- Ủa? Còn trẻ như vậy đã nhảy vực tự vận?
Bên dưới Cửu Tinh phong bỗng vang thanh âm nghi ngờ, giọng nói rất êm tai, mơ hồ như từ dưới cửu thiên bay lên.
Ngọn núi thứ ba Cửu Tinh phong, thân thể Đông Phương Hồng Đậu thành cọng lông chim đỏ nhanh chóng rơi xuống. Rơi xuống tốc độ cao, áp lực không khí khủng bố khiến Đông Phương Hồng Đậu rơi nửa đường thì ngất xỉu. Bên dưới là đống đá, có thể tưởng tượng nếu Đông Phương Hồng Đậu rớt xuống thì sẽ té tan xương nát thịt.
Thanh âm mờ ảo lại vang lên:
- Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, còn là tiểu cô nương đáng yêu như vậy. Thôi thôi.
Một bóng người lộ ra trên bầu trời, váy xanh nhạt khó thể che giấu phong tư tuyệt thế. Dáng người của nàng ngang ngửa với Đông Phương Hồng Đậu nhưng mặt mơ hồ, không thấy rõ. Tuy nhiên có thể thấy đôi mắt sáng như sao.
Cảm giác như nữ nhân bước ra từ hư không. Nam nhân chỉ đạp tới trước một bước đã đến giữa không trung vách núi, nhẹ ôm eo Đông Phương Hồng Đậu. Nàng lại bước ra một bước, xuất hiện trên khối đất trống cách mấy ngàn thước. Nữ nhân định thả Đông Phương Hồng Đậu xuống đất bỗng nhiên kinh kêu.
- Không ngờ là Huyền Âm thánh thể!?
Đôi mắt như bảo thạch sáng như sao, mắt nữ nhân lóe tia tức giận, thân thể phát ra khí lạnh. Một chút lạnh lẽo đã đông lại không gian xung quanh, nàng hừ lạnh.
Nữ nhân tức giận quát:
- Các chủ phân các Thần Hồn các ở đế đô là bất tài sao? Trước đó nhận lầm thánh giai thần hồn là phế thần hồn, bây giờ ở đâu có Huyền Âm thánh thể mà không phát hiện ra? Xem ra nên thay đổi Các chủ phân các Thần Hồn các ở đế đô.
Nữ nhân đứng tại chỗ trầm ngâm, một lát sau nhìn Đông Phương Hồng Đậu đã ngất xỉu.
Nữ nhân nhỏ giọng nói:
- Tiểu cô nương này tuổi còn trẻ thế nhưng muốn tự sát? Chắc là gặp chuyện đau lòng, nếu đã muốn chết thì chắc không có vướng bận gì. Ài, Huyền Âm thánh thể tốt như vậy nếu lãng phí thì đáng tiếc, không bằng đưa về nhà tộc bồi dưỡng một phen?
Nữ nhân suy nghĩ một lúc, lại liếc Đông Phương Hồng Đậu, ôm nàng bay lên cao. Bước chân nữ nhân rất nhẹ nhàng, cảm giác như tản bộ sau hậu viện. Chỉ mấy bước nữ nhân đã biến mất ở phía đông chân trời.
Nếu lúc này Đông Phương Bạch có mặt gần đó chắc chắn sẽ nhận ra thân phận của nữ nhân này, Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành. Tiếc rằng Đông Phương Bạch đang tức giận trong đại viện của Đông Phương gia. Người Đông Phương gia chạy tới chạy lui trong đế đô, người gia tộc khác chỉ tìm kiếm trên đường cái, trong thành thị gần đó. Không ai ngờ Đông Phương Hồng Đậu sẽ leo Cửu Tinh phong lúc nửa đêm.
Mấy vạn người lật tung đế đô, tìm mấy chục thành thị xung quanh, cuối cùng ra kết lâunj là Đông Phương Hồng Đậu nửa đêm ra đế đô rồi... Mất tích bí ẩn.
Một người sống không có khả năng mất tích bí ẩn. Hơn nữa thực lực của Đông Phương Hồng Đậu không cao, lại là thiên kim đại tiểu thư không thể nào trốn đi đâu được. Trong thời gian ngắn Đông Phương Hồng Đậu không thể đi Võ Vương triều, nên cuối cùng ra kết luận là Đông Phương Hồng Đậu đã chết, tuẫn tình vì Tiêu Lãng.
Tin tức truyền ra, đế đô rung động, nhiều công tử buồn bã bi thương, nhiều tiểu thư thầm khóc. Sau năm ngày tìm kiếm, Đông Phương Bạch hoàn toàn chết tâm. Mấy đêm mà tóc muối tiêu biến thành bạc phơ. Nhiều người như vậy, Đông Phương gia sử dụng cả thực lực cường đại ẩn giấu nhưng vẫn không tìm thấy Đông Phương Hồng Đậu. Đông Phương Bạch đã chết tâm rồi.
Lời nói dối thiện ý của Tiêu Phù Đồ dẫn đến một chuỗi phản ứng dây chuyền, khiến Đông Phương Hồng Đậu suýt chết.
Ngày thứ hai sau khi Tiêu Phù Đồ rời đi, Tiêu Lãng biết chuyện gã sắp xếp cho hắn giả chết. Tiêu Lãng không mấy để ý, cảm thấy như vậy mới hoàn toàn giải thoát. Tiêu Lãng mơ ước khi Đông Phương Hồng Đậu nghe tin hắn chết, đau lòng một lúc rồi sẽ quên hắn đi, lại bắt đầu một tình cảm mới, tìm nam nhân tốt, sống hạnh phúc suốt đời.
Tiêu Lãng biết cho dù bây giờ hắn công khai tin mình còn sống thì đó là sự thật càng tàn khốc hơn với Đông Phương Hồng Đậu. Vì mấy năm sau Tiêu Lãng vẫn phải chết, đau dài không bằng đau ngắn, dao sắc chặt đay rối.
Tiêu Lãng im lặng, cả ngày nhốt trong biệt viện không nói một câu. Tiêu Lãng ngồi trong viện cảmn hạn gió biển, sưởi nắng mùa đông, ban đêm nhìn sao sáng đày trời. Trong mắt Tiêu Lãng trừ mờ mịt ra còn có buồn bã.
Thiên Tầm làm bạn bên Tiêu Lãng. Mặc dù chủ tử này đã phế, sau này sẽ không có thành tựu lớn nhưng gã vẫn đi theo bên Tiêu Lãng. Vật họp theo loài, dường như người quay quanh Tiêu Lãng đều có cá tính bướng bỉnh, đã nhận định một việc thì sẽ không sửa đổi. Có lẽ Thiên Tầm đầu vào Trà Mộc, Nghịch Thương thì sẽ có tiền đồ hơn chút, sẽ kiếm vinh hoa phú quý vô tận cho đời sau, nhưng gã không thích. Thiên Tầm luôn cảm thấy đi theo Tiêu Lãng rất thoải mái, nên gã luôn ở bên hắn.
Thiên Tầm không biết làm sao an ủi Tiêu Lãng, thế là không nói gì. Mỗi ngày Thiên Tầm sắp xếp chuyện trong biểt viện xong làm bạn bên Tiêu Lãng đón gió biển, cùng nhau phơi nắng, ngắm sao, chờ hắn bước ra khỏi thung lũng.
Không lâu sau Đông Phương Hồng Đậu bị Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành mang trở về Thần Hồn thành, nhưng nàng vẫn trong hôn mê. Không biết là do Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành sử dụng thủ đoạn gì, hay Đông Phương Hồng Đậu bị sợ quá nên vẫn không tỉnh lại.
Sự thật hoang đường như vậy đấy. Giờ phút này, Tiêu Lãng ở trong một viện tử thành đông Thần Hồn thành. Đông Phương Hồng Đậu bị mang đi vào kiến trúc cao nhất trung tâm Thần Hồn thành, tổng bộ Thần Hồn các. Hai người cách nhau chưa đến mười dặm nhưng không hay biết mình cách đối phương gần đến vậy.
Đông Phương Hồng Đậu bị mang về nửa ngày sau đã tỉnh lại, mờ mịt đánh giá xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành ngồi bên nàng.
Đông Phương Hồng Đậu không thấy sợ hãi khi đi đến nơi xa lạ, bên cạnh có một cường giả mạnh mẽ. Đông Phương Hồng Đậu không tò mò, chỉ hơi mờ mịt.
- Là ngươi cứu ta?
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành gật đầu xong Đông Phương Hồng Đậu khép mắt lại.
Đông Phương Hồng Đậu khẽ thở dài:
- Ngươi cần gì làm vậy? Ta không muốn sống nữa, còn sống đã không có ý nghĩa, ngươi có thể cứu thân thể của ta nhưng cứu được lòng ta không?
Một người đã chết tâm thì thật sự chết rồi. Bản thân Đông Phương Hồng Đậu không muốn sống thì ai có thể cứu nàng?
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành đứng dậy, đôi mắt như trân châu lóe tiab ất đắc dĩ:
- Ta có thể cứu lòng ngươi!
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành đi đến trước mặt Đông Phương Hồng Đậu, vươn một bàn tay xinh đẹp chậm rãi đặt lên đầu nàng. Tay Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành phát ra ánh sáng xanh, mắt Đông Phương Hồng Đậu càng mờ mịt. Đông Phương Hồng Đậu nhắm mắt lại, ngủ say.
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành khẽ thở dài:
- Nếu lòng của ngươi đã chết thì ta sẽ phong ấn ký ức của ngươi lại, cho ngươi có một cuộc sống mới!
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành thu tay lại, quát với bên ngoài:
- Già Thân!
Một bóng người bay vào, quỳ một gối trước mặt Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành.
- Đại nhân!
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành ra lệnh:
- Ta muốn mang Huyền Âm thánh thể trở về gia tộc, những ngày ta không ở thì từ ngươi quản lý Thần Hồn thành. Ngoài ra bỏ Các chủ phân các Thần Hồn các ở đế đô Chiến Vương triều đi, thay người mới.
Người áo đen có cái tên Già Thân kỳ dị gật đầu, trầm giọng nói:
- Tuân lệnh! Đại nhân!
Người áo đen có cái tên Già Thân kỳ dị nhướng mày nói:
- Đại nhân, lúc này Tiêu Lãng đã ở Thần Hồn thành nhưng đan điền bị hủy. Tư chất của người này không tệ, không bằng mang về gia tộc chữa trị, bồi dưỡng xem?