BÁC SĨ THÚ Y



Thẩm Ám ở lại đồn cảnh sát hết ba tiếng, sau đó trả 3000 tệ tiền thuốc than cho tên mập đó.

Còn tên mập thì phải bị giam tại đồn cảnh sát một tuần do hành vi ngược đãi con mèo lúc trước, bây giờ lại cộng thêm tội quấy rối, hai vụ việc này cộng dồn lại, khiến hắn ta bị nhốt lại đồn cảnh sát một tuần, ngoài ra còn phải nộp phạt thêm 5000 tệ, đồng thời phải viết bản kiểm điểm và thư xin lỗi tại đồn cảnh sát.

Lúc Thẩm Ám đi ra, thì đã gần hai giờ chiều.

Đới Mi và Bạch Lê đều đang đứng ở cổng, nhìn thấy anh đi ra Đới Mi dẫn đầu đi lên phía trước, cô ấy móc ra 5000 tệ từ trong túi, đưa qua cho Thẩm Ám: “Thực xin lỗi, đây là một chút lòng thành của tôi, cám ơn anh đã ra tay cứu giúp.


Thẩm Ám không nhận, chỉ nhìn Bạch Lê, hỏi: “Em luôn đợi ở đây sao?”
Bạch Lê đang đứng phía sau người Đới Mi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Đúng đó, không biết khi nào anh mới đi ra vì vậy chỉ có thể tiếp tục đứng đợi ở cổng thôi.

” Đới Mi liếc nhìn qua thời gian, hỏi: “Mời anh đi ăn bữa cơm được không?”
“Được.


Thẩm Ám tìm kiếm một nhà hàng ở gần đó, sau khi bước vào mới phát hiện thấy Bạch Lê không có đi theo bọn họ vào trong, mà cô lại đang đi về phía bắc.

“Thật xin lỗi, cô ấy không thể ăn ở bên ngoài được, vì vậy chỉ có tôi mời anh ăn cơm thôi, anh thấy thế nào?”, Đới Mi đang cầm thực đơn, hỏi anh.


Thẩm Ám đứng dậy đi ra ngoài: “Không cần nữa.


Vừa bước ra khỏi nhà hàng, anh nhanh chóng sải mấy bước lớn đuổi theo cô, Bạch Lê nghe thấy tiếng động, tưởng là người qua đường nên cô tránh sang một bên.

Thẩm Ám vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, theo phản xạ khiến cho toàn bộ cánh tay cô cứng đờ thân thể khẽ run lên, khi quay đầu lại nhìn thấy là anh, cô mới từ từ thả lỏng.

“Em có ăn bánh sandwich không?”, Thẩm Ám buông tay cô ra.

“Hả?”, ánh mắt Bạch Lê nhìn về phía nhà hàng, rồi lại quay qua nhìn Thẩm Ám: “Sao anh lại….

?”
“Hay là hamburger?”, Thẩm Ám lại hỏi: “Em muốn ăn món gì?”
Miệng của Bạch Lê lắp bắp: “Em…Em…”
“Không phải nói muốn mời anh đi ăn sao?”, Thẩm Ám đi lên một bước lớn, thấy cô còn chưa đi theo thì quay đầu liếc nhìn lại, nơi đáy mắt đen nhánh hiện lên một chút ý cười: “Em đi theo nhanh lên chút đi, hiện tại anh đang rất đói.


Bạch Lê đi từng bước nhỏ đuổi theo anh.

Gần đó có một cửa hàng tiện lợi, Thẩm Ám đi vào lấy một phần sandwich và cơm nắm, sau đó lại đi tìm một quán KFC, mua một suất ăn lớn.

Bạch Lê vừa nhìn thấy chỗ đông người, theo bản năng cúi đầu xuống, thậm chí không dám đi vào cửa hàng tiện lợi và KFC, sau khi Thẩm Ám đi ra, cô mới cẩn thận từng li từng tí mà đi theo phía sau anh.

“Lần trước là do anh không xử lý chu đáo, tên mập đó sống cùng một tòa nhà với em sao?” Thẩm Ám vừa đi vừa cầm ly coca uống một ngụm.

Bạch Lê sửng sốt một chút, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu: “Anh ta…Sống ở tầng hai.


“201?”, Thẩm Ám hỏi.

Bạch Lê lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “…202.


“Ừm, anh biết rồi.

”, Thẩm Ám dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy gần đó có một quán cà phê nhỏ, hỏi cô: “Chúng ta có thể đi đến đó ăn được không? Thời tiết bây giờ nóng quá.


Trong khi Bạch Lê còn do dự không nhúc nhích, Thẩm Ám đã vươn tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong.


Mỗi khi cổ tay cô bị anh chạm vào, theo phản xạ có điều kiện sẽ trở nên cứng ngắc, càng về sau, cả cánh tay sẽ nhanh chóng cảm thấy tê liệt, thoang thoảng cảm thấy mỏi nhừ.

Hơn nữa khi có cảm giác như vậy, nhịp tim cũng sẽ trở nên rất khác thường, điên cuồng đập loạn cứ như sắp bật ra khỏi lồng ngực.

Điều hoà ngay giữa trung tâm quán cà phê khá mát lạnh, Thẩm Ám đi vào, tìm một vị trí hẻo lánh ở bên trong, kéo Bạch Lê ngồi xuống, sau đó gọi hai phần điểm tâm ngọt, rồi mới đi đến ngồi xuống chỗ đối diện với Bạch Lê.

Trong tay anh đang cầm cuốn thực đơn, dựng nó đứng thẳng ở giữa bàn: “Như vậy thì anh sẽ không nhìn thấy em nữa, yên tâm mà ăn đi, có được không?”
Trái tim của Bạch Lê đập loạn xạ, âm thanh phát ra vô cùng nhỏ, nói: “……Ừm.


Thẩm Ám bắt đầu ăn, anh cúi đầu xuống, chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhỏ truyền đến.

Bạch Lê ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy cuốn thực đơn.

Không có ai ở xung quanh, bên cạnh đó là một hàng cây xanh, những chiếc lá lớn nghiêng nghiêng xéo xéo rủ xuống dưới, trên bức tường được vẽ những nét nguệch ngoạc với đủ loại màu sắc khác nhau, trên sàn và mặt bàn dùng chung một loại gỗ lim sọc vằn, những chiếc ghế cũng mang theo phong cách trừu tượng với nhiều màu sắc khác nhau.

Tuy rằng cách trang trí cực kì hợp thời, nhưng môi trường bên trong lại rất yên tĩnh, gió lạnh từ máy điều hoà ở chính giữa từ từ thổi vào, khiến cho không khí bên trong rất dễ chịu, mát mẻ.

Bạch Lê do dự một lúc lâu, rồi mới nhẹ nhàng cởi bỏ khẩu trang và kính râm.

Cô vừa mới khóc xong, khiến cho vành mắt vẫn còn hơi đỏ, bởi vì thời gian đeo khẩu trang quá lâu, nên sống mũi của cô đã lấm tấm một tầng mồ hôi.

Cô lấy khăn giấy lau mồ hôi, cẩn thận từng chút một cầm lấy nĩa lên, ghim xuống miếng xoài lát mà Thẩm Ám đã đưa qua trước mặt cô.

Vừa mới cắn một miếng, chiếc mũ trên đầu cô đột nhiên bị ai đó cởi ra, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, trong tầm mắt cô chỉ thấy được ống tay áo trắng tinh của người đàn ông.


“Để anh xem thử có giảm sưng hay chưa.


Anh vươn cánh tay dài ra, đặt ngón tay cái lên trán cô, vén mái tóc đang ướt đẫm mồ hôi sang hai bên, nhìn vào cục u đang sưng trên trán cô.

Cô vừa mới lau sạch hết mồ hôi trên trán, chỉ chừa lại cái phần sưng đỏ đó, cô sợ đau nên không dám động vào, lúc này chỗ cái u sưng đỏ đã ứa ra một tầng mồ hôi nhỏ, đôi môi mỏng của anh tiến lại gần, nhẹ nhàng thổi thổi.

Sống lưng Bạch Lê rung lên như có luồng điện chạy qua, toàn thân cô không kiềm chế được mà run rẩy.

Trong cổ họng phát ra tiếng kêu, ngón tay bấu chặt vào mặt bàn, khớp xương trắng bệch, toàn thân đều tê dại.

“Rất đau sao?” Thẩm Ám hỏi.

“Không…không phải.

” Bạch Lê cúi gương mặt đang đỏ bừng của mình xuống, hơi hơi né tránh cánh tay của anh, giọng nói của cô nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “…Rất ngứa.


Bên tai cô nghe thấy một tiếng cười trầm thấp phát ra từ đôi môi của người đàn ông, hai má cô đỏ bừng, trong nháy mắt dái tai cô lập tức nóng bừng lên.




Bình luận

Truyện đang đọc