YÊU GIẢ VI VƯƠNG

Tiêu Lãng bị đập xuống mặt đất, liền xuyên qua dưới đất đến dưới tường thành, hắn có loại năng lực biến thái trời sinh, có thể tính toán được quỹ tích tiến triển của tình hình. Mà thông thường hắn tính toán đều tương đối chuẩn xác.

Ví dụ như giờ phút này!

Hắn và Tông chủ Vũ Tông cũng không biết vị trí của đối phương, nhưng một khắc khi Tông chủ Vũ Tông vọt vào hố sâu, hắn lại vừa vặn từ dưới mặt đất lao ra. Điều này không thể không nói năng lực tính toán của hắn đã đạt đến mức độ biến thái.

Chỉ có điều cho dù hắn vọt lên, giống như đạn pháo vọt về phía Vân Phi Dương, đám cường giả đang đứng trên tường thành cũng không thèm để ý.

Ngoại trừ lão thái giám có hành động ra, nhiều cường giả Chiến Đế như vậy lại không có một người nào nhúc nhích.

Vân Phi Dương là hoàng đế Chiến Vương Triều. Giờ phút này hắn giống như mặt trời ban trưa của Chiến Vương Triều. Vân Phi Dương còn có thần hồn Thánh Giai. Nếu như hắn đột phá Chiến Đế, đây tuyệt đối là cường giả có thể dễ dàng quét ngang hai đại vương triều. Cho nên Vũ Vương Triều và Huyết Vương Triều rất thích ý nhìn Vân Phi Dương và Tiêu Lãng lưỡng bại câu thương.

Về phần Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu, bọn họ sẽ càng không động. Quan hệ giữa hai người và Tiêu Lãng rất tốt. Nếu như hai người có hành động, sợ sẽ làm cho Vân Phi Dương hiểu lầm. Lại thêm Vân Phi Dương quá cường thế, ép bốn đại thế gia không nhấc đầu lên nổi. Nếu như Vân Phi Dương có thể bị tổn thương hoặc là bị giết chết, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. Cho nên hai người đều cố làm ra vẻ, kêu lên một tiếng:

- Bệ hạ cẩn thận!

Vân Phi Dương toàn thân mặc long bào, trên mặt đầy ngạo nghễ. Hắn ngẩng đầu ngăn lại lão thái giám, lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Tiêu Lãng ngạo nghễ nói:

- Ngươi chỉ có chút thực lực như vậy, đã muốn giết chết trẫm sao? Hôm nay trẫm sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là thực lực tuyệt đối!

Tuy rằng vừa nãy Tiêu Lãng đánh lén, khiến hai chân của Tả Bình Bình hóa thành xương trắng, nhưng Vân Phi Dương dường như vô cùng tự tin đối với thực lực của mình. Hắn lại quyết định tự tay bắt Tiêu Lãng.

Vèo!

Một Kim Long Bát Trảo dài mấy chục mét gào thét lao ra. Nó phát ra khí tức cường đại, khiến mọi người trên tường thành, trong lòng run rẩy.

Thần hồn Thánh Giai!

Đây chính là thực lực của Vân Phi Dương. Thần hồn Thánh Giai trời sinh có chứa uy áp cường đại, có thể áp chế được thần hồn có cấp bậc thấp hơn so với nó. Uy lực thực sự kinh người. Vân Phi Dương với thực lực Chiến Hoàng đỉnh phong, dựa vào thần hồn Thánh Giai, tổng hợp thực lực lại ở bên trên Nghịch Thủy Lưu Đông Phương Bạch.

Thần hồn của Tiêu Lãng quỷ dị, thực lực cũng quỷ dị!

Nhưng Vân Phi Dương căn bản không tin tưởng, Thảo Đằng của Tiêu Lãng có thể là đối thủ của Kim Long Bát Trảo. Có Kim Long Bát Trảo ở đây, Tiêu Lãng chỉ giống như một con khỉ con, nhảy không ra khỏi lòng bàn tay của hắn. Hắn muốn thế nào cũng được.

- Thần hồn Thánh Giai? Kim Long Bát Trảo?

Con ngươi của Tiêu Lãng thoáng co lại. Thần hồn Thánh Giai kia phát ra khí thế cường đại ép tới thân thể khiến hắn có chút nghẹt thở. Nhưng hắn lại cất tiếng cười to. Người có đôi khi quá tự tin... cũng không phải là chuyện tốt.

Trước đây hắn đã từng gặp Kim Long Bát Trảo. Trong nghi thức đánh thức thần hồn, Kim Long Bát Trảo kia còn bị Thảo Đằng của hắn xua đuổi chạy trốn!

Kim Long Bát Trảo không phải đối thủ của thần hồn Thảo Đằng!

Tiêu Lãng hét dài một tiếng. Thảo Đằng lập tức gào thét lao ra.

Thảo Đằng dài gần mười ngàn mét, quấn lấy Kim Long Bát Trảo ngông cuồng tự đại với khí thế bàng bạc kia lại. Tiêu Lãng cũng quát lạnh:

- Thật sao? Hôm nay ta cũng làm cho ngươi xem một chút, thần hồn Thánh Giai này của ngươi cặn bã tới mức nào. Thảo Đằng diệt con sâu nhỏ này cho ta!

Kim Long Bát Trảo uy thế kinh thiên và Thảo Đằng không một tiếng động va chạm vào nhau, không hề phát ra tiếng nổ nào giống như trong tưởng tượng của mọi người.

Chiến kỹ Thần Hồn về bản chất là phối hợp huyền khí và thần hồn của võ giả phóng thích một loại công kích cường đại. Võ giả có cảnh giới càng cao, thần hồn càng cường đại, uy lực chiến kỹ Thần Hồn lại càng cường đại.

Thông thường chiến kỹ Thần Hồn va chạm, bởi vì bên trong chứa rất nhiều năng lượng, sẽ lập tức phát sinh tiếng nổ. Chiến kỹ Thần Hồn va chạm, bình thường phải xem cảnh giới của võ giả hai bên, và phẩm cấp của thần hồn.

Vấn đề là trong Thảo Đằng của Tiêu Lãng không chứa huyền khí. Thần hồn này của hắn căn bản không phải là chiến kỹ Thần Hồn, mà là thần thông của bản thân Thảo Đằng. Bởi vậy tất nhiên sẽ không phát ra tiếng nổ.

Một con rồng lớn màu vàng kim quấn lấy một Thảo Đằng, kết quả lại khiến một đám người thiếu chút nữa thì rơi tròng con mắt ra ngoài.

Con rồng lớn màu vàng kim hoàn toàn thất bại!

Thảo Đằng dài vạn mét quấn lấy con rồng lớn màu vàng kim thành một đoàn. Hào quang màu cam phát sáng, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy bắt đầu chiếm dần phạm vi. Kim Long Bát Trảo ra sức giãy dụa, không ngừng kinh hoàng. Thân thể dài mấy chục mét đang ngắn lại với tốc độ có thể dùng mắt thường nhìn thấy được...

Phụt...

Mắt Vân Phi Dương tối sầm, thân thể run lên. Sau đó hắn trực tiếp ngã xuống phía dưới. Chỉ có điều trước khi ngã xuống, hắn vẫn tính là thông minh, liều mạng khống chế thu hồi thần hồn của mình lại. Chỉ có điều... Chờ khi thần hồn của hắn bay trở về bên trong thân thể, dường như đã nhỏ đi hai phần ba...

- Bệ hạ!

Thân thể lão thái giám run lên, bay ra ngoài trước tiên, ôm lấy Vân Phi Dương đưa trở về. Tiêu Lãng cũng thu hồi thần hồn, rất sợ lão thái giám động thủ.

Vô số người trơ mắt một cảnh tượng vừa nãy. Có người nhìn Vân Phi Dương ngất đi, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Thần hồn Thánh Giai!

Đại lục chỉ có duy nhất một thần hồn Thánh Giai, lại bị thần hồn Thảo Đằng của Tiêu Lãng dễ dàng cắn nuốt? Tuy rằng năm đó Thảo Đằng của Tiêu Lãng đã từng nuốt thần hồn Thiên Giai của Tả Phàm, nhưng Thiên Giai và Thánh Giai sao có thể so sánh được với nhau?

Sau khi khiếp sợ, cường giả Vũ Vương Triều và Huyết Vương Triều mừng như điên.

Thần hồn Thánh Giai bị trọng thương? Sức chiến đấu của Vân Phi Dương tuyệt đối đã bị giảm sút. Thậm chí thần hồn của hắn có khả năng cả đời cũng không thể khôi phục được. Một cường giả tuyệt thế có khả năng bị hủy diệt!

Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu cũng mừng thầm. Vân Phi Dương bị thương, hoàng thất sẽ không cường thế như vậy nữa. Bọn họ sẽ phải dựa vào bốn đại thế gia. Điều này chính là chuyện tốt đối với bốn đại thế gia.

Thế giới này chính là hiện thực như vậy. Tuy rằng mọi người đều không xác định sau khi sứ giả Thiên Châu tới, bọn họ có thể chết hay không, đại lục Thần Hồn có thể bị diệt thế hay không. Giờ phút này bọn họ đứng ở cùng một trận doanh, nhưng mặc kệ bất kỳ tình huống thế nào, bọn họ đều mưu tính lợi ích cho gia tộc mình.

- Phụ hoàng!

Vân Tử Sam rên rỉ một tiếng, bước nhanh về phía Vân Phi Dương, cẩn thận kiểm tra Vân Phi Dương một chút. Nàng phát hiện hắn chưa chết mới thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt đẹp của nàng bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Lãng, hận ý mười phần khẽ nói:

- Tiêu Lãng... Ngươi đáng chết!

Vèo!

Lão thái giám bế Vân Phi Dương trở lại. Dáng vẻ của hắn vẫn lọm khọm đột nhiên đứng thẳng. Khuôn mặt vẫn luôn cười nịnh nọt chợt trở nên lạnh lẽo. Trên người hắn đều là sát ý. Hắn không hề nói một câu nào phóng về phía Tiêu Lãng.

Thân thể Tiêu Lãng đã bay ngược trở lại. Chỉ có điều thân thể vừa chạm đất, hắn lại một lần nữa phóng lên. Nhìn lão thái giám phóng về phía mình, hắn bất khuất không sợ hãi phóng về phía lão thái giám.

Thần hồn của lão thái giám gào thét lao ra. Thần hồn vừa lóe lên một cái liền biến mất ở bên trong thân thể. Hắn không phải là người ngu lại đi vận dụng thần hồn khai chiến với Tiêu Lãng. Hắn cũng không vận dụng bất kỳ chiến kỹ nào, trực tiếp đánh một quyền về phía Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, cũng đánh một quyền đi. Có người liều mạng với hắn sao? Hắn ước gì được như vậy!

Ầm!

Tốc độ hai người nhanh tới mức nào? Hai thân ảnh trong nháy mắt đan xen vào nhau, sau đó lần lượt bay ngược ra ngoài. Cả hai lại hóa thành tàn ảnh va chạm vào nhau. Rất nhanh bọn họ đã đụng độ hơn mười quyền. Tốc độ của bọn họ quá nhanh. Trên tường thành, đám người Trà Mộc Tả Kiếm trở nên hôn loạn.

Đám Chiến Đế còn lại vẫn không nhúc nhích. Đã có người ra tay, thật ra bọn họ cũng lười động. Ở một bên xem trò vui thật tốt. Chẳng qua bọn họ thay phiên nhau lên, nhiều người như vậy còn sợ không bắt được Tiêu Lãng sao? Lại nói nữa, không phải có Chiến Thánh ở đây sao...

- Ai...

Tả Kiếm nhìn Tiêu Lãng và lão thái giám ở giữa không trung không ngừng giao đấu, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác thất bại. Ánh mắt hắn trở nên ảm đạm.

Cách đâu không lâu, hắn tiếu ngạo Bắc Cương, một mình dùng lực ép tất cả thế hệ trẻ tuổi ở Chiến Vương Triều, phong quang tới mức không người nào dám chặn hắn.

Nhưng sau khi Tiêu Lãng đi tới Bắc Cương, hắn lại bị Tiêu Lãng áp chế gắt gao. Giờ phút này hắn vẫn còn ở Chiến Vương cảnh, Tiêu Lãng lại có thể quét ngang Chiến Hoàng cảnh, còn có thể trực tiếp giao chiến với Chiến Đế không bại...

- Làm người có thể làm được như Lãng thiếu, chết cũng không tiếc nữa!

Trà Mộc và Nghịch Thương liếc mắt nhìn nhau, than thở. Nếu như có một ngày, bọn họ cũng có thể ở trước mặt một đám cường giả, giao chiến với một Chiến Đế, thật sự là chết cũng đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc