BÁC SĨ THÚ Y



Bạch Lê mới vừa rửa tay xong đã bị người kia ôm từ phía sau.
Cách một lớp áo sơ mi mà cô vẫn bị nhiệt độ trên người của Thẩm Ám làm cho nóng lên, cô co rúm lại muốn trốn đi một chút đã bị người đàn ông cúi đầu hôn lên sau cổ.
Khớp xương nhô lên bị môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông bao trùm lấy, lực đạo không nặng không nhẹ mút mát.
Phảng phất như thể có dòng điện lưu chạy dọc khắp người cô, Bạch Lê khẽ gọi một tiếng, Thẩm Ám nghiêng đầu giữ chặt cằm cô rồi hôn xuống dưới.
“Bác sĩ…Thẩm…” Cô bị hôn đến thở hổn hển, ngón tay không tự chủ được mà nắm lấy tay áo của anh, bả vai yếu ớt nhỏ bé đánh vào làn da rắn chắc của người đàn ông, cô hơi ngẩng mặt lên, hàng lông mi hẹp dài run rẩy, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy hầu kết gợi cảm của người kia.
Thẩm Ám một tay ôm lấy eo cô, đôi chân dài để ở giữa chân Bạch Lê, một tay kia giữ chặt cằm người nọ hôn lên một lúc.


Anh xoay người cô lại, nâng cánh tay đối phương đặt ở trên cổ mình, mặt đối mặt kéo người vào trong lồng ngực, ngậm mút môi cô, hơi thở nặng nhọc mà cắn mút đầu lưỡi của Bạch Lê.
Bạch Lê bị hôn đến trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở yếu ớt nhỏ bé, hai tay hai chân mềm nhũn ra, cả người như tan chảy trong lòng của Thẩm Ám, ngón tay run rẩy kịch liệt nắm chặt quần áo người đàn ông.
Thẩm Ám rốt cuộc cũng buông cô ra, ngón tay thon dài sờ nhẹ vào khuôn mặt ửng hồng rồi lại cúi đầu hôn môi cô, lúc này mới khàn giọng nói: “Em đối với anh mà nói, quyến rũ rất lớn, lực khống chế của anh có chút kém.”
Bạch Lê bị lời nói này kích thích đến cả mặt đỏ bừng, cô nghĩ muốn cúi đầu xuống lại bị người đàn ông nâng cằm lên, cô ngượng ngùng mà che mặt, giọng nói phát ra mang theo chút run rẩy: “Đừng…nhìn em…”
“Tại sao?” Thẩm Ám hôn vào hai lỗ tai đang nóng của cô, tất cả hơi thở nóng bỏng đều phả lên vành tai đối phương, “Đẹp như vậy, tại sao lại không để cho anh ngắm chứ?”
Trong cổ họng Bạch Lê kêu lên một tiếng, toàn thân không tự chủ được mà run lẩy bẩy.
Thẩm Ám khẽ cười hôn lên đỉnh đầu cô, “Nếu không đi thì chúng ta làm chút gì khác nhé?”
Bạch Lê ngạc nhiên mà chui ra từ trong lồng ngực anh, bụm mặt chạy ra ngoài.
Thẩm Ám chờ đến khi cô rời khỏi đây thì lúc này mới cúi đầu kéo đũng quần đã nhô lên của mình.
Bạch Lê bước vào phòng ngủ để thay quần áo, lúc ra đến nơi đã mặc một thân hoodie màu đen, mũ cũng đã kéo trùm lên trên đầu che lại nửa khuôn mặt, cũng chỉ để lộ ra mũi và miệng.
Nhiệt độ ngoài trời hạ thấp xuống, trong tay cô còn cầm thêm một cái áo khoác màu đen.

Thẩm Ám để ý được quần áo cô mặc trong nhà đều thuần một màu trắng, nhưng khi bước ra ngoài thì tất cả đều thuần đen.
“Em có thể đi rồi?” Thẩm Ám thay nước cho bé mèo xong lúc này mới đứng dậy.

Bạch Lê đặt máy tính trong tay, sau khi Thẩm Ám rửa sạch tay bước ra từ nhà vệ sinh thì đi đến trước mặt cô, vươn tay đón lấy, “Đưa cho anh.”
Bạch Lê buông lỏng tay, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Cô cầm lấy khẩu trang và kính râm trên bàn đeo lên, lúc này mới tiếp bước theo sau Thẩm Ám ra ngoài.
Thẩm Ám một tay xách máy tính còn tay kia nắm tay đối phương.

Cô vẫn rất căng thẳng nên hơi run, chỉ là so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.

Sau khi xuống lầu, Bạch Lê vẫn vô thức nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của mình và Thẩm Ám, lỗ tai đỏ bừng đã bị áo hoodie che lại.
Thẩm Ám trước hết là đội mũ bảo hiểm cho Bạch Lê rồi mới ngồi trên xe máy, chờ cho đến khi cô đã ngồi vững ở yên sau mới nắm lấy cánh tay của đối phương đặt trên eo mình, “Ôm chắc vào.”
Bạch Lê không nhìn thấy anh, gương mặt đỏ bừng rúc vào trong mũ bảo hiểm, hơi hơi nghiêng đầu dựa vào sau lưng anh.

Từ kính chiếu hậu cô có thể nhìn thấy động tác mang mũ vô cùng lưu loát của anh, đôi môi mỏng của đối phương hơi nhếch lên, khuôn mặt tối đen trầm tĩnh lại quyến rũ.

Anh cũng nhìn vào kính chiếu hậu, bỗng nhiên quay đầu lại gõ gõ vào mũ bảo hiểm của Bạch Lê.
Bạch Lê mở mũ ra, đỏ mặt nhìn anh.
Chỉ nghe Thẩm Ám khẽ cười hỏi cô: “Bác sĩ Thẩm đẹp không?”
Vành tai Bạch Lê nóng bỏng, hàng lông mi run nhẹ, qua một lúc lâu mới thấy cô cắn môi, mặt mày đỏ bừng mà đáp: “…Đẹp.”.


Bình luận

Truyện đang đọc