Hai tay Bạch Lê nhéo nhéo Thẩm Ám, kêu lên: “Đừng … Bác sĩ Thẩm…”
Ngón tay anh niết lấy âm hạch dựng đứng, Bạch Lê kêu đến run rẩy, cô không khỏi run lên, khóc thút thít nỉ non.
“Anh muốn hôn nó.
” Thẩm Ám hôn lên môi cô, thấp giọng hỏi: “Được không em?
Bạch Lê thút thít lắc đầu, “Không được mà…”
Thẩm Ám tắt vòi hoa sen, lấy khăn tắm trên giá, vòng qua eo Bạch Lê, ôm cô rồi bước ra ngoài.
Chỉ có một phòng ngủ, ga trải giường là họa tiết hoa hướng dương màu vàng, Thẩm Ám đặt cô vào đóa hoa hướng dương vàng, ức hiếp cô rồi lại đè ra hôn.
Bạch Lê không biết thở khi đang hôn, cổ họng mềm mại bị siết đến khó thở.
“Ưm…a…”
Thẩm Ám lén lút vén khăn tắm ra, lộ ra thân thể trắng nõn, Bạch Lê tuy gầy, nhưng vòng nào ra vòng nấy, bộ ngực đầy đặn căng cứng lên, anh cúi đầu hôn lên ngực cô, lướt dọc theo cổ cô, môi mỏng của anh mím chặt lại mài nhẹ đầu nhũ bằng răng mình.
Bạch Lê cong eo, khóc muốn đẩy đầu anh ra: “Anh … đừng … cắn …”
Cơ thể không thể chịu được sự kích thích quá lớn, có một luồng nhiệt khác từ giữa hai chân cô chảy ra.
Thẩm Ám hôn hết lên bộ ngực cô, dùng bàn tay to dang rộng hai chân của cô ra, cúi đầu xuống hôn lên, Bạch Lê cong người kẹp chặt hai chân, khóc kêu “Đừng … Bác sĩ Thẩm……”
Thẩm Ám hôn lên vòng eo của cô, thân thể Bạch Lê chấn động, bàn tay to lớn của người đàn ông đã tách hai chân cô ra, môi mỏng trực tiếp bao lấy tiểu huyệt của cô, bao bọc lấy cô bé hồng nhuận, nặng nề mút vào.
Bạch Lê run rẩy đến hét khản cả giọng, “A… Cứu …”
Thẩm Ám mạnh mẽ kẹp chặt hai chân thon dài trắng nõn của cô, ngậm lấy viên thịt non mềm, dùng đầu lưỡi đâm vào, liếm từ dưới lên trên, lại phát hiện âm hạch đã cứng ngắc, mút đi mút lại, rồi luồn sâu vào trong.
Môi mỏng mạnh bạo hút, eo và bụng của Bạch Lê kịch liệt run rẩy, cô lặng lẽ khóc, một lúc sau, một luồng nhiệt khí trực tiếp phun lên mặt anh.
Thẩm Ám bị nước phun làm cho choáng váng, một lúc sau mới cười lấy khăn tắm lau mặt cho cô, lại đè lên người cô, hôn lên môi cô, khàn giọng hỏi: “Có thoải mái không?”
Bạch Lê xấu hổ che mặt, giọng nói run run, “Thẩm Ám… đừng … nhìn …”
Thẩm Ám hôn lên ngón tay trắng nõn của cô, trầm giọng nói: “Chờ anh.
”
Anh đi ra ngoài, lấy dải ruy băng nhung trên bó hoa ra, trong túi mang theo hai hộp bao cao su, bước vào phòng ngủ thì Bạch Lê đã trốn dưới chăn bông.
Anh mỉm cười, xé bao cao su ra và ném lên giường, tay còn lại thì mở chăn bông và đào cục bông của anh lên.
Bạch Lê che mặt không nhìn anh, thân thể trắng nõn đỏ ửng đầy quyến rũ.
Thẩm Ám hôn lên vai cô, cô run rẩy định đẩy anh ra, anh đưa tay quấn dải nhung quanh mắt cô, sau đó nhanh chóng với tay ra sau thắt chặt.
Anh lại hôn lên cơ thể cô, đầu lưỡi nóng bỏng dọc theo bầu ngực cô xuống dưới, Bạch Lê bất lực ưỡn người lên, vừa khóc vừa thút thít: “Bác sĩ Thẩm…”
“Anh ở đây.
” Thẩm Ám nhìn xuống cô bé mỏng manh, ngón tay mảnh khảnh đẩy hai viên thịt mềm sang một bên, lộ ra cái khe hẹp bên dưới, anh cầm dương vật của mình trượt vài cái rồi đâm vào phía khe hẹp.
Bạch Lê khóc lóc giãy dụa: “Bác sĩ Thẩm….
em sợ…”
Thẩm Ám hôn lên môi cô, tay còn lại cầm dương vật cọ tới cọ lui trên viên thịt ẩm ướt, quy đầu dày dặn lướt qua da thịt đỏ mọng, thịt mềm trắng nõn bị mài đến run rẩy, cô cắn chặt môi thút thít, một lúc sau bụng dưới run lên, một dòng dâm thủy lại chảy ra.
Thẩm Ám cởi bỏ chiếc ruy băng nhung quấn trên mắt cô, hôn lên đôi mắt ướt át: “Bạch Lê, em hãy nhìn rõ đây.
”
Bạch Lê hai mắt rưng rưng nhìn người đàn ông trước mặt, mặt mày sắc bén góc cạnh, yết hầu nhô lên và gân xanh trên cổ, vô số hình xăm trên cơ thể trên tay và chân.
Cô sững sờ nhìn vào ngực người đàn ông, là hình xăm hai con rắn đen hung ác.
Thẩm Ám nhân lúc cô còn đang ngạc nhiên đã đẩy dương vật của anh vào trong tiểu huyệt chật hẹp.
.