BÁC SĨ THÚ Y



Chu Quyên ở trong phòng bếp nấu canh giải rượu, còn chưa nấu xong đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa chạy ra thì thấy hai người Bạch Lê và Bạch Phi đang đỡ Thẩm Ám muốn đi ra ngoài, Bạch Tuyết đứng ở cửa chuẩn bị mở cửa.

“Đi đâu đấy?” Bà buông muỗng canh xuống chạy ra, “Nó say rồi, con đưa nó lên giường của Tiểu Phi nằm một lát đi, mẹ nấu canh giải rượu xong ngay đây.


Bạch Lê quay mặt đi, giọng nói mang theo chút giọng mũi sau khi khóc xong, “Không cần đâu mẹ, con đưa anh ấy ra ngoài.


“Đứa nhỏ này, con lại làm sao đấy?” Chu Quyên ngăn Bạch Phi lại, nói với cậu, “Nó say thành cái dạng này rồi còn có thể đi đâu được nữa, đưa về phòng con để nó nằm một lát đi.



Bạch Phi từ trước tới nay đều rất biết nghe lời, nghe mẹ nói vậy lại đỡ Thẩm Ám về phòng.

Bạch Lê bất lực, hai con mắt hồng hồng, cùng em trai đỡ Thẩm Ám về phòng Bạch Phi.

Thẩm Ám đã nôn hai lần, mặt vừa đỏ lại vừa nóng, anh nhắm nghiền hai mắt, đôi lông mày nhíu thật sâu, Bạch Lê đỡ anh nằm lên giường, muốn cởi giày ra hộ anh, người đàn ông khẽ rụt chân về, anh uống rượu xong, động tác ở mọi phương diện đều chậm chạp, Bạch Lê nương theo lực đạo của anh, ôm lấy chân anh, sau đó cởi giày cho anh.

Thẩm Ám đang khẽ lẩm bẩm cái gì đó, Bạch Lê nghe không rõ, cô ghé sát tai vào cạnh môi anh, nhỏ giọng hỏi, “Có phải anh muốn uống nước đúng không?”
Bên tai lại nghe thấy Thẩm Ám khẽ nói, “Tiền…”
“Tiền?” Bạch Lê đã nghe rõ, nhưng cô lại không rõ là tiền nào, chỉ cho là tấm thẻ ngân hàng mà vừa nãy Thẩm Ám biếu cho ba mẹ cô, “Được rồi, để em đi lấy.


Thẩm Ám lại nói tiếp, giọng nói có chút khổ sở, “Cầm tiền… đưa tới… bệnh viện…”
Bạch Lê ngẩn người, “Bệnh viện nào?”
Bỗng nhiên Thẩm Ám ngưỡng cổ lên giãy giụa muốn đứng dậy, vẻ mặt anh vô cùng đau đớn, một bàn tay dùng sức nắm chặt lấy cánh tay Bạch Lê, đô mắt hoen đỏ nói với cô, “Cầm tiền đưa tới bệnh viện… ông nội đang đợi… số tiền kia…”
Bạch Lê gần như đã hiểu được điều gì, cô đưa tay lên che miệng lại, nước mắt thi nhau rơi xuống.

“Đưa đến rồi…” Cô nghẹn ngào, duỗi tay ra nắm lấy tay Thẩm Ám, “Tiền đã được đưa tới bệnh viện rồi…”
Thẩm Ám đang đắm mình trong hồi ức thống khổ, anh không ngừng nói mớ, gân xanh trên tay nổi lên, miệng không ngừng phát ra những tiếng hô đau đớn.


Bạch Lê không biết anh đang nhớ lại cái gì, toàn thân áp sát vào lòng ngực anh, quàng tay ôm lấy cổ anh, vừa khóc vừa lặp lại: “Bác sĩ Thẩm… tiên đã được đưa tới rồi…”
Trước mắt Thẩm Ám là một mảnh hỗn loạn, anh bị người ta đè lên trên sô pha, một đám người cầm công cụ xăm mình vẽ loạn lên người anh, anh bị rót rượu, đau đớn mơ hồ, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Long đang ngồi trên ghế, khi nói chuyện, mùi máu tanh trào ra từ cổ họng, “Đưa tiền đi được chưa?”
Lưu Đại Long hút thuốc, vẻ mặt vô cùng đắc ý, “Đưa đi.


Hôm trước Thẩm Ám về nhà mới phát hiện ra rằng, Thẩm Quảng Đức không biết đã về nhà từ lúc nào, căn nhà bị lục lọi lộn xộn bừa bãi, giấy chứng nhận bất động sản đã bị trộm đi, ngoài ra còn có mười lăm vạn tiền mặt anh giấu trong ngăn tủ.

Đó là chi phí giải phẫu cho ông nội, ông nội mới nằm viện có một tuần, khối u trong não đã phát triển chèn đến dây thần kinh thị giác, ngày mai chính là thời điểm giải phẫu.

Lúc anh tìm được Thẩm Quảng Đức thì đã chậm, tiền vào túi Lưu Đại Long, còn có cả giấy chứng nhận bất động sản nữa.

Lưu Đại Long là nhằm vào Thẩm Ám, hắn và Vạn Quân từ trước tới nay vẫn luôn bất hoà, lúc trước khi tranh đoạt địa bàn, hắn cũng coi trọng Thẩm Ám, nhưng Thẩm Ám không chịu ở phe hắn, lại theo đối thủ một mất một còn của hắn là Vạn Quân.


Lúc Thẩm Ám đơn thương độc mã tìm tới cửa, Lưu Đại Long chỉ nói một câu, “Uống rượu đi, rồi để mấy anh em ở đây vẽ vài cái lên lưng cậu, thì tiền bây giờ tôi sẽ cho cậu cầm tới bệnh viện, giấy chứng nhận bất động sản cũng để lại cho cậu, thế nào?”
Trên bàn bày la liệt một loạt bom rượu, lẫn với bia trắng, có tận tới năm mươi mấy chén.

Thẩm Ám ném áo khoác sang một bên, cúi đầu uống một chén rượu, anh quăng chén rượu xuống mặt đất, nói với Lưu Đại Long: “Được.


Tiền là tiền để cứu mạng ông nội anh, căn nhà kìa là của ông nội anh, anh nhất định phải lấy về.

.


Bình luận

Truyện đang đọc