YÊU GIẢ VI VƯƠNG

Lần này công tử Cuồng Dã thật tình cuồng dã. Hắn không tiếp tục đổi thanh lâu nữa, mà cả ngày ở trong thanh lâu này, bao toàn bộ, liên tục suốt năm ngày năm đêm.

Một toà thanh lâu lớn như vậy, mười mấy cô nương bao một đêm đều là giá trên trời. Gia đình người bình thường có thể dùng được tới mấy năm. Nhưng Tiêu Lãng lại liên tục bao hết, hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn dường như còn muốn bao tiếp.

Phá gia chi tử, đệ nhất công tử bột trong lịch sử, heo đầu to, người ngốc nhiều tiền.

Đây chính là mỹ danh Tiêu Lãng giành được gần đây. Vô số người thế hệ trước lại lắc đầu liên tục thở dài. Bọn họ chưa từng thấy kẻ nào phá gia sản như thế. Cho dù trong nhà ngươi có tiền có thế hơn nữa, cũng không chịu nổi trước sự tiêu tốn như vậy chứ?

Tiêu Lãng cũng không để ý. Thật ra số tiền Tiêu Phù Đồ để lại vẫn còn, cứ tiêu trước nói sau. Hắn dường như trở nên chán chường hơn, cũng cảm thấy tự giận mình, cả ngày sa hoa đồi trụy, say đến chết đi sống lại.

Thỉnh thoảng hắn lại một mình lặng lẽ rơi lệ. Thỉnh thoảng hắn một mình nhìn ngoài cửa sổ ngây người ra, trợn tròn đôi mắt nhìn bầu trời từ đêm đến lúc bình minh, ngâm nga ca dao không biết tên.

Các cô nương trong thanh lâu đã tiếp xúc mấy ngày, thật ra đã có cảm tính tốt hơn với Tiêu Lãng và Thiên Tầm.

Tiêu Lãng chưa bao giờ làm xằng làm bậy. Tuy rằng thi thoảng hắn sẽ lộ ra khí tức dữ tợn khủng bố, sẽ đột nhiên rơi lệ, nhưng hắn nhiều nhất chỉ bảo các nàng nhảy múa.

Còn Thiên Tầm, tuy rằng rất háo sắc nhưng mấy chục cô nương trong thanh lâu luân phiên ra trận, làm cho ngay cả chân hắn cũng mềm nhũn. Gần đây hắn cũng không dám làm loạn, thậm chí khi nhìn thấy các cô nương còn cảm thấy hơi sợ...

Tiêu Lãng không trở về, Thiên Tầm cũng không đi. Tiêu Lãng hoàn toàn trầm luân, suy sụp.

Thiên Tầm cũng không biết phải làm sao. Đầu óc hắn không dùng được, không có được chủ ý nào tốt. Hắn chỉ biết ở cùng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng muốn tiêu xài thế nào thì tiêu xài như vậy, những chuyện khác nói sau. Chẳng qua, sau một thời gian ngắn không có tiền, cùng hắn đi ra ngoài đường xin cơm là được.

Thật ra cả đời này hắn đã quyết định đi cùng Tiêu Lãng. Cùng sống, cùng chết, cùng chịu tội cũng không có gì ghê gớm.

Tiêu Lãng tiếp tục chiếm lấy thanh lâu không tha. Nhưng có một vài vị khách quen cũ của thanh lâu lại có chút khó chịu.

Trong thanh lâu có thể có không ít người bọn họ thân thiết. Mấy ngày không gặp thật giống như cách ba thu.

Mấy công tử tiểu gia tộc đợi mấy ngày đã cảm không chịu nổi. Rốt cuộc, vào ngày thứ mười sau khi Tiêu Lãng bao hết thanh lâu, bọn họ đã tìm tới cửa.

Mấy người thật ra cũng không làm xằng làm bậy, rất khách khí tiến vào nói những lời đại thể như đã nghe thấy đại danh của Thiên Tầm như sấm bên tai đã lâu, ngưỡng mộ muốn tới thăm hỏi.

Tuy nhiên Tiêu Lãng lại trực tiếp không để ý tới, một mình ngồi ở phía trước cửa sổ, cầm theo một bầu rượu, ngửa đầu mặc cho những dòng rượu ngon chảy vào trong miệng. Thường thì rượu chảy vào miệng một nửa, một nửa chảy ra ngoài, làm ướt cả y phục của hắn.

Thiên Tầm và mấy vị công tử hàn huyên nửa ngày. Sau nửa ngày hắn mới hiểu rõ được ý đồ của mấy người này khi đến đây.

Ý tứ của mấy người này chính là, nếu Tiêu Lãng và Thiên Tầm còn trẻ nhiều tiền như vậy, lại phong lưu phóng khoáng, có thể thử đi tới thanh lâu Hải Thiên chính là thanh lâu lớn nhất, nổi danh nhất tại Thần Hồn Thành để chơi đùa một chút.

Hải Thiên Các có hai đại hoa khôi. Mỗi người đều có dung mạo như thiên tiên, tài năng vang dội khắp thiên hạ. Nếu như Tiêu Lãng và Thiên Tầm có thể đi nơi đó bao hết, mới tính là có bản lãnh thật sự. Nếu như có thể đồng thời bao cả hai đại hoa khôi, vậy nhất định sẽ danh chấn thiên hạ.

Thiên Tầm không hiểu lắm đối với tình hình ở Thần Hồn Thành, chung quy chỉ cảm giác mấy người này thật quái gở, dường như đang sỉ nhục hai người.

Hắn đơn giản quyết định không tiếp tục để ý tới bọn họ, chuẩn bị bảo bà chủ tiễn khách.

Ai biết Tiêu Lãng lại đột nhiên loạng choạng đứng lên, cầm bầu rượu trong tay tùy tiện ném một cái, vỗ mông nói:

- Đi, đi Hải Thiên Các!

Thiên Tầm mở trừng hai mắt, bất đắc dĩ thở dài. Hắn không nói một lời, cũng đứng lên đi ra phía ngoài. Bà chủ lập tức sắp xếp xe ngựa. Lúc ra ngoài đưa tiễn, bà chủ còn không quên luôn miệng căn dặn có thời gian trở lại ngồi một chút, bằng không các cô nương sẽ nhớ bọn họ.

- Nhớ cái rắm! Là nhớ vàng trong người chúng ta thì có?

Thiên Tầm bĩu môi, nói thầm vài câu trước khi lên xe ngựa. Người đánh xe dùng roi quất vào con ngựa nhanh chóng rời đi. 

Mấy vị công tử từ trong thanh lâu bước ra, nhìn theo bóng xe ngựa rời đi, thi nhau nở nụ cười âm hiểm. Một người trong số đó cười hì hì nói:

- Hai người này cũng không biết là nhà quê từ chỗ nào xuất hiện, lại có thể liều lĩnh đi Hải Thiên Các như vậy. Đợi lát nữa khẳng định sẽ bị người đuổi ra thôi! Hải Thiên Các là nơi người bình thường có thể đến sao?

Một vị công tử khác lại lên một chiếc xe ngựa, nhìn về phía mấy người đánh tiếng nói:

- Đi, xem trò vui đi!

- Khà khà, đúng đúng, xem trò vui đi!

Mấy tên công tử còn lại, con mắt chợt sáng ngời, lên xe ngựa nhắm hướng đông thành chạy tới.

Sau khi xem náo nhiệt xong, tâm tình sảng khoái mới trở về tìm các cô nương vui sướng tán gẫu một đêm sau cũng không muộn.

Phía đông thành Thần Hồn Thành có một toà kiến trúc rất kỳ quái. Toà kiến trúc này được xây dựng ở trên tường thành, còn có một nửa nhô ra ngoài không trung phía trên mặt biển. Ở đây phong cảnh hợp lòng người, gió biển thổi nhẹ, khoan khoái.

Ngoại trừ Thần Hồn Các ra, nơi này là nơi nổi tiếng nhất ở Thần Hồn Thành, cả ở Vũ Vương Triều. thậm chí là nơi vui chơi nổi danh nhất trong đại lục. Bởi vì nơi này có hai đại hoa khôi, hai đại mỹ nhân toàn thiên hạ đều nghe tên, Cầm Tiên Yêu Nguyệt, Mị Vũ Liên Tinh!

Cầm Tiên Yêu Nguyệt, Mị Vũ Liên Tinh cũng không phải là hai người, mà hai danh xưng. Hơn một ngàn năm nay, hai danh xưng này luôn ở đây. Nhưng dưới danh xưng này cũng không nhất định chỉ là người. Hải Thiên Các thà thiếu chứ không làm ẩu. Nếu không đạt được tiêu chuẩn hoa khôi, tuyệt đối không có tư cách sử dụng hai danh xưng này.

Các công tử thế hệ này rất có phúc khí. Bởi vì một, hai năm trước, có hai vị nữ tử dành được hai danh hiệu này. Hơn nữa thực sự xét về nhan sắc tài năng mọi mặt đều không kém so với hai danh hiệu này. Thậm chí bọn họ còn xuất sắc gấp mấy lần so với đời trước.

Mị Vũ Liên Tinh đời trước đã trở thành hoàng hậu Vũ Vương Triều hiện tại, danh tiếng vang dội khắp cả thiên hạ.

Đêm nay thời tiết không tồi. Tại tầng một của Hải Thiên Các đã có vô số công tử và nhân vật lớn tụ tập.

Tại tầng một có rất nhiều nữ tử đang tiếp rượu, nhan sắc thượng giai, có thể so sánh với các cô nương cao cấp nhất trong thanh lâu Tiêu Lãng đã ở lại đêm qua.

Rất kỳ quái chính là nữ tử nơi này dường như không có mùi vị phong trần. Hơn nữa các vị khách nơi này cũng rất tuân thủ quy củ, không ai động tay động chân, chỉ chuyện trò vui vẻ, uống rượu mua vui.

- Bà chủ, bao hết...

Một giọng nói rất bá đạo thậm chí rất thô lỗ, phá vỡ bầu không khí tao nhã lịch sự trong tầng một của Hải Thiên Các. Vô số công tử và nhân vật lớn nhíu mày nhìn về phía cửa lớn. Nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy một công tử trẻ tuổi say khướt đi đến. Phía sau chính là Thiên Tầm lộ vẻ mặt lúng túng, liên tục cười làm lành.

- Bao hết sao? Khẩu khí thật là lớn!

- Vị này chính là công tử Cuồng Dã sao? Quả nhiên là nhà giàu mới nổi, lại dám chạy đến Hải Thiên Các làm loạn. Cũng không nhìn thấy nơi này là do ai mở sao?

- Hừ hừ, thất phu thô lỗ. Đừng làm hỏng tên gọi công tử này. Trương thúc kéo người này ra ngoài cho ta, tránh để hắn quấy rầy hứng thú uống rượu của mọi người, làm kinh động tới hai vị tiểu thư Yêu Nguyệt, Liên Tinh!

- Đúng vậy. Một lát nữa tiểu thư Yêu Nguyệt sẽ ra hiến nghệ. Nếu như quấy nhiễu nàng, sẽ là một chuyện rất đáng tiếc. Mau chóng bắt con ma men đó đi đi!

Mấy tên công tử lập tức nổi giận. Còn có một người khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc kiểu văn sĩ, trực tiếp bảo chưởng quỹ nhanh tới.

Chưởng quỹ Trương thúc là một lão già khoảng năm mươi tuổi, trên mặt nở nụ cười hài hòa, khí thế bất phàm, hoàn toàn không giống với chưởng quỹ của một tửu lâu thanh lâu bình thường. Hắn nhìn về phía mọi người khoát tay áo, lại cười quay về phía Tiêu Lãng và Thiên Tầm nói:

- Trước đây hai vị công tử chưa từng nghe nói về Hải Thiên Các sao?

Tiêu Lãng say, mắt mông lung, nửa thân thể dựa vào phía trên quầy, ngoài miệng lộ ra nụ cười mà như không cười, lắc đầu hỏi:

- Đúng là chưa từng nghe nói qua. Thế nào? Nơi này không mở cửa sao? Muốn đuổi khách đuổi ra ngoài sao? Lẽ nào tiền của bản công tử là giả hay sao?

Trương thúc cười nhạt một tiếng, nhã nhặn giải thích:

- Hải Thiên Các là văn các. Các cô nương nơi này bán nghệ không bán thân. Nếu muốn tiến vào Hải Thiên Các, nhất định phải có biểu hiện tài nghệ về thơ từ họa, còn phải là thượng phẩm. Bằng không cho dù công tử có nhiều bạc hơn nữa, cũng không thể uống dù chỉ một chén rượu nhạt ở tầng này, chứ đừng nói nới chuyện lên tầng hai tìm hai vị tiểu thư. Hơn nữa... Nơi này không có chuyện bao hết, trừ phi tài nghệ thơ từ họa của công tử có thể làm cho mọi người ở đây chịu phục, chủ động rời đi!

Tiêu Lãng mở trừng hai mắt, lại quay đầu nhìn Thiên Tầm một chút, sau đó bắt đầu cảm thấy buồn cười. Ánh mắt hắn càng mông lung hơn. Dường như hắn say rất lợi hại. Đầu hắn lắc lư, rất tùy ý phất phất tay nói:

- Được rồi. Ta còn tưởng là chuyện gì lớn. Chỉ vậy thôi sao?... Tối nay bản công tử vẫn nhất định bao hết Hải Thiên Các này. Ngươi bảo hai vị tiểu thư tắm rửa sạch sẽ chờ bản công tử sủng hạnh đi!

Một lời vừa dứt, cả đại sảnh đều kinh hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc