BÁC SĨ THÚ Y



Gần cuối năm, Bạch Lê nhận được điện thoại của mẹ cô, bà ấy hỏi cô năm nay có trở về nhà hay không, âm thanh xung quanh có thể mơ hồ nghe thấy giọng ba cô ở đầu dây bên kia hô to, “…Không cần về! Bà hỏi cái gì mà hỏi! Sinh đứa con gái này cũng như không sinh! Người ta một năm còn về nhà mấy lần, còn nó thì sao, đi một cái thì bốn năm năm, dứt khoát chết bên ngoài luôn đi!
Cô rụt cổ lại, hốc mắt đã đỏ ửng, cầm điện thoại không nói nên lời, ở đầu dây bên kia mẹ cô vẫn còn đang khuyên nhủ, “Ba con ông ấy uống rượu, thật ra ông ấy cũng nhớ con lắm, năm nay con có về nhà không? Các chị gái của con cũng lâu rồi không gặp con…”
Bạch Lê không dám lên tiếng, sợ một khi mở miệng sẽ mang theo tiếng khóc nức nở.

Cô cúp điện thoại, gửi một tin nhắn qua cho mẹ mình, nói rằng năm nay sẽ trở về.
Thời tiết vào buổi sáng khá lạnh, trước khi Thẩm Ám rời đi sẽ mở điều hòa ở giữa nhà ra, làm cho trong nhà đều rất ấm áp.

Hôm nay cô tỉnh dậy khá sớm, Bạch Lê liếc nhìn thời gian, chỉ mới chín giờ sáng.

Cô ngồi trên giường ngây người, lúc này mới bước xuống giường thu dọn hành lý về nhà.
Nếu về nhà thì có nghĩa là phải ở đó một vài ngày, cô muốn mua một chút quà, còn phải chuẩn bị bao lì xì, đem thêm vài bộ quần áo để thay đổi.

Cô bước ra ban công thu quần áo, đi ngang qua ổ mèo, lúc này mới nhớ đến còn có Tiểu Bạch nữa.
Cô liếc nhìn Tiểu Bạch, đám rêu trên người nó đã ổn rồi, còn đang làm tổ trong ổ mèo mà ngủ.

Nó nhìn thấy cô lại đây thì lười biếng mà duỗi người, uể oải trườn đến chân cô, bé mèo “ô ô” cọ cọ vào ống quần Bạch Lê.
Cô sờ nhẹ đầu nó, “Chị phải về nhà, đến lúc đó em phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ Thẩm nha.”
Sau khi rửa mặt xong thì ăn sáng một chút, nói chuyện mình sẽ về nhà với Đới Mi, dự tính trong một khoảng thời gian sẽ không nhận đơn hàng, trong vòng một buổi sáng vội vàng xử lý đống hồ sơ ppt trước đó.
Lúc Thẩm Ám mang theo cơm trưa đến đã thấy vali hành lý trên mặt đất.

Anh đặt cơm trưa trong tay lên bàn rồi bước vào phòng ngủ nhìn xem một chút, Bạch Lê vừa mới gội đầu xong, đang ngồi ở trên ghế trong phòng ngủ dùng máy sấy hong khô tóc.
“Em muốn đi đâu vậy?” Thẩm Ám đứng ở cửa hỏi, trong lòng cũng mơ hồ đoán được đại khái cô phải về nhà mừng năm mới.
“Em phải về nhà một chuyến.” Bạch Lê tắt máy sấy tóc, ngón tay vô thức cào lên máy sấy vài đường, “Mẹ em gọi điện thoại…muốn em về nhà.


Em cũng đồng ý rồi.”
Khi cô căng thẳng đều sẽ như vậy, Thẩm Ám ngồi xuống, cầm lấy khăn lông bên cạnh lau nhẹ tóc cho cô rồi thấp giọng hỏi, “Anh cùng em về nhà nhé?”
Bạch Lê trừng lớn đôi mắt, có chút bất ngờ nhìn anh: “…Anh, cùng em trở về?”
Thẩm Ám cười nhẹ, “Nếu em không muốn bọn họ gặp được anh thì cũng không cần để bọn họ nhìn thấy đâu.

Anh đưa em về nhà, tận mắt chứng kiến em bước vào cửa nhà thôi, được không?”
Bạch Lê run rẩy nói, “Em không phải…có ý kia đâu.”
“Còn có ý tứ gì sao?” Thẩm Ám sờ nhẹ mặt cô, không chờ Bạch Lê có phản ứng lại liền đứng dậy bước ra ngoài, “Anh cũng thu xếp một chút.”
Đầu óc Bạch Lê trở nên hoảng loạn, đuổi theo ra ngoài thì nhìn thấy Thẩm Ám thật sự đang sắp xếp đồ vật.

Cô gấp gáp đến độ không biết nên nói gì nữa, lại nhìn thấy Tiểu Bạch mới nhớ đến mà hướng anh nói, “Chính là ,Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không ai chăm sóc nó.”

“Em đã quên anh làm gì à?” Thẩm Ám bước đến trước mặt Tiểu Bạch rồi gãi nhẹ cằm nó, “Anh mang đến phòng khám, sẽ có người chăm sóc nó.”
Bạch Lê đỏ mặt.
Thẩm Ám rửa tay xong đi ra thu dọn vài bộ quần áo đặt trên ghế sô pha, lại xoay người bước vào phòng ngủ, kéo ngăn tủ lấy vài hộp bao cao su rồi ra ngoài , Bạch Lê rốt cuộc không nhịn được đỏ mặt gọi anh, “Bác sĩ Thẩm…”
Thẩm Ám nhướng mày, còn cố ý hỏi, “Không đủ sao?”
Đầu ngón tay Bạch Lê đều run rẩy, lỗ tai hồng đến đỏ bừng, “Em..chỉ ở nhà vài ngày thôi.”
“Vậy thì, rốt cuộc là mấy ngày?” Thẩm Ám lấy một hộp, ngẩng đầu nhìn cô, “Như vậy đủ không?”
Bạch Lê che lại khuôn mặt đỏ bừng của mình, xấu hổ đến vọt vào phòng ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc