YÊU GIẢ VI VƯƠNG

Một chiếc xe ngựa xa hoa dưới sự bảo vệ của bốn tên Chiến Hoàng nhanh chóng tiến ra khỏi hoàng cung. Có cường giả Chiến Hoàng cấm vệ hoàng cung dẫn đường, tất nhiên là một đường thông suốt. Xe ngựa ra khỏi hoàng cung, không hề dừng lại, tiếp tục chạy về phía cửa thành phía bắc.

Bên trong xe ngựa có ba người. Tống đại gia ngồi ở trong góc, liên tục thấp giọng kêu ôi ôi, thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Thỉnh thoảng dư quang quét về phía Tiêu Lãng và Đế hậu đang ngồi thản nhiên ở trên giường, lập tức lắc đầu thở dài lầm bầm.

- Thật nhục nhã. Súc sinh, không bằng cầm thú.

Tiêu Lãng đã thu hồi Thảo Đằng lại. Một tay hắn nắm lấy cổ Đế hậu,ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực, một tay vẫn háo sắc sờ mó trên thân thể Đế hậu Phi Vũ. Trên mặt hắn đầy nhu tình, vẻ mặt yêu khí lẫm liệt ghé sát vào khuôn mặt đầy tức giận của Đế hậu Phi Vũ, nhìn nàng trêu tức...

Phi Vũ vừa tức vừa giận. Ngươi chơi thì cứ chơi đi. Nàng cũng không phải chưa từng bị Tiêu Lãng sờ qua. Vấn đề là tên súc sinh Tiêu Lãng này ở ngay trước mặt Tống đại gia, không chút kiêng kỵ sờ mó nàng...

Nàng biết Tiêu Lãng đang trả thù nàng. Chỉ có điều trả thù như vậy quá độc ác. Sau này mình còn có thể lập uy ở trước mặt Tống đại gia nữa sao? Tất cả uy nghi của nàng đều bị hắn phá hoại sạch.

- Rất giận dữ và xấu hổ sao? Rất buồn bực sao? Hận không thể ngàn đao băm thây ta ra sao?

Tiêu Lãng há miệng cắn một cái trên vành tay của Phi Vũ, tay đã mò vào bên trong y phục của nàng, thưởng thức đỉnh cao ngạo người của nàng, trong miệng lại tiếp tục trêu tức nói:

- Tiêu Lãng ta hận nhất là bị người khác chơi ta. Nói thật... Phi Vũ Đế hậu, ngươi diễn kịch rất giỏi. Tại Hải Thiên Các ta còn thực sự nghĩ ngươi vì ta động tình, ta thật sự muốn giúp ngươi. Không nghĩ tới ta lại bị ngươi tính kế. Ngươi để cho ta tới là kẻ hốt rác. Vậy còn chưa hết... Ngươi không nên bán ta cho Vân Tử Sam! Ta hận nhất là người bán đứng người khác. So với kẻ đâm ta hai đao, ta còn hận hơn!

Đế hậu Phi Vũ cắn chặt môi, tỏ vẻ đáng yêu nhìn Tiêu Lãng, trong con mắt đầy vẻ khẩn cầu, cũng không giải thích. Nàng biết rõ Tiêu Lãng là người thông minh, bằng không hiện tại mình sẽ không ở trong tay hắn. Và giao thiệp với loại người thông minh này, giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, uy hiếp càng vô dụng, chỉ có thể khẩn cầu.

Bàn tay Tiêu Lãng dùng sức sờ một cái, cảm nhận sự mềm mại đàn hồi kinh người kia một hồi, lúc này mới lưu luyến rút tay lại, lưu lại cho Phi Vũ một chút mặt mũi.

Phi Vũ rất thông minh, hiểu được tính khí của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng trời sinh chính là một người thích mềm không thích cứng.

- Lần này ngươi tính kế ta, ta cũng phá hỏng kế hoạch của ngươi, thu của ngươi ba viên bảo thạch, xem như hòa nhau rồi!

Tiêu Lãng bấu nhẹ trên khuôn mặt của Phi Vũ một cái, cười tà, tiếp tục nói:

- Ta có thể thay ngươi gánh lấy tội danh này. Sau khi ngươi được thả ra có thể nói, nói hoàng đế Vũ Vương Triều các ngươi là do ta giết, ta sẽ không phản bác. Chỉ có điều chuyện giữa chúng ta đã xong rồi. Ngươi làm Đế hậu của ngươi, ta sống cuộc sống an nhàn của ta. Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ta tu luyện Thiên Ma Luyện Thể sống không được mấy năm nữa. Cho nên sau này ngươi cũng đừng nghĩ tìm ta báo thù. Một khi ta phát hiện ngươi vẫn động tâm tư, chỉ cần ta không chết, ta sẽ trăm phương ngàn kế giết chết ngươi. Ngươi đại khái nên hiểu được tính cách của ta rồi chứ! Hiểu không? Đế hậu thân ái của ta!

Phi Vũ nặng nề thở dài, khẽ gật đầu. Tuy rằng không biết hận ý trong lòng nàng có biến mất hay không, chí ít ở ngoài mặt nàng xem ra đã chịu phục đối với Tiêu Lãng.

Xe ngựa rất nhanh đã đến cửa thành. Một tên Chiến Hoàng đứng từ phía xa sai cấm vệ thủ thành mở rộng cửa. Xe ngựa nhanh chóng chạy ra khỏi thành.

Lúc này Tiêu Lãng mới nhìn Chiến Hoàng bên ngoài nói:

- Trước sau rời khỏi xe ngựa ngàn mét, không thể vượt qua khoảng cách này. Bằng không tất cả các ngươi sẽ biến thành người giết Tống đại gia. Một khi có người tới gần lập tức giết chế. Nhớ kỹ, nếu như ta bị người công kích trước khi tới Thần Hồn Thành, Tống đại gia các ngươi tuyệt đối sẽ phải chết! 

Mấy tên Chiến Hoàng không dám nhiều lời. Hai tên Chiến Hoàng lập tức điều khiển ngựa chạy về phía trước. hai tên Chiến Hoàng còn lại chờ đợi xe ngựa chạy đi ngàn mét, lúc này mới chậm rãi đuổi theo.

- Tiếp theo! Ba Chiến Hoàng hộ tống bản công tử về Thần Hồn Thành. Ngươi đưa Đế hậu các ngươi hồi cung đi!

Lại chạy đi thêm mấy ngàn mét, Tiêu Lãng dẫn theo Đế hậu Phi Vũ đi ra, dùng sức ném hồng nhan khuynh thế này về phía sau, thân thể lóe lên tiến vào xe ngựa.

Một tên Chiến Hoàng bay lên, đón lấy Đế hậu Phi Vũ. Thấy thân thể nàng không có chuyện gì, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội vàng thả nàng xuống, quỳ một gối xuống nói:

- Vi thần tội đáng chết, khiến Đế hậu bị sợ hãi! Đế hậu... Làm sao bây giờ?

- Ngươi mang Bổn cung lập tức hồi cung!

Phi Vũ cực kỳ oán độc liếc mắt nhìn về phía xe ngựa của Tiêu Lãng một cái, tức đến nổ phổi giậm chân, quát lạnh:

- Những người còn lại làm theo ý của Tiêu Lãng. Nếu như Tống đại gia chết, các ngươi cũng không cần trở lại nữa!

Mắt hai Chiến Hoàng thoáng buồn bã. Lửa giận trên mặt chưa tan. Kế hoạch cố gắng chuẩn bị bao lâu lại bị Tiêu Lãng phá hỏng. Hiện tại thế cuộc vô cùng phức tạp, không cẩn thận mọi người đều sẽ vạn kiếp bất phục.

Một tên Chiến Hoàng mang theo Đế hậu trực tiếp lấy tốc độ nhanh nhất hồi cung, bắt đầu thu xếp đàn áp. Ngày mai tin tức hoàng đế chết vừa truyền ra, tuyệt đối sẽ khiến cho Thiên Vũ Thành chấn động mạnh. Nếu như tối nay vẫn không thu xếp tốt, ngày mai Thiên Vũ Thành sẽ đại loạn.

Một gã Chiến Hoàng khác tỏ ra cực kỳ uất ức. Sau khi hắn đi theo cách xe ngựa ngàn mét, vẫn phẫn nộ truyền lời cho hai tên Chiến Hoàng cách đó ngàn mét. Ba người đã biến thành bảo tiêu của Tiêu Lãng. Nếu như Tiêu Lãng chết, ba người bọn họ đều phải chết. Bảo vệ kẻ thù lớn của mình, còn không thể để hắn chết. Điều này khiến bọn họ cực kỳ đau khổ..

Sau khi chạy cấp tốc ra ngoài mấy chục dặm, Thảo Đằng của Tiêu Lãng mới xuất hiện. Sau khi không phát hiện ra điểm gì khác thường, lúc này Tiêu Lãng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Mạo hiểm quá!

Mồ hôi lạnh sau lưng Tiêu Lãng ứa ra, lần này may mà trong nháy mắt khi mình đi vào đã phản ứng nhanh, trong lúc đất đèn gặp đốm lửa liền phản ứng lại, lập ra sách lược tốt, thành công bắt được Phi Vũ. Bằng không hiện tại bản thân mình chỉ là một thi thể. Phi Vũ này quá độc. Nếu như người bình thường khẳng định ngày hôm nay đã phải ở lại chốn này.

- Khà khà!

Nghĩ đến mình không chỉ phá hỏng kế hoạch của Phi Vũ, trả thù nàng một cái, còn nhận được hai viên huyền thạch, Tiêu Lãng mừng thầm. Chờ về tới Thần Hồn Thành luyện hóa xong hai viên thần thạch này, chiến kỹ Thiên Ma của mình không biết có thể đột phá tầng thứ nhất hay không? Thực lực sẽ cường đại đến mức nào?

Chỉ có điều nhìn thấy Tống đại gia không ngừng liếc mắt tỏ ra xem thường mình, còn không dừng kêu lên Ôi ôi, Tiêu Lãng đột nhiên tức giận bạo phát, lại cho Tống đại gia một cái tát, nổi giận nói:

- Lại không ngậm miệng, ta cho ngươi hết nói!

Trong mắt Tống đại gia đầy giận dữ, tàn bạo nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, hận không thể xé xác hắn ra. Hắn là đại văn hào duy nhất trong đương đại, hưởng vinh dự này suốt mấy chục năm. Hắn đi tới nơi nào có ai không tỏ ra cung kính đối với hắn? Hiện tại hắn đã bao nhiêu tuổi còn bị người tát vào miệng?

- Nhìn cái gì vậy? Lại muốn nói với ta đạo lý lớn như quân tử động khẩu không động thủ sao? Thành thật nói chuyện với ngươi sao? Ca căn bản không phải là một văn nhân, mà là một vũ phu! Chỉ có điều cho dù là một vũ phu, tùy tiện làm chút thơ từ cũng giỏi hơn ngươi!

Tiêu Lãng chê cười, hoàn toàn không lưu lại cho Tống đại gia một chút mặt mũi nào. Nếu như Tống đại gia là văn nhân chân chính đúng nghĩa, hắn sẽ kính trọng. Nếu như Tống đại gia có khí khái văn nhân, hắn sẽ thưởng thức. Trái lại loại giả thánh nhân mua danh chuộc tiếng này là loại hắn chán ghét nhất.

Tống đại gia lại tức giận đến mức thân thể run rẩy, khóe mắt lão lệ tung hoành. Nhưng hắn cũng không dám tiếp tục kêu ra tiếng nữa, ấm ức như một đứa trẻ bị bắt nạt.

Tiêu Lãng cũng không để ý tới hắn. Thảo Đằng không ngừng tra xét, bắt đầu cẩn thận cảm ứng tình hình xung quanh. Xe ngựa đi rất nhanh. Tốc độ rõ ràng nhanh hơn gấp mấy lần so với lúc trước. Chắc hẳn sau khi bình minh lên bọn họ có thể chạy tới Thần Hồn Thành. Giờ phút này xe ngựa đã rời khỏi Thiên Vũ Thành trăm dặm. Nếu như Vân Tử Sam và Huyết Tông có thích khách, chắc hẳn cũng sẽ nhanh chóng ra tay.

Bình luận

Truyện đang đọc