có chút sợ hãi. Hắn vẫn cho rằng thần hồn của Tiêu Lãng thiên về tốc độ, cho nên mới có được tốc độ nhanh như vậy.

Nhưng giờ phút này lực phòng ngự thân thể của Tiêu Lãng đã vượt quá phạm trù lý giải của hắn. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một loại cảm giác, Tiêu Lãng không phải là người. Chẳng lẽ là một loại huyền thú cao cấp hóa thân sao.

Chỉ có điều hắn biết tốc độ của mình không thể so sánh với Tiêu Lãng. Hắn chỉ có tiếp tục công kích. Nếu như Tiêu Lãng có thể bị thương, chứng tỏ hắn không phải là vô địch. Hơn nữa hắn còn chưa phát ra công kích mạnh nhất!

Sau lưng của hắn xuất hiện hư ảnh của một con chó sói tím cực lớn đang gào thét. Nhân lúc Tiêu Lãng ở đó cười lớn giống như một kẻ điên, thần hồn ma lang dài hơn mười mét mang theo khí tức hủy thiên diệt địa nhào về phía Tiêu Lãng.

Chiến kỹ thần hồn của cường giả Chiến Hoàng có uy lực lớn tới mức nào?

Phùng Ngưng căn bản không tin, lần này Tiêu Lãng lại chỉ bị thương nhẹ? Khi hắn nhìn thấy Tiêu Lãng không nhúc nhích, trong lòng hắn càng mừng như điên.

Thân thể Tiêu Lãng thực sự không nhúc nhích. Chỉ có điều hắn lại ung dung thả Thảo Đằng ra. Hư ảnh Thảo Đằng màu cam rực rỡ ở phía sau lưng Tiêu Lãng, vây quanh thân thể hắn xoay vài vòng, sau đó ung dung bay về phía con sói tím cực lớn kia.

- Thần hồn Thảo Đằng. Ngươi là... Tiêu Lãng!

Phùng Ngưng sợ hãi chợt quát lớn một tiếng, lập tức thu hồi thần hồn của con sói tim trở về.

Thảo Đằng của Tiêu Lãng có thể nuốt chửng thần hồn. Thân thể của hắn hoàn toàn không do dự, quay về phía sau bỏ chạy. Đồng thời trong tay hắn lại bắn ra một đạn tín hiệu. Đạn tín hiệu này lớn gấp đôi so với viên đạn vừa nãy, chiếu sáng cả phạm vi trăm dặm xung quanh!

- Là Tiêu Lãng!

Phía xa, cách đó chừng mấy chục dặm đã có hai tên Chiến Vương đang chạy tới. Nhìn đạn tín hiệu đặc biệt trên bầu trời, bọn họ lập tức hiểu rõ Phùng Ngưng đã xác định được tên võ giả khủng bố kia chính là Tiêu Lãng. Bọn họ tăng tốc chạy tới thành trì gần đó, báo tin tức này tới Thần Hồn Các.

Bình luận

Truyện đang đọc