Sau khi Thẩm Ám ăn xong thì nhận được một cú điện thoại từ Đàm Viên Viên.
Buổi chiều anh có một cuộc hẹn giải phẫu, và vị khách chỉ đích danh muốn anh đến làm, hơn nữa cũng không muốn thay đổi thời gian nên Đàm Viên Viên đành phải gọi điện thoại hỏi anh khi nào thì kết thúc việc.
Thẩm Ám nhìn vào đồng hồ đeo tay, “Nửa tiếng nữa.”
Cái miệng nhỏ của Bạch Lê đang nhấp nhấp uống sữa bò, Thẩm Ám không biết cô thích uống loại nào nên đã mua bảy tám loại đồ uống khác nhau, nhìn thấy cô chọn sữa nóng thì trong lòng đã có cân nhắc, anh dẹp hết tất cả những đồ uống lạnh khác sang một bên.
Cô uống xong sữa bò thì lau khô miệng, một lần nữa đeo khẩu trang và kính râm vào.
Thẩm Ám thay cô kéo chiếc mũ lên rồi vỗ nhẹ vào đầu đối phương, giọng nói trở nên vô cùng nhẹ nhàng mà trước đây vẫn chưa từng lộ ra, “Anh tiễn em về.”
Bạch Lê nhỏ giọng từ chối, “…Không cần đâu.”
Thẩm Ám căn bản không phải trưng cầu ý kiến, cứ thế khống chế cổ tay của cô rồi nắm tay người kia bước ra ngoài, trong tay còn xách một túi lớn những đồ uống lạnh không dùng đến.
Sức lực của Bạch Lê quá yếu, hoàn toàn không giãy giụa được nên chỉ có thể dùng giọng nói nhỏ đến như muỗi kêu, “Thẩm… Em có thể… tự mình đi.”
Thẩm Ám dừng lại rồi quay sang nhìn cô, tay vẫn nắm chặt không buông mà chỉ hỏi, “Em gọi anh là gì?”
Bạch Lê cúi đầu xuống, cũng không dám phát ra tiếng nào nữa.
Trong đáy mắt của anh mang theo chút ý cười, lại hỏi một lần nữa, “Em vừa gọi anh là gì? Gọi một lần nữa thì anh buông tay.”
Trong phút chốc bên tai cô nóng rực lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Thẩm..
Bác sĩ.”
Giọng nói của cô bé mềm mại như bông, rơi vào trong tai tựa như vừa ủi qua một lượt nội tạng của anh khiến nó sung sướng không nói nên lời.
Anh buông cổ tay của cô ra rồi dời các ngón tay xuống, sau đó nắm lấy tay cô.
Bạch Lê trông vô cùng sốc, toàn bộ cơ thể đều cứng đờ lại.
“Có thể nắm như vậy không?” Anh hỏi.
Toàn bộ đầu óc của Bạch Lê đều mộng mị cả ra, cơ thể cũng run rẩy không biết thành dạng gì nữa rồi.
Cô vô thức rút tay mình về nhưng lại không được, sức lực của người đàn ông không nhẹ cũng không nặng giữ tay cô rất chặt.
“Nếu không thích thì nói ra.” Giọng anh trầm thấp lại lộ ra chút mê hoặc, “Anh có thể dắt em như vậy không?”
Sắc mặt Bạch Lê căng thẳng đến đỏ bừng, cô run run muốn rút cánh tay về, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ, còn có chút run rẩy xen lẫn trong đó, “Không … Không được…”
“Được phải không?” Thẩm Ám cố ý giả vờ như không nghe thấy những từ “không” ở phía trước, cứ thế nắm tay cô bước đến trước.
Toàn bộ thân mình Bạch Lê giống như bị nấu chín bằng nước sôi, phần cổ bên vành tai nóng rực cả lên, cô dùng sức kéo tay ra, giọng nói cũng vô cùng lo lắng xen lẫn tiếng khóc nức nở, “Thẩm…Bác sĩ, buông ra…”
Thẩm Ám nhéo vào bàn tay mềm mại kia rồi nhẹ nhàng buông tay cô ra.
Anh quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay của mình cọ cọ vào khuôn mặt đang cách một lớp khẩu trang của cô, “Em khóc à?”
Bạch Lê cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái.
“Chán ghét anh sao?” Anh lại hỏi.
Thân thể Bạch Lê vẫn còn ở trong trạng thái khẩn trương vì bị anh nắm tay nên vừa căng thẳng lại có chút không yên tâm, nghe anh hỏi như thế thì vô thức hoảng loạn ngẩng đầu nhìn đối phương.
Khi cô vừa chạm phải đôi mắt đen láy của người kia thì hoảng sợ mà cúi đầu xuống, mãi một lúc lâu sau Bạch Lê mới nhẹ nhàng lắc đầu.
“Được, anh biết rồi.” Khóe môi Thẩm Ám hơi cong lên, đưa cô đến bên đường gọi taxi.
Lần này anh cũng không ngồi ở ghế phó lái nữa mà ngồi xuống bên cạnh Bạch Lê.
Suốt dọc đường đi cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn anh.
Thẩm Ám nhìn thấy cô bởi vì lo lắng mà cứ xoắn ngón tay lại với nhau, anh cất giọng khàn khàn gọi tên cô, “Bạch Lê.”
Bả vai Bạch Lê hơi rụt lại, động tác nhẹ nhàng quay đầu, nhưng đôi mắt rủ xuống, cách kính râm vẫn không dám nhìn anh.
“Anh đã nghe hết ca khúc mà em chia sẻ.” Anh cố ý giúp cô bớt căng thẳng hơn, cũng không báo trước mà mở miệng ca hát, “Anh đã từng vượt qua bao núi cao biển rộng, cũng xuyên qua bao dòng người tấp nập… Xin lỗi, hát sai nhạc rồi.”
Bạch Lê trong phút chốc mờ mịt, sau đó mới chợt hiểu ra được rằng anh đang chọc cho cô cười.
Cô quay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cắn môi khẽ mỉm cười, những ngón tay đang xoắn chặt lại với nhau cũng vô thức giãn ra.
Sau khi xuống xe, Thẩm Ám tiễn người kia đến tận cửa.
Trước khi anh rời đi còn cách chiếc mũ của áo hoodie vỗ nhẹ trên đỉnh đầu cô, “Anh đi đây.”
Chờ cho đến khi anh rời khỏi rồi thì Bạch Lê mới chậm rãi sờ vào đỉnh đầu của mình.
Cô tháo khẩu trang và kính mát xuống, đợi đến khi bước vào nhà vệ sinh nhìn thấy chính mình trong gương thì Bạch Lê mới nhận ra trên khuôn mặt đã ửng đỏ như thể bị lửa đốt qua.
Cô mở vòi nước rồi nhanh chóng hất nước lên khuôn mặt.
Ngón tay vô tình đụng trúng chỗ sưng đỏ trên trán, cô cúi đầu hít một hơi vào rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía gương, tâm trí tự dưng lại nhớ đến hình ảnh người đàn ông cúi đầu sát với mình, đôi môi mỏng của anh mở ra một chút, hơi thở ấm áp phả xuống.
Cô dùng tay che mặt lại, ngay cả ánh mắt cũng bởi vì ngượng ngùng mà nhắm chặt lại.
Thẩm Ám đi đến trước cửa phòng 202 của lầu hai chụp một bức ảnh, sau khi đi xuống lầu thì phóng xe máy trở về phòng khám.
Một số khách đang đợi anh, Thẩm Ám đặt một túi đồ uống lạnh trên bàn, để lại một phần cho Đàm Viên Viên còn những cái khác thì đưa cho vài người khách ngồi đấy.
Anh thay áo blouse trắng rồi rửa tay khử trùng, bận rộn trong phòng giải phẫu và phòng khám hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng rảnh rỗi ra ngoài nghỉ ngơi uống miếng nước.
Thẩm Ám ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, xoay cổ và vai vài cái rồi lấy điện thoại di động mở wechat ra xem, ánh mắt dừng lại ở khung chat trên cùng mới phát hiện Bạch Lê đã gửi cho mình 5000 tệ*
*5000 tệ khoảng 17tr6 vnd
Phía trên còn nhắn thêm một câu: [Xin lỗi, hại anh phải đến đồn cảnh sát lại còn bị phạt một khoản.
Số tiền này hy vọng anh nhận lấy.]
Anh lập tức ấn trả lại.
Ngay sau đó thì ấn một tin nhắn thoại, “Đổi cái khác, anh không cần tiền.”
Bởi vì bận rộn hơn một tiếng đồng hồ không nói chuyện nên giọng nói có hơi khàn khàn, ở đầu dây bên kia Bạch Lê nghe được thì vành tai nóng bừng ngay, sau một quãng thời gian mới trả lời lại, […Anh muốn cái gì?]
Khóe môi Thẩm Ám cong lên rồi gửi lại một tin nhắn thoại.
Bạch Lê cắn môi nhẹ nhàng mở ra, trong tai nghe truyền đến một giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Lần sau nắm tay thì em đừng từ chối anh nữa.”.