YÊU GIẢ VI VƯƠNG

- Mất tích sao? Còn mất tích từ một năm trước?

Thiếu nữ áo vàng nhíu nhíu mày, ôn nhu hỏi:

- Ca ca sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?

- Có thể có nguy hiểm gì?

Phỉ Di nở nụ cười, có chút hững hờ nói:

- Đại lục Thần Hồn nho nhỏ này, ngoại trừ Vực chủ có thể gây tổn thương cho công tử ra, những người còn lại sợ là không có thực lực như vậy chứ?

Thiếu nữ áo vàng gật đầu nói:

- Đúng. Đã có tư liệu về ca ca, vậy hẳn có thể dễ dàng tìm được chứ? Ca ca ở bên ngoài lang thang hơn mười năm, khẳng định đã chịu không ít khổ cực. Gia tộc quá ác tâm. Phỉ Di sẽ mau chóng tìm được ca ca chứ? Ta thấy nhớ ca ca!

- Ai...

Phỉ Di khe khẽ thở dài, cười khổ nói:

- Tiểu thư cũng không phải không biết quy củ của gia tộc. Con cháu các đời đều phải chịu nỗi khổ này. Ừm... Tiểu thư trước tiên cứ ở lại trong Minh Nguyệt Các này đi. Ta sẽ rất mau tìm được công tử!

Thiếu nữ áo vàng khẽ gật đầu xoay người sang chỗ khác. Trên khuôn mặt cũng không mấy xuất chúng của nàng lại khôi phục biểu tình vạn sự không quan tâm, không thèm để ý. Tuy nhiên bóng lưng của nàng rất đẹp. Từ trong xương cốt của nàng lại khiến cho người ta có cảm giác thanh lệ, thoát tục xuất trần. Nếu như không nhìn mặt chỉ nhìn theo bóng lưng, sợ là vô số công tử cũng sẽ vì vậy mà khuynh đảo.

Năng lực làm việc Phỉ Di rõ ràng rất tốt. Rất nhanh nàng đã thu xếp được hai người thị nữ hầu hạ thiếu nữ áo vàng. Tiếp đó, bản thân nàng lại chạy ra ngoài, bắt đầu đi điều tra manh mối về Tiểu Đao.

Trong một nơi khác ở phía đông Thần Hồn Thành, Tiêu Lãng và Thiên Tầm vẫn đang ngẩn người. Hai người dường như không biết làm cái gì, cũng không biết sau đó làm sao sống qua nổi. Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, phơi nắng, hứng gió biển, ngắm sao trời.

Cũng may Tiêu Phù Đồ lưu lại đủ tiền xài. Hơn nữa bản thân Tiêu Lãng cũng không thiếu tiền. Trong Tu Di Giới có vô số đan dược. Hắn tùy tiện bán mấy viên đã có thể đủ cho hai người tiêu xài cả đời.

Tiêu Lãng dùng dịch dung đan, Thiên Tầm cũng dịch dung. Tiêu Lãng nhuộn tóc đen. Hai người đều đội tóc giả. Dịch dung đan này hiển nhiên không giống với dịch dung đan Độc Cô Hành cho hắn. Lần này Tiêu Lãng đã biến thành một công tử anh tuấn. Thiên Tầm tuy rằng dịch dung không anh tuấn như Tiêu Lãng, nhưng thật ra lại có một khí chất đặc biệt.

Tiêu Lãng không thèm để ý đến những điều này. Thậm chí vẻ ngoài của mình thay đổi thế nào hắn cũng không biết. Thiên Tầm nói gì hắn làm cái đó, giống như đã biến thành một người rơm.

Hắn có chút mệt, có chút tê dại, lại có chút mờ mịt. Hắn không biết cuộc sống của mình sau này sẽ trôi qua như thế nào? Cuộc đời của hắn sẽ kéo dài ra sao?

Một năm trước, hắn cũng từng mê man. Khi đó hắn đánh thức Phế Thần Hồn, hắn cũng không cảm thấy chán chường như bây giờ. Bởi vì khi đó có Tiêu Thanh Y, có Tiểu Đao ở bên cạnh hắn.

Giờ phút này cũng chỉ có một Thiên Tầm và một con huyễn ma thú Tiểu Bạch, cùng hắn ở trong một thành thị xa lạ.

Quan trọng nhất là, hắn biết rõ mình chỉ có thể sống được bốn năm. Bốn năm không dài không ngắn, nhưng hắn lại không biết phải làm cái gì. Chuyện của Tiêu Thanh Y hắn không thể giúp. Thù của Độc Cô Hành đã báo. Thù của Tiêu Bất Tử và Tiêu Thanh Đế, hắn cũng báo không xong.

Hắn nghĩ tới chuyện trở về Ẩn Tông. Chỉ có điều không có Thanh Minh, cho dù hắn lặn được xuống vị trí Truyền tống trận trong sơn động, hắn cũng không thể truyền tống đi được.

Thiên Tầm mang về tin tức, trong thời gian hắn bị Huyết Vương Triều truy sát, Vân Tử Sam đã từng hạ ý chỉ xuống toàn triều truy nã hắn. Nói vậy hắn bí mật trở về, một khi tin tức bại lộ, chính là một chữ chết.

Hơn nữa hắn cũng không biết về Chiến Vương Triều để làm gì? Lén lút đi liếc mắt nhìn Đông Phương Hồng Đậu một cái, sau đó lại trở về đây sao? Có ý nghĩa sao? Hiển nhiên là không có! 

Nếu đã giả chết, như vậy hắn đành phải nhẫn tâm lừa dối đến cùng đi. Ít nhất như vậy sẽ không lãng phí tuổi thanh xuân tuyệt vời của Đông Phương Hồng Đậu.

Giờ phút này Tiêu Lãng chỉ có một hi vọng, Đông Phương Hồng Đậu không nên có tình cảm quá sâu nặng với mình, không nên thương tâm quá lâu. Tuy rằng... mỗi lần nghĩ tới điều này, tim hắn đều đau như đao cắt.

Cuối cùng hắn phát hiện mình chỉ có thể ở tại Thần Hồn Thành. Tiêu Phù Đồ sắp xếp như vậy là đúng. Mình chỉ có thể ở trong Thần Hồn Thành, sống nốt bốn năm cuối cùng trên thế giới này. Vấn đề là... hắn ở lại Thần Hồn Thành làm gì đây?

Tiêu Lãng không biết. Hắn nghĩ mấy ngày vẫn nghĩ không thông.

Tiêu Phù Đồ đi đã được ba ngày. Cuối cùng Tiêu Lãng cảm thấy có chút nhàm chán. Đây là lần đầu tiên hắn bảo Thiên Tầm đi ra ngoài mua rượu. Phải mua thật nhiều rượu. Hắn nói hắn phải say 360 ngày.

Thiên Tầm cũng không nói gì. Sau khi đi ra ngoài một chuyến, hắn mang về một ngựa xe chứa đầy rượu ngon. Hắn và Tiêu Lãng ngồi ở trong sân uống tới khi say mèm.

Rượu là thứ tốt, có thể làm cho người ta quên đi ưu sầu, quên đi chuyện phiền lòng, có thể quên hết mọi thứ, chìm đắm trong một loại trạng thái như mộng như ảo, cũng không cần suy nghĩ điều gì, còn dễ dàng chìm vào trong giấc ngủ say.

Hai người say mèm suốt ba ngày ba đêm.

Đám dân chúng trong Thần Hồn Thành rất tuân thủ quy củ. Cho dù ban đêm không cần đóng cửa cũng không có ai can đảm dám xông loạn vào nhà dân, chứ đừng nói là đột nhập vào nhà trộm cướp.

Trên thực tế, những người có thể có bất động sản tại Thần Hồn Thành đều không phải là nhân vật bình thường. Mỗi một tòa nhà ở đây đều có giá trên trời. Bởi vì nơi này là nơi thành chủ Thần Hồn Thành canh giữ, là nơi an toàn nhất trong thiên hạ.

Say mèm ba ngày ba đêm, Tiêu Lãng lại cảm thấy có chút nhàm chán. Không thể nào cứ say như vậy chứ? Say suốt bốn năm, đợi tới lúc chết sao?

Ngày tháng như vậy thật sự khó vượt qua được. Đặc biệt là thời điểm khi nửa tỉnh nửa say, hắn không tự chủ được sẽ suy nghĩ một vài chuyện, sẽ làm mình càng trở nên thống khổ hơn.

- Thiên Tầm. Đi, chúng ta đổi chỗ khác uống đi!

Tới đêm, Tiêu Lãng nửa tỉnh nửa say bò dậy, kéo Thiên Tầm đi ra ngoài. Thiên Tầm đã sớm tỉnh rượu, không nói nhiều, yên lặng đi theo Tiêu Lãng đi ra ngoài đường. Tiểu Bạch không đi cùng bọn họ ra ngoài, chỉ ở trong sân, nhìn theo bóng dáng hai người rời khỏi với ánh mắt mong chờ.

Loạng choạng đi lại ở trên đường hết nửa canh giờ, cuối cùng Tiêu Lãng cũng chui vào một thanh lâu khá lớn. Sau đó hắn cực kỳ thô bạo mở miệng:

- Bản công tử ra tiền gấp mười lần, tối nay bao hết tất cả cô nương ở đây! 

Có tiền không kiếm chính là kẻ ngốc. Nếu gặp phải kẻ ngốc không kiếm tiền của hắn, như vậy người này càng ngốc hơn!

Bà chủ trong thanh lâu hiển nhiên không phải là kẻ ngốc. Nàng cũng không có ngu. Nàng nở nụ cười rất quyến rũ, rất nhanh liền dùng lời lẽ uyển chuyển khuyên tất các các vị khách ở trong thanh lâu rời đi. Sau đó nàng lại đưa tới trong lầu mấy chục nàng oanh oanh yến yến, hầu hạ hai người coi tiền như rác là Tiêu Lãng và Thiên Tầm.

Thanh lâu trong Thần Hồn Thành rất cao cấp. Tất cả các cô nương bên trong đều có sắc đẹp thượng đẳng, sẽ không xuất hiện một ai có bộ dạng chẳng ra gì.

Chỉ có điều tầm mắt của Tiêu Lãng rất cao, hơn nữa cũng không có tâm tình. Hắn chỉ cảm thấy hắn và Thiên Tầm cùng uống rượu, không khí có chút nặng nề, sẽ làm hắn nhớ tới một vài chuyện không vui.

Sau khi phất tay chọn ra năm cô nương xinh đẹp nhất đi cùng Thiên Tầm, Tiêu Lãng lại bảo các cô nương còn lại bắt đầu nhảy múa ở bên trong đại sảnh. Hắn một mình nhìn một đám oanh oanh yến yến nhảy múa, thản nhiên nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường nhỏ, hơi hé mắt nhìn, thoải mái uống rượu, giống như một công tử bột ăn uống chờ chết.

Thiên Tầm có tính xấu. Loại cô nương có nhan sắc như vậy hắn không phải là chưa từng chơi đùa. Nhưng trong tình cảnh như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút kích động nho nhỏ.

Còn các cô nương trong thanh lâu lại không để ý tới. Chỉ cần có người khách dám ra tiền, đừng nói nhảy múa, cho dù là yêu cầu quá đáng phần gấp mười lần, các nàng cũng sẽ nghe theo.

Không ít nữ tử có tâm cơ vừa uyển chuyển lắc lư thân mình yểu điệu nhảy múa, vừa suy nghĩ đợi lát nữa nhảy xong nên làm thế nào để lấy lòng vị công tử này. Một chút nữa, khi ở trên giường lớn, mình nên sử dụng các tuyệt kỹ của mình như thế nào để bắt được trái tim của công tử kia làm tù binh đây? Loại công tử anh tuấn ăn mặc xa hoa lại ra tay coi tiền như rác chính là nhân vật có thể khiến các cô nương trong thanh lâu yêu thích nhất.

Kết quả... Tiêu Lãng khiến bọn họ rất thất vọng. Sau khi bọn họ nhảy múa xong một khúc, Tiêu Lãng phất tay bảo các nàng tiếp tục nhảy múa, bản thân mình lại tiếp tục uống.

Sau nửa đêm, Thiên Tầm ôm năm cô nương đi nghỉ ngơi, Tiêu Lãng vẫn bảo mọi người tiếp tục nhảy. Hơn nữa hắn lại không ngủ được, rắc vô số bạc, còn muốn các nàng nhảy múa suốt một đêm.

Sau khi trời sáng, Tiêu Lãng đứng lên cùng Thiên Tầm rời khỏi thanh lâu, trở lại ngủ nguyên một ngày. Vào đêm sau đó, bọn họ lại tiếp tục đi tới thanh lâu kế tiếp, bao trọn...

Liên tục năm đêm, hai người đã bao năm thanh lâu lớn, vui vẻ trong Thần Hồn Thành. Một người dùng tên giả Cuồng Dã và một người dùng tên giả là công tử Buông Thả, danh chấn toàn thành.

Bình luận

Truyện đang đọc