YÊU GIẢ VI VƯƠNG

Tiểu Đao bị đưa đi, nhóm người trong Ẩn Tông vẫn yên lặng.

Tiêu Thanh Y vô lực nhắm mắt lại, nhìn về phía Thiện lão vẫy vẫy tay, để hắn đẩy mình trở lại nơi ở. Ẩn đế thở dài một hơi nặng nề, lấy từ trong Tu Di Giới ra một viên đan dược dùng. Sau đó, một mình hắn có chút thất bại đi về phía cung điện bạch ngọc. Hai trưởng lão và đám người Hắc Minh liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền lần lượt theo Ẩn đế vào bên trong.

- Sư phụ, người không sao chứ?

Đi vào trong cung điện, Hắc Minh đặt Thanh Minh đã hôn mê sang một bên, sau đó tỏ ra lo lắng hỏi Ẩn đế. 

Ẩn đế quét mắt nhìn mọi người một chút, lấy ra hộp ngọc do Mộc Tiểu Yêu đưa cho, nhìn lướt qua mấy viên đan dược bên trong, thở dài nói:

- Quả nhiên không hổ danh là gia tộc Thần Khải, lại độc ác như vậy, trực tiếp xóa đi ký ức của Tiểu Đao ở đại lục Thần Hồn. Bằng không chỉ cần Tiểu Đao còn có một phần lòng nhớ về chuyện cũ, ngày sau Ẩn Tông có thể thu được lợi, hơn xa so với mấy viên đan dược này!

Hai trưởng lão cũng cảm thấy tiếc nuối, cảm giác một năm qua đối xử tốt với Tiểu Đao, kết quả là thất bại trong gang tấc.

Hắc Minh và Tử Minh lại liếc mắt nhìn nhau, hỏi:

- Sư phụ, gia tộc của Tiểu Đao thật sự mạnh như vậy sao? Rốt cuộc, nữ tử kia đã đạt tới cảnh giới gì? Còn nữa, ta cảm giác muội muội của Tiểu Đao cũng rất mạnh. Thực lực của nàng không kém gì sư phụ. Nàng tuổi nhỏ như vậy, làm sao có thể...

- Hừ, tại sao lại không thể? Các ngươi biết quá ít. Thế giới này mênh mông có thể vượt quá sức tưởng tượng của các ngươi. Thế giới này cường giả võ giả có thực lực và thần thông cũng vượt quá sức tưởng tượng của các ngươi!

Ẩn đế thở dài một tiếng, thoáng nhìn vẻ tò mò trong mắt mọi người, giải thích:

- Các ngươi cũng biết, năm đó ta đi qua bên kia biển Thần Hồn, nói là qua bên kia lang bạt một phen, sau đó trở về quy ẩn. Ha ha... Kỳ thực ta không có cách nào không lui về ở ẩn được. Bởi vì bên kia ta đắc tội một nhân vật nhỏ, bị đuổi giết đến mức lên trời không cửa, dưới đất không đường đành phải trốn về!

- Nhân vật nhỏ sao?

Hai trưởng lão chấn động. Trong mắt đám người Hắc Minh lại lộ vẻ không dám tin tưởng. Năm đó, thời điểm Ẩn đế đi biển Thần Hồn, thực lực đã đột phá Chiến Đế? Vậy mà ở bên kia bị một nhân vật nhỏ truy sát sao?

Ẩn đế cười khổ vài tiếng, giải thích:

- Các ngươi không hiểu nhiều chuyện lắm. Như thế để ta nói cho các ngươi nghe. Vị trí đại lục Thần Hồn chúng ta bây giờ thuộc về Đông Vực của thế giới này. Mà Đông Vực có mấy trăm cái tương tự đại lục Thần Hồn. Ngoại trừ Đông Vực ra thế giới này, còn có Bắc Minh, Tây Hoang, Nam Man. Ba nơi này có khác mấy so với Đông Vực. Mà Đông Vực, Tây Hoang, Nam Man, Bắc Minh gộp lại, chỉ lớn bằng một nửa Thiên Châu! Thiên Châu là trung tâm của thế giới này. Cường giả trong Thiên Châu có thể sử dụng đấu đến so sánh. Tùy tiện một người trong đó đi ra... đều có thể thuấn sát ta. Ví dụ như gia tộc Tiểu Đao, bất kỳ một hộ vệ nào đó đều có thể quét ngang đại lục Thần Hồn! Nữ tử kiều diễm kia, nàng có thể quét ngang toàn bộ đại lục Thần Hồn!

- A...

Mọi người hít vào một hơi khí lạnh. Ngay cả hai trưởng lão đều run rẩy ngây người. Bọn họ ở đại lục Thần Hồn hầu như đều là cường giả tối cao. Không nghĩ tới mình chẳng qua chỉ là mấy con ếch ngồi đáy giếng tưởng mình cường tráng. Thế giới bên ngoài còn lớn hơn so với miệng giếng này gấp vạn lần. Bên ngoài đều sư tử hổ báo. Bọn họ lại chỉ là ếch!

Sự thực này khiến mọi người bị đả kích rất thảm. Bọn họ nhìn Ẩn đế cay đắng, trong lòng chợt hiểu ra. Chẳng trách Ẩn đế vẫn không chịu nói tới chuyện đi biển Thần Hồn. Chẳng trách Ẩn đế cấm chỉ con cháu Ẩn Tông đi sang bên kia biển Thần Hồn. Chính vì hắn không hi vọng bọn họ đi chịu chết.

Vài con ếch nhảy ra khỏi giếng, chơi đùa với một đám sư tử và hổ báo. Hơn nữa mấy con ếch này còn tự là mình rất cường đại. Kết cục không cần phải nói cũng biết sẽ rất bi kịch...

Nhìn mặt mọi người ảm đạm, Ẩn đế lại cảm khái nói: 

- Thiên Châu vô cùng to lớn, cường giả như mây. Bên kia là thiên đường của cường giả, cũng là phần mộ của cường giả. Nơi đó không có quốc gia, không có luật pháp, chỉ có cường giả làm Vương. Nơi đó có vô số hung thú, có vô số chủng tộc kỳ lạ, có vô số hiểm địa, có vô số bảo vật. Nơi đó có vô số huyệt động do cường giả lưu lại, có vô số cấm địa sinh mệnh. Người nơi đó không biết lúc nào sẽ chết. Có lẽ một giây sau ngươi sẽ bị rơi xuống. Ngươi tùy tiện vào một sơn động cũng có thể nhận được cơ duyên nghịch thiên, thực lực vượt lên gấp mười mấy chục lần. Ban đầu thời điểm ta vừa đi tới Thiên Châu, cũng tràn ngập chí khí muốn một bước thẳng lên mây xanh, muốn tạo dựng cho riêng mình một lãnh địa ở Thiên Châu. Đáng tiếc cuối cùng ta đã trải qua vô số nguy hiểm, bị người sỉ nhục vô số lần, cuối cùng lựa chọn từ bỏ lui trở về. Bên kia thế giới không phải là nơi loại người có tư chất như ta có thể chơi...

- Sư phụ, ta có thể đi Thiên Châu sao?

Một giọng nói đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong đại điện. Mọi người nhìn lại mới nhận ra Thanh Minh bất tri bất giác đã tỉnh lại. Trong đôi mắt của hắn đầy ý chí chiến đấu.

Trong mắt Hắc Minh cũng phát ra ngọn lửa chiến đấu hừng hực. Hắn đứng lên nói:

- Sư phụ, ta cũng muốn đi Thiên Châu! Ta muốn biến thành cường giả. Hơn nữa còn là cường giả mạnh hơn so với nữ nhân kia!

- Ha ha, không phải ta đả kích các ngươi. Không nói bên kia Thiên Châu hung hiểm vô cùng. Cho dù là biển Thần Hồn các ngươi cũng không qua được!

Ẩn đế lắc đầu nói:

- Trong biển Thần Hồn có vô số động vật biển cường đại. Những động vật biển này có thực lực có thể còn cường đại hơn ta gấp mấy lần. Hơn nữa trong biển Thần Hồn có vụ trận. Trên đường đi, những vụ trận này sẽ tự động mở ra. Các ngươi có khả năng cả đời cũng bị nhốt chết ở trong biển Thần Hồn. Năm đó ta không phải được cường giả đi ngang qua tiện tay cứu giúp, sợ là cũng đã chết ở trong biển Thần Hồn, ngay cả tư cách bước tới Thiên Châu cũng không có!

Hắc Minh trầm mặc. Hiển nhiên hắn rút lui có trật tự. Nhưng Thanh Minh vẫn cố chấp nói:

- Sư phụ, ta vẫn muốn đi!

Ẩn đế nhìn chằm chằm vào Thanh Minh một hồi lâu, cảm nhận được sâu trong mắt hắn đầy nhiệt huyết, cay đắng gật đầu nói:

- Ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi. Các ngươi bất luận ai muốn đi, ta sẽ không ngăn cản. Chỉ có điều ta thật tình khuyên một câu, bên kia thật sự rất nguy hiểm. Hơn nữa các ngươi có chín phần mười khả năng chết ở trên biển Thần Hồn, ngay cả Thiên Châu cũng không nhìn thấy!

Thanh Minh gật đầu biểu thị mình đã hiểu rõ. Hắn đột nhiên hỏi một vấn đề khác:

- Sư phụ, bên kia biển Thần Hồn có phải có thần thông mạnh mẽ, có thể khiến võ giả phục sinh hay không? Bằng không vì sao sư phụ lại muốn bảo vệ một chút tàn hồn của Độc Cô Hành?

- Tất nhiên là có!

Trong ánh mắt Ẩn đế lộ ra một tia tiếc nuối, than thở:

- Ví dụ như gia tộc Tiểu Đao rất có thể có năng lực hồi sinh Độc Cô Hành. Ban đầu ta bảo vệ tàn hồn của Độc Cô Hành, cũng vì cân nhắc chờ Tiểu Đao trở nên đủ cường đại, sẽ nhớ tới tình cũ, quay lại tìm kiếm Tiêu Lãng Tiêu Thanh Y. Đến thời điểm đó, Độc Cô Hành chính là một ân tình lớn. Đáng tiếc người nhà bọn họ quá độc ác, trực tiếp xóa đi ký ức của Tiểu Đao, khiến hắn hoàn toàn quên chuyện đã xảy ra ở đại lục Thần Hồn. Độc Cô Hành sợ là không có cơ hội sống lại!

Ẩn đế không biết Mộc Phỉ chỉ phong ấn ký ức của Tiểu Đao ở đại lục Thần Hồn, cho rằng ký ức này đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Bởi vì khi hắn tra xét thấy trong đầu Tiểu Đao hoàn toàn không có chút dấu hiệu bị phong ấn nào.

- Không cần Tiểu Đao, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ tạo ra một vùng trời Thiên Châu, ngày sau có năng lực ta sẽ hồi sinh Độc Cô Hành!

Thanh Minh nở nụ cười, trên khuôn mặt đầy ý cười. Tình cảm giữa hắn và Độc Cô Hành rất sâu nặng. Vì mình cũng vì Độc Cô Hành, hắn quyết định qua bên kia thử sức một lần.

- Nếu ngươi đã cố ý muốn đi, ta cũng không ngăn cản ngươi. Ngươi đi chuẩn bị một chút đi. Trước tiên nên giải thích với Tiêu Thanh Y một chút. Ta chỉ nói một câu, mọi chuyện đừng quá miễn cưỡng. Nếu thực sự không được thì trở lại đi!

Ẩn đế bất đắc dĩ than thở. Nhìn thấy Thanh Minh, hắn giống như nhìn thấy mình thời còn trẻ, cảm giác thoả thuê mãn nguyện như thế, hùng tâm tráng chí như thế. Hắn chắc, cho dù Thanh Minh có thể thành công qua bên kia, cũng sẽ rất nhanh bị hiện thực tàn khốc tiêu diệt ý chí chiến đấu trong lòng. Còn chuyện Độc Cô Hành lại càng đáng buồn cười hơn. Gia tộc Tiểu Đao là gia tộc gì? Đó chính là gia tộc đã đứng vững trong Thiên Châu ngàn vạn năm vô cùng khổng lồ!

Bình luận

Truyện đang đọc