YÊU GIẢ VI VƯƠNG

- Sư phụ!

Hắc Minh và Tử Minh gầm lên một tiếng vang dội, nhưng không đần độn tới mức phóng về phía Mộc Phỉ. Trái lại cả hai lao về phía Ẩn đế. Trong nháy mắt, hai trưởng lão cũng vọt ra, nhưng cũng không dám động. Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng nữ nhân này cường đại đến mức nào.

- Hừ!

Một bóng đen giống như hồ nước sâu thẳm bay ra. Một thanh trường kiếm trong tay hóa thành vạn điểm hàn tinh trực tiếp bao phủ lấy Mộc Phỉ.

- Thanh Minh lui ra!

Tiếng quát lớn của Ẩn đế và hai trưởng lão vang lên. Nhưng trường kiếm của Thanh Minh vẫn quyết chí đâm về phía Mộc Phỉ.

Giờ phút này Mộc Phỉ vẫn quỳ một chân xuống đất, nhưng trong mắt lại loé lên một hàn quang. Một bàn tay của nàng đã vỗ về phía trường kiếm.

Trong nháy mắt trường kiếm hóa thành vạn điểm hàn tinh này liền biến mất. Trong tầm mắt của mọi người hiện lên một cảnh tượng khiến linh hồn các nàng đều run rẩy. Bàn tay tuyệt đẹp kia nhẹ nhàng vỗ tới, còn chưa tới gần trường kiếm, trường kiếm đã liên tiếp hóa thành bột phấn. Không gian xung quanh dường như bị cái tay kia đập đến sụp đổ.

Bên trong đất trời chỉ còn lại cái tay này tiếp tục đập về phía Thanh Minh. Trường kiếm trong tay Thanh Minh không còn. Chuôi kiếm cũng không còn. Sau đó tay Thanh Minh cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được hóa thành xương trắng...

- Phỉ Di!

Vào thời khắc này, Mộc Tiểu Yêu nhẹ giọng kêu một tiếng. Bàn tay của Mộc Phỉ đột ngột biến mất. Thanh Minh lại bay ra ngoài, đập thủng một lỗ trong cung điện bạch ngọc, sống chết không rõ.

- Đại sư huynh!

Tiểu Đao nổi giận. Quan hệ Ẩn đế và hắn như vậy, nhưng quan hệ với Thanh Minh không tệ. Chủ yếu nhất chính là quan hệ giữa Thanh Minh và Tiêu Lãng tốt. Tiểu Đao tức giận. Khí tức trên người hắn điên cuồng tuôn ra. Bắp thịt toàn thân nhanh chóng nhô lên, lại sắp muốn biến thân.

- Ca... Đừng nóng vội! Người kia sẽ không chết!

Mộc Tiểu Yêu cười nhạt, sau đó quay về phía Phỉ Di liếc mắt nhìn có phần trách cứ. Mộc Phỉ xấu hổ mỉm cười. Thân thể nàng lóe lên tiến vào bên trong cung điện bạch ngọc. Sau đó thân hình lại lóe lên đã mang theo Thanh Minh đi ra.

Nàng lấy từ trong Tu Di Giới ra một viên đan dược, ném vào trong miệng Thanh Minh. Sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cánh tay đã biến thành xương trắng mất một nửa của Thanh Minh lại từ từ bắt đầu mọc ra thịt...

Thiện Lão nhìn hai nàng giống như nhìn yêu quái. Thần sắc Tiêu Thanh Y không còn tiếp tục hờ hững nữa. Trái lại đôi mắt đẹp không ngừng phát sáng.

Thanh Minh không phải đang ở Bắc Cương sao? Tại sao hắn lại từ trong một cung điện đi ra? Còn nữa, đây chính là người nhà Tiểu Đao sao? Tại sao lại bá đạo như vậy?

- Ca!

Mộc Tiểu Yêu thấy khuôn mặt Tiểu Đao đã dịu lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại cười một tiếng.

Lúc này Tiểu Đao mới nhìn Mộc Tiểu Yêu, lông mày nhíu lại, giọng nói trầm xuống hờn dỗi:

- Ngươi là ai? Ta không nhận ra ngươi. Vì sao ngươi lại gọi ta là ca?

Mộc Tiểu Yêu chậm rãi đi tới phía trước Tiểu Đao, ngửa đầu nhìn vóc người khôi ngô và gương mặt non nớt của hắn. Trong khuôn mặt này lộ rõ vẻ đau lòng. Nàng nhẹ giọng nói:

- Ca, ký ức của ca khi còn bé đã bị phong ấn, đương nhiên không nhớ được ta. Ca tên là Mộc Tiểu Đao. Ta tên là Mộc Tiểu Yêu. Chúng ta là huynh đệ ruột thịt. Ca bị gia tộc đưa tới đây để rèn luyện kinh nghiệm hơn mười năm. Hiện tại ta đến đưa ca về nhà!

- Về nhà sao?

Tiểu Đao dùng ánh mắt xa lạ nhìn Mộc Tiểu Yêu. Tuy rằng sâu trong tâm linh hắn dường như đột nghiên có cảm giác thân thiết đối với nữ tử này, nhưng theo bản năng hắn lắc đầu, cự tuyệt nói:

- Ta không đi theo ngươi. Ta muốn ở cùng cô cô. Ta cũng muốn ở cùng ca ca ta! 

- Tiểu thư, ta tới đây!

Mộc Phỉ đứng lên, liếc mắt nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu một cái. Mộc Tiểu Yêu lập tức gật đầu lui về phía sau ba bước. Mộc Phỉ đi từng bước về phía Tiểu Đao, chân thành nói:

- Đao thiếu hiệp, bây giờ ta giúp thiếu hiệp giải trừ phong ấn khôi phục ký ức. Một khi thiếu hiệp khôi phục được ký ức, nên làm thế nào hẳn thiếu hiệp sẽ rõ!

- Khôi phục ký ức sao?

Trong mắt Tiểu Đao càng thêm hoang mang hơn. Nhìn thấy Mộc Phỉ đi từng bước tới gần, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, liên tục lui về phía sau vài bước, liên tục lắc đầu nói:

- Không, ta không muốn khôi phục ký ức. Ta bây giờ rất tốt. Ta...

Mộc Phỉ đã hành động. Thân thể nàng loáng một cái đã xuất hiện ở trước người Tiểu Đao. Một bàn tay tuyệt mỹ chợt phát ra bạch quang chói mắt, đập về phía tráng Tiểu Đao.

- Tiểu Đao...

Vào đúng lúc này Tiêu Thanh Y đột nhiên có dự cảm không tốt, kinh sợ kêu lên.

Tuy rằng nàng xác định đây thật sự là người nhà Tiểu Đao, giờ phút này cũng sẽ không hại Tiểu Đao, nhưng trong nội tâm nàng lại có cảm giác không thoải mái. Dường như sắp xảy ra chuyện gì vậy.

Ẩn đế được Hắc Minh và Tử Minh đỡ đi ra. Chỉ có điều nhìn bộ dạng của hắn xem ra rất thảm. Đường đường là tông chủ Ẩn Tông lại bị người ta đánh một chưởng thành ra trọng thương. Nếu như việc này truyền ra ngoài, sợ là thiên hạ đều phải chấn động.

Những người trong sân cũng cực kỳ chấn động, nhưng không ai dám nói lời nào. Ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Mộc Phỉ và Tiểu Đao.

Tay Mộc Phỉ càng ngày càng sáng. Thân thể Tiểu Đao bắt đầu run rẩy kịch liệt. Mắt hắn mở lớn. Ban đầu, trong mát là sợ hãi, nhưng từ từ trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mờ mịt, giống như một đứa trẻ ngốc.

Chỉ trong thời gian nửa nén hương, hào quang trên tay Mộc Phỉ đã dần dần mờ đi. Mà mắt Tiểu Đao cũng khôi phục thần thái. Chỉ có điều đó lại là đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo. Hào quang trong đôi mắt kia khiến Tiêu Thanh Y và mọi người phải rùng mình. Bởi vì hào quang này khiến mọi người cảm thấy cực kỳ xa lạ.

- Thiên Châu! Gia tộc Thần Khải! Mộc Tiểu Đao!

Mộc Phỉ thu tay về. Đôi mắt lạnh lùng của Tiểu Đao khẽ nói một câu. Ánh mắt của hắn chậm rãi lướt qua trên người mọi người, lại tỏ ra hết sức xa lạ. Cuối cùng hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu, khóe miệng lộ ra một sự ôn nhu. Hắn đột nhiên nắm lấy bả vai của nàng, trầm giọng nói:

- Muội là Tiểu Yêu? Muội lại lớn đến thế này rồi sao? Hả? Chỗ này là chỗ nào? Chúng ta tại sao lại ở chỗ này?

Trong con mắt đám người Hắc Minh Tử Minh nhất thời lộ vẻ kinh ngạc. Vẻ mặt Thiện Lão lại giống như gặp quỷ. Ẩn đế không tỏ ra kỳ quái, chỉ có điều khóe miệng lộ ra một sự cay đắng.

Thân thể Tiêu Thanh Y run lên, ngây người nhìn Tiểu Đao xa lạ, một câu cũng không nói nổ. Ở sâu trong mắt nàng đầy vẻ thống khổ.

- Ca, ca bị gia tộc an bài đi ra rèn luyện kinh nghiệm. Hiện tại ta đến đưa ca trở về!

Mộc Tiểu Yêu nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt quét qua trên người đám người Tiêu Thanh Y, nhẹ giọng nói:

- Ca, ca chờ chút đã. Ta đi xử lý một ít chuyện, sẽ lập tức đưa ca trở về nhà!

Tiểu Đao thản nhiên gật đầu. Một mình hắn đứng ở nơi đó, khí chất trở nên lạnh lùng lại bá đạo. Dường như trời sinh hắn ra đã nắm giữ khí chất như vậy.

Tu Di Giới trong tay Mộc Tiểu Yêu lóe lên. Nàng lấy ra một hộp ngọc, ném cho Ẩn đế lãnh đạm nói:

- Đây là bồi thường cho ngươi. Bên trong còn có một viên đan sâu đo. Ngươi giúp Tiêu Thanh Y trị liệu một chút. Chuyện của ca ca ta không nên truyền ra ngoài, bằng không hậu quả ngươi tự biết!

Ẩn đế gật đầu tiếp nhận hộp ngọc, trơ mắt nhìn Tiểu Đao. Tiểu Đao lại không nhìn hắn. Mộc Tiểu Yêu lại nhìn Tiêu Thanh Y, thở dài một tiếng, đột nhiên truyền âm nói:

- Cảm ơn ngươi những năm qua đã chiếu cố cho ca ca ta. Ký ức của ca ca ta tại đại lục Thần Hồn tạm thời bị phong ấn. Sau mười năm nó sẽ được mở ra. Nếu như đến thời điểm đó, ca ca ta còn nhớ ngươi, tự nhiên sẽ trở về báo ân! Thời gian cấp bách, ta đưa ca trở về trước đã!

Mộc Phỉ dẫn theo Tiểu Đao trực tiếp phá không rời đi. Mộc Tiểu Yêu lại liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Y một cái sau đó quay đầu đuổi theo.

Tiêu Thanh Y nhìn theo bóng lưng Tiểu Đao dần dần đi xa, rốt cuộc không nhịn được thất thanh kêu một tiếng:

- Tiểu Đao...

Tiểu Đao đang ở trong không trung quay đầu lại nhìn Tiêu Thanh Y một chút. Trong con mắt lãnh lùng của hắn loé lên một chút nghi hoặc. Nhưng cuối cùng hắn cũng không hỏi điều gì, không nói một lời nào, mặc cho Mộc Phỉ dẫn theo hắn phá tan cấm chế của Ẩn Tông, bay về phía Thần Hồn Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc