YÊU GIẢ VI VƯƠNG

Tiêu Phù Đồ không cho Tiêu Lãng thời gian yên lặng suy nghĩ, từ từ chấp nhận sự thật.

Tiêu Phù Đồ cực kỳ bá đạo nói:

- Yên lặng một chút? Sau này ngươi có nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề này!

- Là nam nhân thì nên giống nam nhân, đừng gà mẹ nhăn nhó! Không phải là biến thành phế nhân sao? Có gì ghê gớm? Ngươi phản quốc đi Huyết Vương triều nên nghĩ tới khả năng mình sẽ chết. Giờ phút này ngươi còn sống, ngươi còn mong mỏi gì hơn? Ngươi đã báo thù cho nghĩa phụ của ngươi, chuyện còn lại để ta làm. Ngươi đổi thân phận khác yên lặng sống trong Thần Hồn thành đến cuối đời đi!

Tiêu Lãng ngẩn ra, cười khổ. Đúng vậy, vốn Tiêu Lãng không định còn sống trở về, giờ có thể nhặt một cái mạng thì có gì để oán trách? Nhưng không còn thực lực thì sống sót càng đau khổ hơn. Bởi vì không lấy được linh dược cho Tiêu Thanh Y, không thể giải thích với Đông Phương Hồng Đậu. Chết là hết, sống quay về sẽ phải chịu tội.

Tiêu Phù Đồ dứt khoát:

- Ngày mai ta sẽ mang theo Ma Thần, Bát gia, Lục Hành đi, Thiên Tầm ở lại!

Tiêu Phù Đồ đã quyết định rồi là không lằng nhằng, nói một hơi:

- Chúng ta sẽ đi bên Thần Hồn Hải, ngươi hãy ở yên trong Thần Hồn thành đi, cải trang giả dạng sống nửa đời còn lại. Võ Vương triều trọng văn khinh võ, Thần Hồn thành có văn phong rất nặng. Lấy văn tài của ngươi chắc có thể sống tốt trong Thần Hồn thành. Đừng rời khỏi Thần Hồn thành cũng đừng nghỉ nhiều, mọi chuyện cứ để cho Phù Đồ thúc thúc!

- Đi Thần Hồn Hải? Ngày mai lên đường?

Tiêu Lãng kinh ngạc. Tiêu Phù Đồ làm việc dứt khoát nhanh nhẹn, Tiêu Lãng có nghe nói về điều nàyn hưng không ngờ đột ngột như vậy.

Tiêu Lãng mờ mịt hỏi:

- Bên Thần Hồn Hải có cái gì? Chẳng phải nói ai vào Thần Hồn Hải thì chưa từng có người trở về sao? Thúc thúc đi Thần Hồn Hải làm gì?

Tiêu Phù Đồ kiêu ngạo nói:

- Hừ! Người khác không trở về không đại biểu Tiêu Phù Đồ ta không thể!

Tiêu Phù Đồ thấy đôi mắt nghi ngờ của Tiêu Lãng, tùy ý giải thích rằng:

- Ta cũng không biết bên Thần Hồn Hải có cái gì, ta chỉ biết là chỗ đó là thiên địa cực kỳ rộng rãi, lớn hơn Thần Hồn đại lục gấp trăm vạn lần. Chỗ ấy tràn ngập thiên địa linh dược, có chủng tộc kỳ lạ, có vô số siêu cấp cường giả. Nơi đó là thiên hạ của cường giả, bên ấy không có luật pháp, không có quy tắc, chỉ có cường giả làm vua. Thần Hồn đại lục so với bên kia tựa như một ngọn núi và một thôn trang nhỏ. Ta qua bên kia đương nhiên là tìm kiếm đột phá, trong vòng mười năm ta phải đột phá cảnh giới mới để trở về càn quét Huyết Vương triều và Huyết tông, tìm về lẽ công bằng cho ta và gia gia của ngươi!

Lòng Tiêu Lãng run lên, càng lạc lõng hơn. Thần Hồn đại lục chỉ là một thôn trang nhỏ? Bên Thần Hồn Hải có thiên hạ siêu rộng lớn? Có vô số cường giả, bên kia mới là thiên đường của cường giả, chiến trường của đỉnh võ giả.

Có võ giả nào không mơ đạp lên đỉnh, ngạo thị bát phương? Có võ giả nào không muốn sinh hoạt kích thích nhiệt huyết? Không muốn có thực lực cường đại khai thiên tích địa? Tiêu Lãng cũng ước mơ sinh hoạt như vậy, khao khát đứng ở Thần Hồn Hải, không ngừng đột phá trong chiến đấu, từng bước một đi lên đỉnh võ đạo, đứng trên vạn người, khiến tám phương bái phục.

Nhưng Tiêu Lãng nghĩ đến chính mình trở thành phế nhân, đời này cũng không hữu khả năng tu luyện, không thể có được thực lực cường đại kia là mắt Tiêu Lãng tối sầm lại.

Tiêu Lãng im lặng thật lâu sau bỗng ngẩng đầu nhìn Tiêu Phù Đồ, nói:

- Phù Đồ thúc thúc, có thể xin ngươi một việc được không? Nếu ngươi có cơ họi được một loại linh dược thì xin ngươi lập tức sai người đưa trở về. Chỉ bên Thần Hồn Hải mới có loại linh dược đó, ta nghĩ... Mình không có cách nào lấy được nữa! 

Tiêu Phù Đồ đồng ý ngay:

- Được, ta nhất định là sẽ đi tìm, ngươi nói đi.

Tiêu Lãng cẩn thận miêu tả linh dược mà Thanh Minh mách cho kể với Tiêu Phù Đồ. Nếu Tiêu Phù Đồ đã đồng ý tìm kiếm thì có xác suất cao hơn là Tiêu Lãng tự đi, lòng hắn nhẹ bớt.

Tiêu Phù Đồ nhớ kỹ, sau đó nói chuyện Thần Hồn thành cho Tiêu Lãng nghe, sắp đặt thân phận mới, lấy ra hai viên Đan dược đưa cho hắn. Tiêu Phù Đồ nói thứ này có thể thay đổi diện mạo của người ta.

Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi:

- Dịch Dung đan? Phù Đồ thúc thúc! Ngươi lấy cái này ở đâu ra vậy?

Chỉ Ẩn tông mới có thứ này, làm sao Tiêu Phù Đồ có được?

Tiêu Phù Đồ giải thích rằng:

- Thứ này là Lục Hành cho ta, Đan dược này càng bá đạo hơn cả Dịch Dung đan, có thể sửa bộ dạng theo ý mình muốn. Dựa vào Đan dược này, chỉ cần ngươi không ra khỏi Thần Hồn thành thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Tiêu Lãng nhướng mày, lầm bầm nói:

- Lục Hành? Lục Minh? Độc Cô Hành?

Trong đầu Tiêu Lãng hiện lên bộ dạng cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang Lục Hành.

Tiêu Lãng bỗng hỏi:

- Lục Hành đi cùng thúc thúc đến Thần Hồn Hải đúng không?

Thấy Tiêu Phù Đồ gật đầu, Tiêu Lãng cười cay đắng. Không cần đoán cũng biết thân phận của người này, nhưng nhờ vậy Tiêu Lãng càng yên tâm hơn. Có Tiêu Phù Đồ và Lục Minh cùng tìm linh dược, nếu vẫn không lấy được thì Tiêu Lãng càng vô vọng. Hiển nhiên Lục Minh rất áy náy với Tiêu Lãng, bây giờ Quân Thần Độc Cô Hành đã chết, nàng quyết tâm đi Thần Hồn Hải xa xôi lấy linh dược cứu Tiêu Thanh Y, bồi thường Tiêu Lãng, cũng để an ủi vong hồn Quân Thần Độc Cô Hành ở trên trời.

Tiêu Phù Đồ lại dặn dò một lúc nữa rồi rời đi. Tiêu Phù Đồ không phải người nói nhiều, Tiêu Lãng không là con nít. Tiêu Phù Đồ đối xử lạnh lùng vô tình với nhi tử của mình, nên dù qan tâm Tiêu Lãng cũng sẽ không nói thành lời.

Sau khi Tiêu Phù Đồ đi, Tiêu Ma Thần bước vào. Tiêu Ma Thần hờ hững liếc Tiêu Lãng, bỏ lại một câu.

- Ngươi đã danh chấn thiên hạ, giờ đến lượt ta. Chờ khi ta danh chấn Thần Hồn Hải, khi đó... Ta trở về che chở ngươi!

Tiêu Lãng không đáp lời, chỉ cười cười. Tiểu tử này vẫn giống như lúc trước, kiêu ngạo, tự tin, rất oách. Sự thật chứng minh Tiêu Ma Thần có vốn để kiêu ngạo. Tiêu Lãng tin tưởng rằng nếu Tiêu Ma Thần không chết thì đời này gã sẽ danh chấn thiên hạ.

Tiêu Ma Thần đi xong Bát gia bước vào, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, cười cười rồi tiêu sái xoay người rời đi. Tiêu Ma Thần không để lại một câu, nhưng Tiêu Lãng và Tiêu Ma Thần ánh mắt giao nhau, ngầm hiểu, có nhiều lúc nam nhân không cần nói ra khỏi miệng, ngầm hiểu là được.

Lục Minh hóa thành cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang không xuất hiện nữa, không biết có phải là xấu hổ không dám gặp Tiêu Lãng hay thấy mặt sẽ chỉ lúng túng, không bằng không gặp.

Thiên Tầm là người cuối cùng đi vào. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không nói câu nào, chỉ yên lặng ngồi. Tiêu Lãng ôm Huyễn ma thú Tiểu Bạch, thẫn thờ, không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Sáng sớm hôm sau, bốn người Tiêu Phù Đồ, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang do Lục Minh hóa thân, Bát gia, Tiêu Ma Thần khởi hành. Tiêu Lãng không đưa tiễn. Bốn người Tiêu Phù Đồ, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang do Lục Minh hóa thân, Bát gia, Tiêu Ma Thần không đến chào từ biệt Tiêu Lãng, trực tiếp rời đi, rất là tiêu sái.

Bốn người Tiêu Phù Đồ, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang do Lục Minh hóa thân, Bát gia, Tiêu Ma Thần cực kỳ bá đạo đi ra biệt viện của mình, Huyền khí vờn quanh. Tiêu Phù Đồ mang theo Tiêu Ma Thần, Lục Minh dẫn theo Bát gia bay lên không trung hướng tới biển rộng phía đông Thần Hồn thành.

Tiêu Phù Đồ là danh nhân, hành động rầm rộ của gã làm nhiều người chấn kinh. Khi mọi người dò xét thấy bốn người Tiêu Phù Đồ, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang do Lục Minh hóa thân, Bát gia, Tiêu Ma Thần bay hướng Thần Hồn Hải thì vẻ mặt kinh ngạc, cũng chạy ra bờ biển.

Khi đám người chạy tới bờ biển thì một chiếc thuyền nhỏ đã xé gió lướt đi. Bốn người Tiêu Phù Đồ, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang do Lục Minh hóa thân, Bát gia, Tiêu Ma Thần đứng trên chiếc thuyền con, sống lưng thẳng tắp như bốn thanh kiếm bén đâm thẳng lên trời.

Các võ giả một tay để ngang ngực hành lễ Võ Sĩ tiêu chuẩn, mắt trầm trọng đưa tiễn bốn người Tiêu Phù Đồ, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang do Lục Minh hóa thân, Bát gia, Tiêu Ma Thần. Các võ giả thầm cầu nguyện, hy vọng bốn người Tiêu Phù Đồ, cường giả Chiến Hoàng cảnh bộ dạng như kẻ lang thang do Lục Minh hóa thân, Bát gia, Tiêu Ma Thần đừng như các cường giả trước kia, một đi không trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc