Gần Trung Thu, điện thoại di động của Thẩm Ám luôn có cuộc gọi và tin nhắn đến, chúc tết, mời ăn cơm, đủ loại, anh chọn tin nhắn để trả lời, mà hầu hết đều là từ chối.
Một số người trong câu lạc bộ cầu lông đã đăng thời gian và địa chỉ hoạt động hai ngày một đêm, còn có một số người nhắn tin hỏi anh tại sao lại không đi.
Tất cả đều là phụ nữ.
Thẩm Ám lười trả lời, anh nằm trên ghế nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tối qua anh ngủ không ngon, bị mộng xuân quấy phá, trong giấc mơ anh đè Bạch Lê rất lâu, khi tỉnh lại, bên tai anh còn lưu lại giọng nói và tiếng khóc của cô: “Bác sĩ Thẩm…”
Mới bốn giờ sáng, tỉnh dậy mà đã vô cùng khô nóng, anh đi vào nhà tắm để tắm nước lạnh, sau đó ra ban công để hóng gió và hút một điếu thuốc.
Khi nằm xuống một lần nữa, anh không còn mơ thấy Bạch Lê, nhưng lại mơ thấy bản thân anh khi còn bé.
Khi anh mới chín tuổi, đôi mắt lim dim buồn ngủ mở cửa ra, anh nhìn thấy Thẩm Quảng Đức và một người phụ nữ quyến rũ đang lăn lộn trên ghế sô pha, trong khi mẹ anh đang khóc lóc quỳ ở dưới sàn nhà, trên đầu đều là máu, xung quanh là chai rượu vỡ và những vết máu.
Đầu óc của anh vô cùng hoảng loạn, anh đi qua đống hỗn độn trên sàn nhà, để đỡ mẹ, muốn bà ấy đứng dậy, nhưng lại nghe tiếng bà ấy hét lên: “Thẩm Ám con đi đánh ông ta đi! Đánh chết ông ta đi! Tên khốn nạn đó ông ta không hề có tính người!”
Anh quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ trên ghế sô pha để lộ bầu ngực ra ngoài, hai chân mở rộng, phát ra một tiếng rên rỉ vừa đê tiện vừa dâm đãng nhìn về phía anh: “A… Thật là thoải mái… Đây có phải là con trai của anh không… Nó đang nhìn em… A…”
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Thẩm Quảng Đức cầm chai bia trên bàn ném về phía anh, Thẩm Ám muốn nghiêng người né tránh, nhưng nghĩ đến mẹ anh đang ở phía sau, anh đột nhiên quay đầu lại, dùng thân thể gầy yếu bảo vệ mẹ trong lòng mình.
“Phịch!” một tiếng, chai bia bị đập vỡ ở sau lưng anh, vô số mảnh vỡ rơi xuống mặt đất.
Cơn đau âm ỉ ập đến khiến anh đau đớn hét lên: “A…!”
Thẩm Ám nghe thấy người phụ nữ trong lòng mình khàn giọng khóc lóc chửi mắng, khuôn mặt của bà ấy đầy máu, giọng điệu vô cùng thê lương, lại làm cho anh đột nhiên ù tai, một hồi lâu anh không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, mãi đến một lúc sau, những âm thanh đó mới điên cuồng tràn vào tai anh.
“Thẩm Quảng Đức! Ông không hề có tính người! Tôi nguyền rủa ông chết không được tử tế! Tôi nguyền rủa ông xuống địa ngục! Tôi nguyền rủa ông xuống mười tám tầng địa ngục!”
Điện thoại di động kêu lên.
Thẩm Ám mở mắt ra, anh đè chỗ giữa hai đầu lông mày, đặt điện thoại để bên tai: “Alo?”
Là một bệnh viện thú cưng lớn nhất thành phố phía nam, muốn nhân dịp nghỉ tết Trung Thu, mời các bác sĩ từ các bệnh viện thú cưng khác ở thành phố phía nam cùng nhau ăn một bữa cơm, chia sẻ và giao lưu kinh nghiệm với nhau.
Những dịp như vậy, Thẩm Ám phải đi, anh ghi nhớ thời gian và địa điểm, sau đó nói cảm ơn.
Sau khi cúp máy, anh ngồi trên ghế im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Lê.
“Nói với anh một câu, câu gì cũng được.
”
Bạch Lê hơi bối rối: “A?”
Cô hơi khẩn trương: “Thẩm, bác sĩ Thẩm… Anh, có chuyện gì vậy?”
“Nói lại lần nữa.
” Thẩm Ám nhắm mắt lại, đặt điện thoại di động ở gần tai.
Bạch Lê cắn môi, bên tai ửng đỏ, giọng điệu càng lúc càng nhỏ: “Bác sĩ Thẩm…”
“Thích hương vị bánh trung thu nào?” Thẩm Ám mở mắt ra, cảm xúc đã khôi phục lại, anh cởi nút cổ áo, thở ra một hơi thật sâu.
“… Em không thích ăn bánh trung thu.
” Bạch Lê nhỏ giọng nói.
“Thật là trùng hợp, anh cũng không thích.
” Khóe môi Thẩm Ám hơi nhếch lên: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ nếm thử hương vị mới.
”
“… Em, em không đi.
” Bạch Lê nhẹ nhàng từ chối, cô nói xong lại cảm thấy không ổn, thấp giọng hỏi : “Ngày mai anh không cần về nhà sao?”
“Không cần, anh không có người nhà.
” Thẩm Ám liếc nhìn bức ảnh chụp chung trên bàn, trong ảnh, ông cụ tóc bạc, đứng bên cạnh là một cậu bé ngập tràn nụ cười.
Bạch Lê im lặng trong chốc lát rồi mới xin lỗi: “… Xin lỗi.
”
Thẩm Ám mỉm cười: “Xin lỗi cái gì?”
Bạch Lê lắp bắp nói: “… Thì… Xin lỗi, em… Nói ra những chuyện không nên nói.
”
“Em muốn hỏi cái gì cũng được.
” Giọng điệu Thẩm Ám trầm thấp, nhưng lại làm cho người khác an tâm một cách kỳ lạ: “Anh muốn hiểu rõ về em, cũng muốn em hiểu rõ về anh.
”
Bạch Lê bên tai nóng lên: “Em, em…”
Cô nói không nên lời, trái tim của cô bây giờ rất là hỗn loạn.
“Bây giờ anh phải ra ngoài ăn cơm.
” Thẩm Ám liếc nhìn đồng hồ: “Yên tâm, tất cả đều là đàn ông, không có phụ nữ.
”
Khuôn mặt của Bạch Lê ửng đỏ, cô muốn nói chuyện nhưng hoàn toàn không thể chen vào được: “Em…”
“Nếu em lo lắng, anh có thể chụp ảnh cho em xem.
” Thẩm Ám mỉm cười: “Anh cúp máy đây, ăn xong anh sẽ gọi cho em.
”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Ám ngẩng đầu giật mình khi nhìn thấy Miêu Triển Bằng đang đứng ở cửa, Miêu Triển Bằng giật mình một lúc, sau đó mới gãi cái ót nói: “Anh Ám, em đến rồi.
”
Tối nay Thẩm Ám phải đi ăn cùng với mấy người Vạn Quân và Tam Hổ, không biết khi nào mới có thể trở về, nên anh dứt khoát gọi Miêu Triển Bằng đến đây đổi ca với anh.
Thẩm Ám cởi áo blouse trắng ra, thay quần áo, Miêu Triển Bằng vẫn đứng ở cửa không đi, chờ Thẩm Ám thay đồ xong mới nói với anh: “Anh Ám, thì ra khi có bạn gái, anh sẽ có bộ dạng như thế này.
”
Thẩm ám hơi nhướng mày: “Bộ dạng gì?”
Miêu Triển Bằng xấu hổ cười một tiếng: “Thay đổi thành một người khác, lúc mới đến đây em có nghe anh nói chuyện điện thoại một hồi, cái cảm giác đó… Giống như thấy quỷ vậy.
”
Thẩm Ám: “…”