Thẩm Ám rời đi, Bạch Lê mới phát hiện, ga trải giường anh ấy thay tối hôm qua anh cũng mang đi rồi.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cả khuôn mặt cô lại đỏ bừng, cô chui vào chăn trên sô pha, cả người co lại vào trong.
Phải đến nửa tiếng sau cô mới chui ra khỏi chăn, cầm điện thoại lên xem, Đới Mi gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô bao lâu thì làm xong PPT khẩn cấp này.
Cô vội vàng trả lời tin tức, 【Một tiếng.
】
Hiệu suất làm việc gần đây của cô không cao là vì Thẩm Ám.
Sau khi lên kế hoạch một tiếng cho bản thân hôm nay, cô nhanh chóng hoàn thành PPT, sau khi gửi cho Đới Mi, cô mới phát hiện trong điện thoại vẫn còn một tin nhắn của chị cả, hỏi cô có muốn về nhà không, sắp tới là sinh nhật của ba cô.
Cô trả lời: 【Không về.
】
Sau đó sững sờ nhìn vào màn hình.
Đêm qua cô gặp ác mộng, trong giấc mơ ba liên tục dùng dây lưng đánh mấy đứa con, cô thấy mình gầy gò co rúm vào một góc, vì khóc quá nhiều nên bị đánh đòn nặng nhất.
Nhà có bốn anh chị em cho nên rất ồn ào, không phải là tranh giành đồ chơi thì chính là tranh xem tivi, hôm đấy người ba từ ngoài về, thấy trong nhà hỗn loạn, bên tai còn có tiếng ồn ào của trẻ con, ông lập tức rút thẳng thắt lưng ra và vụt lên khi bắt được một đứa.
Bạch Lê cách gần nhất, bị đánh trực tiếp, sau khi trưởng thành cô thường mơ thấy cảnh này, bản thân trong giấc mơ không ngừng khóc lóc van xin, cô không ngừng gọi mẹ cầu cứu, cuối cùng thì mẹ cũng đến, nhưng là đến cãi nhau với bố, bọn họ đập bể xoong nồi trong nhà, bố mẹ xô xát với nhau ngay trước mặt bọn họ.
Cô kinh hãi khi nhìn thấy cảnh này, tiến tới ôm lấy eo bố, khóc lóc van xin ông buông tha cho mẹ, nhưng lại bị bố đẩy mạnh ra.
Chị cả chạy tới kéo cô dậy, bốn anh chị em run rẩy ôm nhau, thậm chí không dám khóc to.
Bạch Lê lau nước mắt trên mặt, càng lau nước mắt càng nhiều, mỗi lần nhớ tới quá khứ cô sẽ khóc rất lâu, nỗi sợ hãi đó đã khắc sâu vào xương tủy, khiến cô không thể sống như một người bình thường khi trưởng thành.
Cô nhạy cảm tự ti, nhút nhát lại bất an, giống như một con chuột trong cống, chỉ dám trốn ở nhà, thậm chí không thể ra ngoài bình thường, cô ngại giao tiếp với mọi người, sợ âm thanh gõ cửa và nghe điện thoại, sợ đám đông, cũng sợ người khác đột ngột lại gần.
Cô đã cố gắng, nhưng cô không làm được.
Cô che mặt khóc thút thít, mèo con trong chuồng mèo gọi cô mấy lần, cô hít mũi, kìm nước mắt nói: “Chị biết rồi, chị cũng không muốn khóc…nhưng chị….
không thể chịu được …”
Màn hình điện thoại yên tĩnh sáng lên.
Thẩm Ám gọi tới, cô nhìn theo với đôi mắt ướt át, nhưng không tiếp máy.
Điện thoại vẫn đổ chuông, lặp đi lặp lại, kêu rất kiên trì.
Bạch Lê trước sau vẫn không bắt máy, cô cứ ôm chăn khóc, khi tiếng gõ cửa vang lên, cô mới sợ hãi kìm nước mắt lại.
Giọng nói của Thẩm Ám từ ngoài cửa truyền đến, hơi thở mang theo lo lắng bất an, “Bạch Lê! Em có ở bên trong không?!”
Bạch Lê vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, hướng tới cửa nói: “Em, em có.
”
Thẩm Ám dừng lại, cố gắng hạ giọng, “Em khóc à?”
“Không có.
” lông mi Bạch Lê run lên, một giọt nước mắt lại rơi xuống.
“Mở cửa.
” Thẩm Ám nói, “Để anh nhìn thấy em.
”
“Không, không được.
” Bạch Lê khóc và lắc đầu.
“Ngoan, mở cửa đi.
” Thẩm Ám thấp giọng dỗ dành cô, “Em không trả lời cuộc gọi của anh, anh lo lắng muốn điên lên, mở cửa ra, cho anh gặp em, được không?”
Bạch Lê lắc lắc đầu, nhưng ngón tay cô ấy vẫn run rẩy mở cửa.
Thẩm Ám vừa bước vào đã thấy cô gái nhỏ khóc đỏ cả mặt, mặt đầy nước mắt, mũi đỏ bừng, cả người còn đang thở gấp.
Anh ôm cô vào lòng và đau khổ hỏi: “Có phải là tối qua anh làm em bị thương không?”
Bạch Lê vừa khóc vừa lắc đầu.
“Là do anh sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô vẫn lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
Thẩm Ám dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đừng sợ, nói cho anh biết, ai bắt nạt em, anh giúp em đánh lại được không?”
“Không được ….
hu hu ….
” Bạch Lê khóc lớn hơn, cô thở hổn hển, cả hai vai đều run run vì khóc, “Xin…lỗi ….
”
Đến lúc này, cô vẫn đang xin lỗi.
Thẩm Ám đau khổ đến mức không biết phải làm gì, ôm người vào trong lòng, cúi đầu và hôn, nhẹ nhàng nói, “Anh ở đây, đừng sợ gì cả.
”
Sự bất bình và chua xót trong lồng ngực Bạch Lê đã tích tụ đến cực điểm.
Lúc này, cô nắm chặt góc áo của người đàn ông, ghé vào trong vòng tay của anh khóc lớn lên.
Thẩm Ám không biết, ngoại trừ Đới Mi, Bạch Lê sẽ không bao giờ khóc như thế này trước mặt người thứ hai.
.