Bạch Lê ở nhà dọn dẹp vệ sinh còn Thẩm Ám đi đến phòng khám mang tiểu Bạch trở về.
Đàm Viên Viên đã về nhà ăn tết, phòng khám cũng chỉ còn lại mỗi mình Miêu Triển Bằng.
Thẩm Ám ném qua một bao lì xì cho cậu, “Mấy ngày nay bận không?”
“Vẫn ổn, không phải rất bận rộn.” Miêu Triển Bằng nhận lấy phong bì đỏ rồi nói cảm ơn.
So với những chàng trai bình thường thì cậu yêu thích sạch sẽ hơn, cũng rất siêng năng chịu khó, Đàm Viên Viên không ở đây thì dọn dẹp phòng khám đều do cậu làm, trong ngoài đều rất sạch sẽ.
Thẩm Ám vỗ nhẹ vai cậu, “Đóng cửa, treo bảng, nghỉ ngơi hai ngày.”
Miêu Triển Bằng nở nụ cười: “Cảm ơn anh Ám.”
Thẩm Ám mang tiểu Bạch đặt vào balo mèo xong xuôi thì đi rửa tay, sau đó xách theo balo mèo đi ra ngoài.
Sau khi trở về, trước tiên là thả tiểu Bạch ra khỏi balo rồi sờ đầu bé mèo, lại gãi cằm nó, sau đó Thẩm Ám mới đến nhà vệ sinh rửa tay.
Bạch Lê đang nấu ăn trong nhà bếp, cô mặc một chiếc tạp dề mèo con, mái tóc mềm mại được buộc ở sau đầu, áo len trắng bó eo của cô lại thành một vòng nhỏ.
Bạch Lê giảm lửa lại, bước sang một bên xử lý những đồ ăn đặt trên thớt.
Có lẽ nhận thấy được điều gì nên cô quay đầu lại nhìn, Thẩm Ám dựa vào khung cửa, khóe môi mang theo ý cười nhìn đối phương.
Cô đỏ mặt cúi đầu nghiêm túc thái rau, qua một hồi thì gương mặt kia liền đỏ bừng.
Bạch Lê dùng mu bàn tay che lại khuôn mặt mình rồi nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn em…”
Thẩm Ám bước qua kéo tay cô xuống rồi cúi đầu hôn vào môi cô, “Anh đây nhìn ai?”
Trái tim Bạch Lê run rẩy, rúc đầu vào trong lồng ngực anh.
“Tối nay ăn gì?” Thẩm Ám một tay ôm eo cô, lại nhìn qua đồ ăn trên thớt.
Bạch Lê bị hơi thở của anh phả nóng đến rụt cổ lại, né tránh sang bên cạnh mới đáp: “…Canh thịt viên, khoai tây hầm thịt bò, rau cải xào.”
“Làm cho anh ăn à?” Thẩm Ám cười nhẹ.
Bạch Lê nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Ám nghiêng đầu hôn nhẹ vào vành tai của cô, “Anh đến giúp đỡ.”
Anh làm gì mà đến giúp cơ chứ, toàn bộ quá trình đều chỉ ôm cô, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn vào mặt làm cho tay Bạch Lê run đến không chịu được.
Đợi đến khi làm xong bữa cơm thì sau lưng cũng đã ướt đẫm, hai đùi cũng mềm nhũn cả ra.
Hai người dùng xong bữa cơm thì Thẩm Ám dọn dẹp nhà bếp còn Bạch Lê đi tắm rửa.
Chờ đến khi cô hong khô tóc thì Thẩm Ám cũng đã tắm sạch sẽ, trong tay còn cầm một tấm chăn bông, anh bọc cả người cô lại rồi ôm đến trên ghế sô pha.
Hai người làm ổ trên sô pha xem phim điện ảnh nhưng xem được một nửa thì Bạch Lê đã ngủ rồi.
Cô hơi ngẩng mặt, miệng khẽ nhếch lên trông cực kỳ đáng yêu.
Thẩm Ám cúi đầu hôn nhẹ vào miệng nhỏ của cô, vươn tay tắt bộ phim, tay chân nhẹ nhàng ôm Bạch Lê đến giường ngủ, lại tắt đèn, lúc này mới ôm người kia tiến vào mộng đẹp.
Vào ngày lễ tình nhân, hai người cùng đi đăng ký kết hôn.
Khi Thẩm Ám dẫn Bạch Lê đi mua nhẫn thì thoáng thấy một người phụ nữ trung niên, anh quay đầu lại nhìn, người phụ nữ kia dường như cũng ý thức được điều gì nên quay đầu nhìn lại, Thẩm Ám đã xoay người đi.
Bạch Lê ở bên cạnh khó hiểu nhìn anh, Thẩm Ám cười khẽ trấn an cô, “Nhìn lầm rồi, tưởng là người quen.”
Nhưng người phụ nữ trung niên kia lại đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Thẩm Ám rất lâu, lâu đến nỗi con trai của bà ấy phải đến trước mặt bà gọi một tiếng, “Mẹ, mẹ đang nhìn gì thế?”
“Không, không có gì.” Người phụ nữ vội vàng cười trừ, khi được con trai lôi kéo ra ngoài vẫn quay đầu chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Thẩm Ám.
Đã hai mươi mốt năm không gặp.
Đứa trẻ kia hóa ra đã lớn đến thế rồi.
Bà ấy rơi nước mắt một chút, đứa con trai bên cạnh liền hoảng sợ hỏi: “Mẹ, mẹ bị sao vậy ạ?”
“Không có gì.” Bà ấy nghẹn ngào cố nén đi vào trong xe ngồi xuống, cúi đầu bụm mặt khóc lớn lên, trong miệng lại liên tục nói, “Mẹ không sao.”
Ngày hôm đó, Thẩm Ám đánh cầu ở câu lạc bộ thật lâu, mãi cho đến khi kiệt sức mà nằm liệt trên ghế mới dừng lại.
Bạch Lê cầm một chiếc khăn lông đến cho anh lau mồ hôi, lại bị Thẩm Ám ôm vào lòng.
Ngực anh vẫn không ngừng phập phồng, giọng nói khàn khàn, “Hôm nay anh gặp được một người.”
Bạch Lê đã đoán được là ai, hốc mắt cô dần trở nên hồng hồng gật nhẹ đầu.
Thẩm Ám dựa vào bên vai cô, thấp giọng nói: “Bà ấy dường như rất tốt.”
Đúng vậy, người phụ nữ kia sống rất tốt, nhưng bà ấy chưa từng đến tìm anh lần nào cả —— Vào lúc anh cần bà ấy nhất thì người đó cũng không xuất hiện lấy một lần.
Bạch Lê hít mũi vài cái, cô dùng sức vòng tay ôm lấy anh, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở, “Bác sĩ Thẩm… Em… Em sẽ không đi đâu… Em sẽ vẫn ở cùng anh.”
Thẩm Ám nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt có chút đỏ lên, anh nhắm mắt lại rồi dựa vào vai Bạch Lê, giọng nói trầm thấp hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Hốc mắt Bạch Lê hồng lên buông anh ra, không để tâm đến bên cạnh còn có rất nhiều người đang đánh bóng, thân thể cô run run, chủ động hôn lên bờ môi của đối phương.
Bạch Lê ôm anh, âm thanh còn mang theo giọng mũi mềm mại, “Bởi vì em yêu anh.”
“Rất yêu rất thương.”
Thẩm Ám cười ôm cô sát hơn nữa, ở khóe mắt có một giọt lệ rơi xuống.
Bên ngoài còn có tiếng người hò hét chói tai gì đó, bầu không khí vô cùng ồn ào, Bạch Lê chỉ nghe giọng nói trầm thấp của Thẩm Ám.
“Bạch Lê.”
“Hôn anh lần nữa đi.”
Cả khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng, cô chôn sâu mặt vào trong cổ anh.
Thẩm Ám cười nghiêng đầu hôn cô, một bàn tay ôm sát sau eo, lòng bàn tay vuốt ve eo lưng cô tựa như trấn an, nụ hôn kia vô cùng dịu dàng, Bạch Lê bị hôn đến không tự giác thả lỏng người.
Cô đã quên mất chính mình đang ở nơi nào.
Cũng đã quên đi căng thẳng cùng hoảng sợ.
Chỉ nhớ rõ duy nhất một điều:
Người đàn ông trước mặt này là người mà cả đời này cô yêu nhất.